Chương 85. Trận chiến thứ nhất


Số từ: 2962
Edit: Lam Sắc
Nguồn: taodo1992.wordpress.com, joanmia.wordpress.com
Một ngày này, mặt trời hơi lộ ra, cả núi đều im lặng.
Trên ngọn núi cao nhất núi Hoành Đoạn, đột nhiên có gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây sàn sạt rung động.
Diệp Tinh Dương bỗng nhiên mở mắt, tinh tế nghe nửa ngày, rồi xoay người đứng dậy, mặc thêm khôi giáp, đồng thời tay cũng chộp lấy bội kiếm.
Hắn ra ngoài trướng, binh lính hai bên vội vàng khom mình hành lễ:
Tướng Quân, sớm thế này ngài dậy rồi sao?

Diệp Tinh Dương gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhíu mày:
Truyền lệnh xuống, toàn quân tập hợp.


Tướng Quân, có chuyện gì ạ?
Lúc Phó tướng Tề Phi chạy tới nơi, quần còn chưa mặc xong.
Diệp Tinh Dương lúc này liền thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng:
Cho ngươi nhìn xem, cái gì mới là quân đội chân chính.

Cho nên một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đột nhiên từ bốn phía của rừng rậm nhảy ra một đám người mặc đồ xanh, như là một mảnh xanh lục, như nước dũng mãnh chảy tới, sau đó tụ tập vào giữa, lại từ nước biến thành băng, đứng thành tư thế cố định, đều nhịp.
Tề Phi xoa xoa ánh mắt, những người này là từ đâu nhảy ra đây? Không phải là Quân Phi Tự chứ? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên ngực lạnh đi, tay không tự giác buông lỏng ra. Ngay tại lúc quần sắp rơi xuống, thì bị Diệp Tinh Dương đá một cái, may mắn che khuất hai cái đùi chống trơn.
Diệp Lạc cuối cùng cũng đi ra, cười dài nhìn Tinh Dương:
Diệp Tướng Quân, lâu rồi không gặp.

Mắt Tinh Dương ấm áp, chạy lên vài bước, lúc sắp ôm nàng thì ngừng lại, nói rất to:
Diệp tướng!

Diệp Lạc nhìn cả người hắn:
Thật có tinh thần!

Diệp Tinh Dương cũng nhìn trái nhìn phải Diệp Lạc, cuối cùng, ánh mắt dừng đám Diệp Nhất phía sau nàng, khóe miệng giật giật, tầm mắt lại quay lại Diệp Lạc:
Diệp Tướng thật hưng trí!

Không cần hỏi, nhất định là tiểu thư lại cao hứng rồi. Dẫn theo đám người xanh mượt này, không biết nàng đã âm thầm cười trộm bao nhiêu lần nữa, chỉ sợ riêng nhịn cười cũng đã rất vất vả.
Diệp Lạc ho hai tiếng, làm bộ lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt trốn tránh:
Như vậy lúc đi lại trong rừng mới không dễ bị phát hiện.


Thậ sao?
Diệp Tinh Dương cũng giả bộ lơ đễnh:
Nếu không bị chúng ta phát hiện, thì không biết Diệp tướng định làm thế nào?

Diệp Lạc xoa xoa tay:
Đương nhiên là kiểm nghiệm năng lực dẫn binh của Tướng Quân, đáng tiếc……

Diệp Lạc chậc lưỡi:
Phòng thủ của Diệp Tướng Quân không tệ, đủ tỉnh táo.

Diệp Tinh Dương nghiêng người tránh đường:
Diệp tướng, mời vào trong nghị sự.

Hai người đi vào, Diệp Nhất, Diệp Nhị liền đứng hai bên lều trại, nói với hai thị vệ lúc trước:
Trong khoảng thời gian này các ngươi vất vả rồi, chúng ta đến đây, thì các ngươi có thể đi thả lỏng rồi.

