VARANASI, BA NĂM NỮA TRÔI QUA
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 2581 chữ
- 2020-05-09 03:22:47
Số từ: 2559
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
- 18 -
Không ai nhận thấy tôi đến vì tiếng nhạc ồn ào và tiếng mọi người nói chuyện. Những buổi tiệc tùng cao cấp làm tôi thấy lo lắng và tôi sẽ rất vui nếu có thể bỏ qua bữa tiệc tốt nghiệp của Raghav ngày hôm ấy. Tôi đến chỉ vì không muốn bị coi là kẻ ghen tị.
Tôi không cảm thấy chút ghen tị nào. Trường cao đẳng của tôi, Ganga ba tháng nữa sẽ khánh thành. Sau ba năm làm việc ngày đêm, tòa nhà của tôi đã được hoàn thiện. Tôi thậm chí còn sắp xếp được thời gian biểu cho các cuộc phỏng vấn tuyển mộ giảng viên và có được ngày Ủy ban Toàn Ấn về Đào tạo Kỹ thuật đến thanh tra. Một tấm bằng dở hơi của BHU chẳng có mấy ý nghĩa khi tôi sắp sửa cấp bằng của riêng mình.
Chào!
Raghav nói giọng hơi ngà ngà.
Anh bạn, cậu đã ở đâu vậy?
Đàm phán với công ty bán máy tính,
tôi đáp.
Raghav có vẻ như không nghe thấy.
Cho trường của tớ. Bọn tớ đang thành lập trung tâm máy tính,
tôi nói thêm.
Raghav giơ tay.
Hay đấy. Đập tay nào!
Cậu ta đập tay tôi mạnh đến phát đau.
Cậu phải uống chứ,
Raghav nói.
Quầy bar kia kìa.
Cậu ta ra hiệu về phía bàn ăn, trên đó bày bia, rượu rum và Coca. Dân tình tự pha đồ uống vào cốc giấy. Bố mẹ Raghav đã đồng ý ngủ đêm ở nhà người họ hàng để Raghav và bạn bè cùng trường có được một đêm xả láng.
Tôi nhìn những người bạn của Raghav. Ba mươi anh chàng, phần lớn đeo kính, mặc áo thun cũ và huyên thuyên về những lời mời làm việc, và chỉ có ba nàng - xét theo thời trang thiếu phong cách của họ - thì chắc chắn là đến từ một đại học kỹ thuật.
Tôi lấy cho mình một ly rum pha Coca. Tôi tìm đá. Trên bàn không có nên tôi vào bếp. Một cô gái mặc váy dài đang quay lưng về phía tôi và cắm nến lên một cái bánh sô cô la khổng lồ. Trên cái bánh có trang trí hình răng cưa và dòng chữ
Chúc mừng tốt nghiệp
được xếp bằng hạt hạnh nhân trắng, nét chữ nghịch ngợm.
Gopal!
Aarti nói khi thấy tôi đánh vật với khay đá vừa lôi trong tủ lạnh ra.
Giọng nói của nàng làm tôi giật minh.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
Aarti nói,
có đến một năm chưa?
Tôi đã không liên lạc với nàng.
Chào,
tôi chào nàng.
Không phải là tôi muốn tránh nàng. Chỉ có điều tôi không thấy có lợi ích gì trong việc giữ liên lạc với nàng nữa. Tôi nhận ra rằng la hét công nhân xây dựng còn có hiệu quả hơn là nghe những câu chuyện về những cuộc hẹn hò của nàng với bạn trai. Tôi bắt đầu lờ các cuộc điện thoại của nàng, và nàng cũng sớm vuột đi.
Ừ, anh xin lỗi. Là lỗi của anh,
tôi nói.
Công trường bận quá.
Nàng lấy cái khay đá trên tay tôi, vặn các viên đá rơi ra và thả hai viên vào cốc tôi.
Em không cần anh giải thích. Em hiểu là giờ mình không quan trọng với anh đến thế nữa.
Không phải thế. Anh có công trường của anh, em thì có Raghav,
tôi nói.
Chúng ta đều có cuộc sống của mình và...
Em có bạn trai. Nhưng không có nghĩa anh ấy là cả cuộc đời em, được chứ?
Aarti nói.
Phải, nhưng cậu ấy có vẻ như thế đấy, không phải sao?
Tôi mời nàng ly của tôi. Nàng từ chối. Nàng quay lại với việc trang trí bánh.
