- 23 -


Số từ: 1670
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org

Anh và Raghav cãi nhau à?
Aarti hỏi. Nàng gọi tôi lúc tối muộn, khoảng thời gian yêu thích của nàng.

Cậu ta kể với em à?
tôi hỏi.

Em gợi ý ba chúng ta gặp nhau và anh ấy tí nữa thì ngoặm đứt đầu em ra,
nàng nói.

Không đời nào! Anh thích đầu em.


Tuần sau khách sạn mở cửa. Em nghĩ em sẽ xin phép và giới thiệu trước với các anh chỗ đó. Đẹp lắm.


Em đi mà giới thiệu riêng với nó.


Có chuyện gì thế?
Aarti hỏi.
Anh đã gặp anh ấy à? Sao chẳng ai nói chuyện gì với em?


Chuyện công việc ấy mà, đừng lo. Mọi chuyện được giải quyết xong xuôi rồi.


Nếu anh đã nói vậy. Mai anh đến được không?


Tất nhiên.


Chúc ngủ ngon, ngài Giám đốc!

Tôi chờ Aarti ngoài cửa khách sạn Ramada. Bảo vệ không cho tôi vào. Aarti đến, quẹt thẻ nhân viên và tôi đi theo nàng. Nàng mặc bộ sari Banarasi màu hạt dẻ, đồng phục của nàng. Thẻ của nàng ghi
Aarti Pratap Pradhan - thực tập sinh quan hệ khách hàng
.

Trời, trông em khác quá,
tôi nói.

Khác? Chỉnh tề? Anh chỉ nói được thế thôi sao?
nàng chế giễu.

Không phải... Trông em tuyệt lắm. Nhưng anh không ngờ em sẽ mặc sari,
tôi nói.

Không ngờ gì? Rằng cô bạn cùng lớp ngốc nghếch của anh không thể kiếm được một công việc thực sự à?
nàng nhướng đôi lông mày, tay chống nạnh.

Phải. Em cũng khá ngốc nghếch đấy,
tôi giả vờ tán thành, khiến nàng tinh nghịch đấm tay tôi.
Chúng tôi bước vào sảnh khách sạn. Công nhân xây dựng vẫn đang chạy những chiếc máy đánh bóng ồn ào trên nền đá cẩm thạch Ý đã sáng bóng. Nàng đưa tôi tới một nhà hàng với những chiếc ghế nhung lộng lẫy.

Đây sẽ là quán bar của bọn em - Toxic.

Khách sạn này như muốn đảm bảo rằng ngay cả khi người ta đến thành phố để gột rửa tội lỗi thì họ cũng sẽ phạm những tội lỗi mới. Chúng tôi đi một vòng ngắm nghía cơ sở vật chất.

Rồi, thế sao chẳng ai nói gì với em cả?
nàng hỏi.

Chuyện gì cơ?


Đã xảy ra chuyện gì giữa anh và Raghav?


Trường cao đẳng không thích câu chuyện tờ báo đăng. Cậu ấy đã xin lỗi. Hết chuyện.

Tôi tóm tắt cho nàng trong hai phút về chuyện đã xảy ra, bắt nàng thề không được nói với Raghav là tôi kể cho nàng. Nàng nói với tôi rằng nàng còn không kể với Raghav là nàng gặp tôi, do đó sẽ không có chuyện nàng nói gì với cậu ta đâu. Quan hệ của con người là như thế - chia sẻ có lựa chọn và giấu giếm thông tin tới mức gây nhầm lẫn tệ hại.
Chúng tôi đến một nhà hàng truyền thống.
Aangan, quán Ấn Độ,
nàng giới thiệu. Sau đó nàng đưa tôi đến phòng thể dục. Tôi thấy những chiếc máy chạy bộ có gắn ti vi.