Hai vị thị vệ ngàn ân vạn tạ rời đi, Diệp Nhất, Diệp Nhị nhìn nhau cười, rồi đứng ở vị trí.
Mà trong trướng, Diệp Lạc đang nhéo mặt Diệp Tinh Dương mặt, sống chết kéo:
Diệp Tinh Dương, ngươi nói thật cho ta, sao ngươi lại biết ta sẽ đến? Ta tuyệt đối không tin sẽ bị đám thủ hạ của ngươi phát hiện!

Mệt nàng muốn cho Tinh Dương một sự kinh hỉ, phải vất vả che giấu như vậy.
Diệp Tinh Dương đem bội kiếm giấu sau lưng, sợ vỏ kiếm cứng chọc vào nàng, làm xong tất cả, mới để cho nàng nhéo mặt mình biến hình.
Diệp Lạc chơi đã, mới buông hắn ra, ngồi sang một bên:
Nói đi, làm sao mà phát hiện bọn ta hả?

Diệp Tinh Dương rót nước cho nàng:
Ta và bọn Diệp Nhất được huấn luyện với nhau từ nhỏ, mấy người bọn họ cùng nhau làm việc, có hơi thở quen thuộc.

Diệp Lạc vỗ hắn đầu một cái:
Được rồi, tính ngươi qua cửa. Nói về nói tình hình chiến đấu trước đi.

Diệp Tinh Dương kể lại mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng qua. Diệp Lạc chống cằm, không ngừng gật đầu. Tuy nàng vẫn luôn thu được tin tức, nhưng cũng không hiểu rõ như vậy. Đợi hai người nói xong, thì đã qua thời gian ăn sáng.
Diệp Lạc ôm bụng, để một bản vẽ lên bàn:
Tốt lắm, cứ như vậy đi, chúng ta đi ăn cơm đã.

Người đi tới cửa, nàng lại xoay người lại:
Tinh Dương, vì sao ngươi lại áp dụng chiến thuật không ngừng lui về phía sau?

Diệp Tinh Dương lẳng lặng nhìn nàng, cuối cùng, hắn nói:
Ta đã giao thủ với Phong Phi Tự, đội ngũ của hắn hoàn mỹ hơn của ta. Nói tới hành quân đánh giặc, thì hắn cũng là người xuất sắc. Cho nên sau trận chiến ấy, ta biết, là chính diện đánh hắn, ta không chiếm được tiện nghi gì. Nhưng trước mắt chúng ta ít người, ta chỉ có thể áp dụng chiến thuật lui lại. Phong Phi Tự và Phong Tắc cũng không hoàn toàn tín nhiệm nhau. Nên trận chiến này càng kéo dài, sự ngăn cách của bọn họ càng lớn, đối với chúng ta càng có lợi. Ta chỉ có thể bảo trì số người trước mắt, tìm được thời cơ thích hợp thì lại ra tay, cũng có khả năng làm chút công to.


Tinh Dương.
Diệp Lạc quay về, ôm hắn một cái:
Ta nói rồi mà, ngươi sẽ trở thành tướng lĩnh xuất sắc nhất thiên hạ.

Nàng biết tính cách của Tinh Dương, hơn nữa còn có nguyên nhân là nàng, hắn vẫn luôn bất mãn với Phong Phi Tự. Nhưng hắn lại có thể khống chế được cảm xúc, không đối chọi gay gắt với địch. Không thể không nói, thực sự làm người ta thán phục.
Trong thời gian ngắn như vậy, Tinh Dương có thể vượt qua tính cách vốn có của mình, quả là sự đột phá và tiến bộ lớn.
Chiến thuật của Diệp Tinh Dương thực sự rất tốt. Cho nên sau khi Diệp Lạc đến, cũng không có động tác gì. Tất cả vẫn như bình thường. Mà người chờ không kịp, là Phong Phi Tự.
Vậy nên khi Quân Phi Tự bắn ra đợt tên thứ nhất, mang theo lửa cháy đỏ rực rơi xuống sườn núi, Diệp Lạc đã biết, các nàng có thể nhìn ra manh mối, thì Phong Phi Tự cũng có thể nhìn ra. Vì vậy hắn tuyệt đối không cho phép tình huống này tiếp tục kéo dài nữa.
Phong Phi Tự và mấy phó tướng, phân làm bốn đường, bắt đầu tiến công từ bốn hướng. Lấy lửa mở đường, đợi lửa đốt sạch mọi thứ mới bắt đầu lên núi. Đi một đoạn, đốt một đoạn. Khiến mấy tầng phòng ngự của bọn Diệp Lạc sắp xếp, hỏng trong nháy mắt.
Thế công của Quân Phi Tự mãi cho đến chỗ lưng chừng núi khó đốt lửa mới giảm bớt. Mà Diệp Lạc đã bày sẵn trận ở đây.
Tán Thạch trận của Hổ Bí doanh cùng với trận pháp của phủ binh Diệp gia đã chặn đường Quân Phi Tự.
Nhưng Quân Phi Tự đã bao vây toàn bộ núi, quân đội Sùng Hưng cũng không có biện pháp rút đi.