Chẳng có gì như vậy cả. Không ai có thể quan trọng đến như vậy.
Tại sao?
tôi nói.
Có gì không đúng sao?
Không, không,
nàng đáp, hơi quá nhanh, tôi nghĩ.
Ổn cả. Raghav đã tốt nghiệp. Anh ấy được mời làm việc ở Infosys. Khóa học hàng không của em cũng sắp xong rồi. Mọi thứ đều rất ổn.
Gì ổn?
tôi nói.
Hai đứa.
Hai đứa?
Em và Raghav,
nàng nói.
Tất nhiên rồi,
tôi nói.
Nàng nhấc cái bánh lên để đem nó cho Raghav.
Anh sẽ giữ liên lạc,
tôi nói.
Thế thì hay quá. Cả năm nay rồi em chưa được lên thuyền,
nàng mỉm cười.
Nàng Aarti khó hiểu, nhũng nhiễu đã trở lại. Ý nàng là gì nhỉ? Nàng có nhớ những lần bơi thuyền không? Nàng có nhớ khi ở bên tôi không? Nàng đang quăng cho tôi một khúc xương hay chỉ đang tỏ ra vui tính? Tôi bước ra khỏi bếp, suy nghĩ mông lung.
Mọi người vây quanh Raghav. Tay cậu ta cầm dao. Aarti đứng bên cạnh cậu ta. Raghav cắt cái bánh. Mọi người vỗ tay và hò la. Tôi đoán hẳn tốt nghiệp đại học là một việc lớn. Raghav mời Aarti miếng bánh đầu tiên. Aarti đưa Raghav một miếng.
Lúc cậu ta há miệng ra, Aarti trét miếng bánh lên mặt cậu ta. Mọi người phá lên cười và vỗ tay thật to. Tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi làm cái của khỉ gì ở đây thế này? Sao những người này lại mời tôi đến làm gì?
Phát biểu! Phát biểu!
đám đông bắt đầu yêu cầu Raghav. Aarti lấy một tờ giấy ăn lau mặt cho cậu ta.
Vâng, thưa các bạn, chúc mừng tất cả các bạn nhân dịp tốt nghiệp,
Raghav nói.
Chúng ta đã có bốn năm tuyệt vời bên nhau. Và khi chúng ta tiến tiếp trên đường đời, tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ luôn dành một vị trí đặc biệt cho ngôi trường trong trái tim mình.
Chúng ta vẫn bên nhau mà anh bạn,
một anh chàng đeo kính ngắt lời cậu ta,
ở Infosys.
Bảy người trong số họ giơ ly của mình lên. Họ đều nhận được lời mời của công ty phần mềm đó.
Chúc mừng!
họ nói.
Raghav giữ im lặng.
Thực ra thì tớ có một thông báo,
cậu ta nói.
Tớ sẽ không nhận công việc này.
Cái gì?!
cả đám đồng thanh.
Phải, tớ đã quyết định ở lại đây,
Raghav nói và vòng tay ôm eo Aarti,
để được gần tình yêu của tớ.
Phải, đúng rồi,
Aarti nói, lau một giọt băng trên má Raghav.
Nói họ biết lý do thực sự đi.
Đấy là lý do thực,
cậu ta khúc khích cười.
Không,
Aarti nói, hướng về phía đám đông.
Ngài Raghav Kashyap ở lại để làm phóng viên cho tờ Dainik.
Những tiếng thì thầm ngạc nhiên lan trong đám đông. Raghav đã giữ vị trí tổng biên tập tờ tạp chí của đại học, thậm chí còn thực tập ở một tòa báo. Tuy nhiên ít có người biết cậu ta đủ dũng cảm để bỏ Infosys và làm một phóng viên.
Raghav trò chuyện với bạn bè của cậu ta. Aarti cắt bánh cho mọi người. Âm nhạc ồn ào trở lại. Tôi pha một cốc nữa và dựa người vào tường, tự hỏi nên ra về hay chưa.
Aarti mời tôi một miếng bánh để trên đĩa giấy. Tôi từ chối.
Thế bao giờ trường của anh mở cửa?
nàng hỏi.
Ba tháng nữa Ganga sẽ bắt đầu tuyển sinh,
tôi nói.
Thật sao? Em đăng ký được không?
nàng cười.
Anh sẽ in luôn bằng cho em nếu em muốn, em thậm chí còn không phải lên lớp nữa,
tôi nói.