Nhập khẩu à?
tôi hỏi.
Nàng gật đầu.
Đôi khi em cảm thấy có lỗi,
nàng nói. Con gái có thể dễ dàng xử lý những cuộc nói chuyện đa chủ đề.

Vì sao?


Em làm hỏng tình bạn của anh với Raghav,
nàng nói.

Không có đâu.

Nàng ngồi xuống một chiếc ghế tập tạ. Tôi lấy một quả bóng thăng bằng làm ghế ngồi.

Ba chúng ta từng là bạn từ lúc còn bé. Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?
nàng hỏi, mắt ngấn lệ.

Cuộc đời,
tôi nói.
Là cuộc đời mang đến.


Không có em, mọi thứ giữa các anh có thể đã không tệ hại đến như thế.


Không, không phải thế. Anh không xứng đáng với em. Raghav không liên quan gì đến chuyện này.


Đừng bao giờ nói thế,
Aarti nói, giọng nàng vang vọng trong phòng tập không người.
Không phải là anh không xứng đáng với em. Anh là chàng trai tuyệt vời, Gopal ạ. Và chúng mình rất hợp nhau.


Nhưng em không có cảm xúc ấy với anh, anh biết, anh biết. Anh đói rồi. Bọn mình ăn trưa ở đâu đây?


Không phải như thế,
nàng nói.

Gì cơ?


Với con gái chuyện không phải như thế. Đôi khi đó là chuyện thời điểm, đôi khi lại là chuyện anh đeo đuổi tới mức nào.


Anh đeo đuổi chưa đủ ư?
tôi hỏi.

Anh đeo đuổi quá mức,
nàng nói và quệt nước mắt.
Tôi không biết mình có nên an ủi nàng hay không. Vì thứ nhất, nàng đã thuộc về người khác. Thứ hai, chúng tôi đang ở nơi làm việc của nàng.
Thay vào đó tôi nâng một quả tạ mười cân lên. Tôi thấy nó nặng. Nhưng tôi vờ như mình có thể nâng nó lên dễ dàng trước mặt Aarti. Raghav hẳn có thể dễ dàng nâng quả tạ nặng gấp đôi, tôi nghĩ. Tại sao chuyện quái gì tôi cũng phải so đo với Raghav thế nhỉ?

Anh xin lỗi,
tôi nói.
Anh xin lỗi vì đã gây quá nhiều sức ép.


Anh đến đúng lúc em chưa sẵn sàng với bất cứ điều gì. Anh muốn quá nhiều. Anh muốn dựa dẫm vào em. Em đã không nghĩ mình có thể làm một chỗ dựa đủ vững chắc cho anh.


Gì thế này? Hôm nay là ngày tổng kết đấy à?
tôi nói. Tôi nâng quả tạ năm lần rồi đặt xuống.

Em chỉ nói thế thôi... Em không biết sao nữa. Em nghĩ là em thực sự cần phải nói.


Hoặc cần được lắng nghe.

Chúng tôi nhìn nhau.

Phải, chính xác đấy. Anh hiểu em quá, Gopal ạ.


Quá hiểu,
tôi cười.

Anh có muốn xem phòng trước khi mình đi ăn không?
nàng hỏi.

Chắc chắn rồi. Bọn mình ăn ở đâu đây?


Ở căng tin nhân viên,
nàng nói.
Chúng tôi đi lên tầng ba trên cái thang máy bằng thép không gỉ. Nàng có chìa khóa chính của tất cả các phòng.

Đúng ra là em không được đưa ai vào khách sạn đâu,
nàng thú nhận.

Thì sao?
tôi hỏi, băn khoăn không hiểu liệu thế có nghĩa là chúng tôi phải rời khỏi đây hay không?

Ý em nói là anh rất quan trọng. Em có nguy cơ mất việc vì anh đấy.


Họ mà đuổi em thì anh sẽ thuê em.