Tiểu thư, sao hắn có thể tới nhanh như vậy chứ?
Diệp Nhất không thể hiểu được. Theo lời Tinh Dương thì, tuy một thời gian trước thế công của Phong Phi Tự có vẻ tăng mạnh, nhưng còn chưa tới đường cùng như vậy. Bây giờ, xem ra, có vẻ là muốn liều mạng rồi.
Tầm mắt Diệp Lạc dừng trên bản đồ, đầu cũng không ngẩng lên:
Đó là đương nhiên, hắn đã sớm bố trí tốt rồi, chỉ chờ ta đến thôi.

Diệp Nhất và Diệp Tinh Dương liếc nhau, Diệp Nhất cẩn thận hỏi:
Tiểu thư, ý ngươi nói là Phong Phi Tự vì ngươi ở đây, nên mới có động tác lớn như vậy?

Diệp Lạc cười, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái:
Đương nhiên, hắn biết Tinh Dương là người Diệp gia, ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không đến. Chỉ cần đợi ta đến, giải quyết luôn ta và Tinh Dương, vậy thì có thể thay đồng bọn hợp tác với hắn trong Sùng Hưng dọn sạch đường rồi.

Nói nhẹ nhàng như vậy hả? Diệp Nhất lo lắng, hắn và Diệp Tinh Dương im lặng nửa ngày, mới đẩy Diệp Tinh Dương:
Tiểu thư, Tinh Dương có chuyện muốn nói với ngươi.


Nói cái gì?
Diệp Lạc và Tinh Dương trăm miệng một lời hỏi.
Diệp Lạc kỳ quái nhìn hai người một cái, buồn cười nói:
Tinh Dương cũng không biết muốn nói gì với ta, ngươi lại biết hả?

Diệp Nhất đẩy Diệp Tinh Dương lần nữa:
Ngươi không nói ra suy nghĩ của mình à, nhanh nói đi.

Diệp Tinh Dương phản ứng lại, hung hăng trừng hắn hai cái, mới nói:
Tiểu thư, ngươi không đau khổ sao?

Đau khổ à? Diệp Lạc cong môi, cúi đầu nói:
Đau khổ thì có ích gì, đây là lựa chọn của hắn, cũng là lựa chọn của ta.

Nếu đã lựa chọn, thì sớm đã đoán trước là sẽ có ngày này, mỗi người đều phải phụ trách cho quyết định của mình, cho nên, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Có một số việc không thèm nghĩ nữa, sẽ cảm thấy, cũng không có đau như vậy.

Cháy, cháy rồi!
Ngủ tới nửa đêm, trong doanh trại đột nhiên bị cháy.
Trong lòng Diệp Lạc lạnh đi, vội vàng lao ra ngoài, vừa đi tới cửa, đã đụng phải Diệp Tinh Dương đang vội vàng đi tới. Hắn nhìn thấy nàng thì thở dài nhẹ nhõm:
Diệp tướng, ngài nghỉ ngơi đi. Do hôm qua nhà bếp không dùng hết củi, có binh lính vụng trộm hút thuốc, không cẩn thận đốt, không có gì to tát cả đâu.