Thật sao?
nàng hỏi, khua khua một ngón tay.
Phải rồi, cấp cho em bằng kỹ sư điện tử như của Raghav. Nhưng điểm phải cao hơn của anh ấy.
Chắc chắn rồi,
tôi nói.
Nàng cười to hơn. Tôi đã rất cố gắng trong suốt bốn năm qua để quên được Aarti. Nhưng chỉ một nụ cười của nàng đã xóa sạch nhiều năm nỗ lực. Đột nhiên, tôi cảm thấy như chúng tôi chưa bao giờ xa nhau.
Tôi phải về thôi.
Anh nên về thôi,
tôi lầm bầm.
Tại sao?
nàng hỏi.
Anh vừa đến mà.
Anh không hợp ở đây.
Không sao. Em cũng có biết những người này đâu. Toàn kỹ sư ngớ ngẩn. Đi thôi, ra ban công nào.
Chúng tôi ngồi ở ban công nhà Raghav. Tôi nhấp từng ngụm nhỏ đồ uống của mình. Làn gió nhẹ thổi tóc Aarti vào mặt tôi. Tôi dịch ra xa một chút.
Em đã hoàn thành khóa học ở học viện hàng không rồi à?
tôi hỏi.
Rồi, khóa Frankfinn kết thúc hai tháng trước. Em đang nộp đơn vào tất cả các hãng hàng không. Để xem họ có gọi em đi phỏng vấn không,
nàng nói.
Ở Varanasi làm gì có hãng hàng không nào.
Phải, em sẽ phải chuyển đến Delhi hoặc Mumbai. Ở Bangalore còn có một hãng hàng không giá rẻ nữa. Cũng còn tùy.
Tùy vào cái gì?
tôi hỏi.
Xem em trúng tuyển ở đâu. Tất nhiên bây giờ sẽ phức tạp hơn vì Raghav ở lại đây.
Cậu ấy cũng có thể làm phóng viên ở những thành phố khác cơ mà,
tôi nói.
Em đoán thế,
nàng vừa nói vừa gạt tóc ra sau tai.
Nhưng anh ấy thích Varanasi. Anh ấy quen nơi này và các vấn đề ở đây. Đồ uống của anh thế nào? Cho em một ngụm được không?
Tôi đưa cốc cho nàng.
Cậu ấy được trả bao nhiêu khi đi làm cho Dainik,
tôi hỏi. Tôi phải biết Raghav kiếm được bao nhiêu.
Nàng uống vài ngụm và giữ luôn cốc lại.
Một phần ba lương Infosys trả cho anh ấy,
nàng nói.
Ôi trời. Bố mẹ cậu ấy nhất trí chuyện đó?
Không đời nào! Họ phát điên lên khi anh ấy nói với họ. Không đơn thuần chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là anh ấy thậm chí sẽ không dùng đến bằng kỹ sư. Họ vẫn đang giận dữ.
Thì sao?
Sao cái gì? Anh ấy không quan tâm. Anh ấy cho rằng cách mạng bắt đầu từ trong nhà. Xã hội chỉ thay đổi khi các tiêu chuẩn của từng gia đình bị thách thức.
Cách mạng?
tôi hỏi.
Phải rồi, anh ấy khá là say mê chuyện đó. Đại Cách mạng Ấn Độ. Ôi giời, em uống hết của anh rồi. Em xin lỗi,
nàng nói và chạm tay tôi để xin lỗi.
Không sao. Anh sẽ pha cốc khác. Em có đồng ý với lựa chọn sự nghiệp của cậu ấy không?
Tất nhiên rồi, em tin là một người phải theo đuổi đam mê của mình. Chẳng phải em cũng đang theo đuổi đam mê của em hay sao? Một tiếp viên hàng không cũng không hẳn là một cuộc cách mạng, nhưng dù sao thì đấy cũng là em.
Cuộc cách mạng này chính xác là gì vậy?
tôi hỏi, thấy khó chịu.
À, Raghav tin rằng một ngày nào đó sẽ có một cuộc cách mạng nổ ra ở Ấn Độ, và đó là thứ anh ấy muốn.
Tại sao?
Đi mà hỏi anh ấy, anh ấy sẽ giải thích cho anh. Chờ đã, em sẽ lấy cho bọn mình cốc nữa.