Mắt chúng tôi gặp nhau. Cả hai phá lên cười. Chúng tôi đã không có được khoảnh khắc như thế này trong nhiều năm. Chúng tôi đã từng cười như thế ở trường - cùng lúc và về những thứ ngớ ngẩn nhất - một cậu bé ợ hơi trong lớp, nàng bắt chước thầy cô giáo, tôi vờ ngủ gật trong giờ lịch sử.
Nàng mở cửa phòng 3103. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì xa hoa đến thế.
Tuyệt,
tôi nói.

Công nhận nhỉ?
nàng ngồi lên cái giường lớn có sáu cái gối đệm bằng lụa đỏ.
Cái giường này đúng là thiên đường! Anh ngồi xuống mà xem.


Em chắc chứ?
tôi hỏi.

Ngồi xuống đi,
nàng nói.
Chúng tôi ngồi bên nhau, tôi ngồi trên mép giường.

Được đấy,
tôi nói như thể nghề của tôi là thanh tra chăn đệm.

Nằm xuống còn thoải mái hơn,
nàng nói.
Tôi nhìn nàng kinh ngạc. Nàng nhìn thấy vẻ mặt tôi và ôm bụng cười.

Em đâu có nói cùng nhau,
nàng nói.
Anh bắt đầu nghiêm túc như thế từ khi nào vậy?

Hai mươi phút tiếp theo chúng tôi dùng để nghịch ngợm công tắc đèn và vòi tắm. Tôi chưa bao giờ được bên nàng ở một nơi riêng tư như thế này. Tôi bắt đầu chìm đắm. Và tôi cảm thấy bầu không khí thoảng chút căng thẳng. Có thể sự căng thẳng này chỉ từ phía tôi.

Đi thôi.
Tôi nhìn đồng hồ. Tôi phải quay về trường sớm.

Được thôi,
nàng nói và khóa vòi bồn rửa mặt.
Chúng tôi ra khỏi phòng. Một người đàn ông mặc bộ vest mới cáu cạnh nhìn thấy chúng tôi đi ra.

Aarti?
ông ta ngạc nhiên gọi.
Mặt Aarti biến sắc.

Chào ngài,
nàng nói. Tôi đọc biển tên trên bộ vest của người đàn ông. Binayak Shastri, Quản lý tiệc.


Cô đang làm gì ở đây thế?
ông ta hỏi.

Thưa ngài,
nàng nói,
đây là anh Gopal Mishra. Anh ấy là khách hàng.


Chúng ta vẫn chưa mở cửa kia mà,
ông ta nói, vẫn còn nghi ngờ.

Xin chào,
tôi chìa tay cho ông ta.
Tôi là giám đốc trường Cao đẳng Kỹ thuật Ganga.

Ông ta bắt tay tôi.

Chúng tôi đang tính đến chuyện tổ chức một sự kiện của trường ở đây,
tôi nói.
Chúng tôi đi về phía thang máy. Tôi đang hy vọng ông ta sẽ không hỏi thêm gì nữa thì ông ta nói:
Sự kiện gì vậy?


Một bữa tối với những công ty tuyển dụng hàng đầu,
tôi nói.
Aarti tránh nhìn vào mắt bất kỳ ai.

Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ rất hân hạnh được phục vụ ông,
Binayak nói và đưa danh thiếp của ông ta cho tôi.
Tôi đoán kế hoạch ăn trưa của chúng tôi ở căng tin nhân viên sẽ bị hủy bỏ.

Tôi muộn rồi, nhưng bên tôi sẽ liên lạc lại với các vị sau,
tôi nói lúc chúng tôi xuống tới sảnh.
Aarti nở một nụ cười chuyên nghiệp và biến mất sau bàn tiếp tân. Binayak quyết định chờ cho đến khi xe tôi đến.

Sao anh lại muốn xem phòng?
Binayak hỏi.

Chúng tôi sẽ có giảng viên khách mời. Có thể từ nước ngoài,
tôi trả lời. May sao lúc đó xe của tôi tới cổng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.