Diệp Lạc lúc này mới yên tâm, may mà không có việc gì:
Tốt lắm, ta đi ngủ trước.
Đi được hai bước, nàng lại ngừng lại:
Chờ một chút, Diệp Tướng Quân, phiền ngươi dẫn ta tới chỗ châm lửa.

Đám binh lính đang ở xử lý chỗ bị đốt. Thấy Diệp Lạc tới thì nhanh chóng tránh ra hai bên.
Diệp Lạc ngồi xổm xuống, nhặt than củi cháy đen lên nhìn một lúc lâu, hỏi một binh sĩ gần nàng nhất:
Bị đốt rồi mà còn có thể cháy tiếp à?


Đương nhiên, lúc trước bị ẩm ướt không dễ đốt, đốt rồi nhưng chưa cháy hết, thì chỉ cần hong khô là lại có thể châm lửa. Trước kia lúc chúng ta hành quân gấp gáp, không thể chờ cành cây khô để nấu cơm, cũng không có thời gian đi kiếm củi, cho nên sẽ đốt sẵn một ít làm dự trữ.


Phải không?
Diệp Lạc hỏi một câu.
Binh lính đó đột nhiên quỳ xuống:
Thừa tướng, Tướng Quân, tối hôm qua là nhà bếp không cẩn thận, không xử lý tốt mới xảy ra chuyện như vậy. Xin Thừa tướng và Tướng Quân khai ân, tha cho bọn tiểu nhân một mạng.
Lời này vừa nói ra, binh lính chung quanh đều quỳ xuống.
Diệp Lạc nở nụ cười, tự tay nâng binh sĩ kia dậy:
Các ngươi lập công lớn, thưởng còn không kịp, làm sao có thể trừng phạt các ngươi chứ?

Hả? Như vậy còn gọi là lập công à? Binh sĩ đó càng khẩn trương, hai chân lại muốn quỳ xuống, nhưng công phu của hắn làm sao bằng được Diệp Lạc. Diệp Lạc giữ tay hắn, hắn có muốn quỳ cũng không quỳ nổi, mặt đỏ bừng lên:
Diệp tướng?

Diệp Lạc buông tay ra, còn vỗ vỗ vai hắn, tâm tình có vẻ tốt:
Các ngươi chờ luận công nhận thưởng đi. Tinh Dương, chúng ta đi.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp nơi.
Quân đội Sùng Hưng luôn chỉ phòng thủ đột nhiên phản kích. Từng tầng tên vọt tới phía Quân Phi Tự trên núi.

Vương gia, đây là chuyện gì. Bọn họ sẽ không nghĩ là tùy tiện bắn như vậy là có thể bắn tới chỗ chúng ta chứ? Bọn người đó thực sự coi mình là người giỏi giang sao? Khoảng cách xa như vậy. Thật là buồn cười!
Một vị tướng lĩnh reo lên.
Minh Các cũng nghiên cứu mũi tên nhặt được, cau mày nghĩ không ra:
Hơn nữa bên ngoài tên này bọc cỏ khô, không phải thiết, cho dù bắn tới người, thì cũng không có vấn đề gì.

Phong Phi Tự cau mày, hắn cũng không rõ đây là chuyện gì.

Vương gia, chúng ta làm gì đây?


Tạm thời để bọn họ bắn đi, xem bọn họ rốt cuộc giở trò gì!
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn thấy bất an. Lạc Lạc sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy chứ, trong thời khắc mấu chốt này còn làm mấy thứ vô dụng này?
Đáp án, rất nhanh được công bố, nhưng cũng đã quá muộn.
Đợt tên cuối cùng bắn tới, đều mang theo lửa, cùng với cỏ khô lúc trước, lại thêm gió thổi, rất nhanh đã thiêu cháy rất nhiều nơi ở lưng chừng núi.
Khiến rất nhiều người của Quân Phi Tự bị chết cháy. Bọn họ hoảng sợ chạy trốn về phía trước. Nhất là đám lính ở phía sau, chết rất thảm.
Sắc mặt Phong Phi Tự xanh mét:
Truyền lệnh của bổn vương xuống, dù sao cũng bị thiêu chết, không bằng liều chết xông lên núi, may ra còn có đường sống.