Nàng vào nhà. Tôi chờ ở ban công. Tôi không muốn ở cùng với những tay làm phần mềm tự mãn ở bên trong kia. Tôi hình dung một ngày khi sinh viên ra trường của tôi có việc làm. Tôi tự hỏi không biết các công ty phần mềm lớn có bao giờ tới thăm Cao đẳng Kỹ thuật Ganga hay không. Tất nhiên, trước hết chúng tôi phải mở cửa tuyển sinh đã.
Nàng quay lại với một cái khay. Trên đó có hai ly đồ uống, một đĩa bánh kẹp, bánh ngọt và khoai tây chiên.
Em nghĩ anh có thể sẽ đói,
nàng nói. Aarti là kiểu người luôn chăm sóc người khác như mẹ hiền.
Cảm ơn,
tôi nói và lấy cốc của mình.
Giờ thì nói em nghe vì sao anh lại quên em?
Aarti hỏi.
Ai nói là anh quên em?
tôi đáp lại nàng. Mắt chúng tôi gặp nhau. Cảm giác lúng túng kéo dài khoảng ba giây. Tôi là người chớp mắt đầu tiên.
Em có điện thoại di động rồi. Anh muốn lấy số của em không?
nàng hỏi.
Chắc chắn rồi,
tôi nói. Ngài Shukla cũng đưa tôi một chiếc điện thoại di động. Chúng tôi trao đổi số.
Khi nào đó em muốn thấy trường đại học của anh,
nàng nói.
Mở trường rồi hẵng hay. Anh sẽ làm lễ khánh thành,
tôi nói.
Trường học này có phải đam mê của anh không?
nàng hỏi.
Anh không biết. Đó là cơ hội tốt nhất mà cuộc đời cho anh.
Anh đã từng đam mê điều gì chưa Gopal? Cảm giác tuyệt vời lắm,
Aarti nói.
Tôi im lặng trong lúc ngắm nàng, niềm đam mê của tôi.
Có thứ gì không?
nàng hỏi lại.
Tiền, anh muốn kiếm thật nhiều tiền,
tôi trả lời.
Nàng giơ tay lên trời.
Ồ, thôi nào,
Aarti nói.
Đấy không phải là đam mê. Đấy là tham vọng.
Anh không biết, vào nhà thôi.
Tôi đứng dậy. Tôi không muốn thấy Raghav thấy chúng tôi đứng riêng với nhau.
Ở lại đây,
nàng phỉnh phờ nói và kéo tay tôi xuống.
Lâu lắm rồi mình không gặp nhau. Anh đang có kế hoạch gì? Anh có bạn gái chưa?
Tôi lắc đầu.
Anh phải kiếm một cô đi. Tình yêu tuyệt lắm. Một cảm giác còn hơn cả đam mê,
nàng nói.
Tình yêu chỉ tuyệt khi người kia yêu lại mình,
tôi nói. Và ngay tức khắc tôi cảm thấy hối tiếc vì câu nói của mình.
Ối! Đòn dưới thắt lưng rồi.
Anh xin lỗi.
Lâu lắm rồi mà. Với lại Raghav và em đang hạnh phúc. Rất hạnh phúc.
Ta vào trong chứ?
tôi đề nghị.
Nếu anh cởi mở hơn,
Aarti nói,
anh có thể tìm được một người tốt, Gopal ạ.
Anh không cần ai cả,
tôi nói và quay mặt đi.
Nàng nắm lấy cằm tôi và quay mặt tôi về phía nàng.
Anh sẽ sở hữu một trường học. Em sẽ chỉ là một tiếp viên hàng không đi bán bim bim, nếu em may mắn. Anh có thể tìm được người tốt hơn.
Người nào đó tốt hơn em?
tôi hỏi.
Hoàn toàn,
nàng nói.
Điều đó là không thể, Aarti à,
tôi nói. Không để nàng kịp trả lời, tôi đứng dậy và quay lại bữa tiệc.
Tôi đến chỗ Raghav và nói với cậu ta là tôi phải đi gặp nhà thầu. Cậu ta có vẻ không quan tâm lắm. Tôi ra ngoài căn hộ của cậu ta và đi cầu thang xuống nhà. Aarti đuổi theo tôi.
Gopal!
Tôi quay người nhìn nàng từ bậc thang.
Gì cơ?
tôi hỏi.
Đừng nói với em là anh vẫn còn tình cảm với em?
Tôi nuốt nghẹn.
Không hề
, tôi đáp và chạy nhanh ra ngoài.