Sau đó, Quân Phi Tự bỗng trở nên mãnh liệt, như kiểu không muốn sống mà đi lên núi.
Mà dưới loại đấu pháp không muốn sống như vậy, thì trận pháp của Sùng Hưng cũng không dùng được, chỉ chống cự được một thời gian, liền chạy loạn ra bốn phía đi mất.
Rất nhanh Quân Phi Tự đã đến đỉnh núi. Lại phát hiện, trên đỉnh núi không có một người nào.
Phong Phi Tự đảo ánh mắt:
Lập tức tập hợp, gọi mấy người đi điều tra xung quanh.
Hắn tuyệt đối không tin Lạc Lạc còn có bổn sự không cánh mà bay như vậy.

Vương gia, quân phía tây còn chưa tới.
Minh Các phát hiện điều không thích hợp đầu tiên.

Không tới?
Quân phía Tây do Thiết Diện dẫn dắt. Chẳng lẽ toàn quân bị diệt? Vẻ mặt Phong Phi Tự rất khó coi:
Nhanh phía tây xem xem.

Nửa canh giờ sau, Phong Phi Tự chạy tới chỗ quân phía tây. Bọn họ vẫn đang im lặng đóng quân ở giữa sườn núi, Phong Phi Tự hỏi:
Sao các ngươi còn ở đây?

Thiết Diện vội vàng đi ra nghênh đón còn nghi hoặc hơn cả hắn:
Vương gia, không phải ngài lại phát động hỏa công à? Ta thấy bên kia núi nơi nơi đều cháy, tiếng chém giết vang trời. Nhưng chúng ta không nhận được mệnh lệnh. Cho nên chỉ có thể dựa sự phân phó của ngài lúc trước, tiếp tục án binh bất động phòng thủ ở đây!


Sao có thể không thu được mệnh lệnh, mỗi quân ta đều an bài mười lính liên lạc, cho dù có chín người không truyền không tới, thì cũng phải còn một người sống chứ.


Đã không còn.
Minh Các đi vào:
Vừa phái hiện mười lính liên lạc đều chết ở rừng cây nhỏ cách đây không xa. Xem ra, người giết bọn họ, là cao thủ.

Phong Phi Tự nghĩ tới cái gì:
Lại quay về nhìn xem.

Quả nhiên, ở phía tây, phát hiện dấu vết của Quân đội lớn.

Lạc Lạc, muội thật sự khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của Phong Phi Tự, rất là phức tạp, không phân rõ là cao hứng hay là phẫn nộ.
Diệp Lạc thật sự phản công Quân Phi Tự, nhưng nàng cố ý để lại phía tây không đánh, lại cho người cắt đứt mệnh lệnh của hắn. Như vậy thì lúc Quân Phi Tự ở ba phía khác tấn công lên núi, phía tây còn đang đóng quân giữa sườn núi. Nàng chỉ cần dẫn quân đội, trốn theo đường phía tây. Chờ quân ba hướng kia lên tới đỉnh núi, nàng lại từ chỗ trốn xuống núi theo đường phía bắc hoặc phía nam. Vậy là có thể không phát sinh xung đột gì với bọn họ, yên lặng xuống núi.

Tiểu thư, ngươi nói xem lúc này Phong Phi Tự có phải đang bị ngươi làm cho tức giận đến giơ chân không?
Ở dưới chân núi, Diệp Thập Ngũ đang cao hứng muốn chết, vây quanh Diệp Lạc hoa chân múa tay vui sướng.
Diệp Lạc một bên ra roi thúc ngựa, một bên nói:
Đừng nói chuyện vô nghĩa, chạy nhanh đi.

Hắn có đang giơ chân hay không nàng không biết, nàng chỉ biết là rốt cục nàng cũng thắng hắn một lần khi đánh đối mặt rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi.