- 33 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1340 chữ
- 2020-05-09 03:22:49
Số từ: 1319
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Sáng hôm sau, tờ báo nào của thành phố Varanasi cũng đăng trên trang nhất câu chuyện về vụ lừa đảo Nhà máy Dimnapura. Ngài Shukla, người vừa tuyên bố từ chức, trở thành kẻ phản diện, còn Raghav là anh hùng mới của thành phố. Ai cũng đánh giá cao tờ báo màu hồng ngu xuẩn ấy. Các kênh truyền hình địa phương nói về vụ lừa đảo này hàng giờ đồng hồ.
Tôi lướt qua các kênh trên chiếc ti vi LCD màn hình bốn mươi inch của mình. Tôi dừng lại khi nhìn thấy Raghav đang được phỏng vấn.
Chúng tôi phải mất hai tháng điều tra bí mật mới thu thập được tất cả chứng cứ về vụ lừa đảo. Ai cũng biết Ủy viên Hội đồng hoạt động mờ ám, chỉ có điều là không có bằng chứng. Nhóm của chúng tôi đã làm việc này,
Raghav tự mãn nói. Cậu ta gầy đi, trông có vẻ thiếu ngủ với râu ria lâu ngày chưa cạo và tóc tai bù xù. Tuy vậy, mắt cậu ta ngời sáng.
Nhóm của anh là những ai?
phóng viên hỏi cậu ta.
À, chúng tôi là một tờ báo nhỏ tên Cách mạng 2020
. Chúng tôi có bốn người, kể cả tôi. Chúng tôi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng đam mê công việc của mình.
Các anh đam mê điều gì?
Tạo ra sự khác biệt. Làm cho Ấn Độ tốt đẹp hơn. Đấy là mục đích sống của chúng tôi,
Raghav nói.
Có thật là anh tin rằng sẽ có một cuộc cách mạng nổ ra tại Ấn Độ vào năm 2020 không?
Đúng, nhưng tất cả chúng ta phải nỗ lực và hy sinh cho nó.
Chính xác thì cuộc cách mạng sẽ hướng tới cái gì?
Một xã hội mà sự thực, công lý và bình đẳng được tôn trọng hơn quyền lực. Những xã hội như vậy tiến bộ nhanh nhất.
Anh có thể giải thích rõ hơn không?
Những xã hội được thúc đẩy bằng quyền lực cũng tương tự như xã hội của động vật vậy. ‘Sức mạnh là chân lý’ là luật rừng và chỉ áp dụng cho thú vật. Thú vật không tiến bộ, loài người thì có.
Tôi tắt ti vi. Tôi không thể chịu được những lời nhảm nhí của cậu ta thêm nữa. Người của Shukla cũng vậy.
Nitesh, một đảng viên, gọi tôi vào buổi sáng.
Anh đập cái gì ?
tôi hỏi qua điện thoại.
Cái máy tính duy nhất của nó giờ thành từng mảnh rồi. Bọn tôi dùng búa đập cả máy in nữa.
Không ai thấy anh chứ?
Chúng tôi đến lúc tối. Phá nát văn phòng. Thằng khốn. Nó toi rồi.
Tôi đã sẵn sàng làm việc. Tôi nhìn thấy chiếc Mercedes đen đậu bên ngoài. Tôi chỉ cần đi chưa đến một cây số là đến văn phòng. Thế nhưng tôi vẫn muốn đi bằng xe mới.
Tôi nghĩ tới Raghav. Sau vụ làm bộ làm tịch ngày hôm qua và tất cả sự chú ý thì những gì cậu ta còn lại chỉ là một văn phòng bị phá nát.
Cậu ta không có việc làm, không còn tòa soạn và chẳng chóng thì chầy chẳng còn ai thèm quan tâm đến tờ báo của cậu ta sau khi câu chuyện này chìm xuồng.
Đi đâu, thưa ngài?
người lái xe hỏi.
Văn phòng,
tôi nói.
Tôi hình dung ra trong đầu cuộc đối thoại với Raghav.
Gopal Mishra tầm thường, đần độn, thằng bé mà cậu từng dạy đời, nói rằng ‘năm sau cậu thi lại được mà’, đang ngồi trong xe Mercedes. Cậu thì có một cái máy in hỏng. Cậu nghĩ cậu đẹp trai phải không? Ờ, sắp tới bạn gái cậu sẽ là của tôi. Cô gái mà cậu đã cướp từ tay tôi.
Thưa ngài,
người lái xe nhắc. Chúng tôi đã tới văn phòng.
Tôi vào văn phòng. Tôi thả người xuống chiếc ghế da và nhắm mắt. Tôi hình dung khuôn mặt Raghav khi tôi nói với cậu ta,
Aarti là của tớ.
Tuyệt vời. Tôi đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Tôi sẽ tới văn phòng cậu ta. Tôi sẽ thả khóa xe Mercedes lên bàn cậu ta. Thậm chí tôi còn nghĩ sẵn vài câu.
Thỉnh thoảng bọn thua cuộc cũng thành công trong đời. Đừng quên nhé,
tôi nói to, diễn tập cho giờ G.
Tôi vẫn chưa tìm ra câu nào phù hợp để thông báo chuyện Aarti là của tôi. Tôi quyết định thử một vài câu.
Anh bạn, tớ xin lỗi phải nói với cậu rằng Aarti là của tớ rồi,
tôi lẩm bẩm.
Nghe vẫn chưa đàn ông lắm.
Aarti với tớ thành đôi rồi. Chỉ báo cậu biết thế thôi,
tôi thử một câu đơn giản.
Không ấn tượng lắm.
Làm sao để nghĩ ra một câu phù hợp để nói điều mà nhiều năm rồi mình định nói đây? Tôi muốn lời nói của tôi làm cậu ta nổ tung, đánh trúng cậu ta như một vũ khí chết người. Tôi muốn cậu ta biết rằng cậu ta đã làm tôi thấy mình thảm hại cả cuộc đời. Tôi muốn cậu ta chết trong ghen tức khi nhìn thấy xe tôi, đời tôi và đau đớn cùng cực vì đánh mất cô gái mà cậu ta nẫng của tôi. Tôi muốn nói với cậu ta ‘tôi giỏi hơn cậu, đồ khốn ạ,’ mà không phải trực tiếp nói ra câu đó.
Cuộc gọi của Aarti cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Người ta tấn công văn phòng anh ấy,
giọng nàng lo lắng.
Ồ, thật sao?
tôi làm ra vẻ ngạc nhiên.
Tờ Cách mạng 2020
không phát hành được nữa. Máy in hỏng rồi,
nàng tiếp.
Tôi lướt qua chỗ hồ sơ trên bàn làm việc. Tôi chả quan tâm liệu cái thứ giẻ rách đó có được phát hành hay không.
Anh còn đấy không?
Aarti hỏi.
Ủy viên Hội đồng Shukla có thể bị đi tù,
tôi nói.
Ông ta phải đi tù chứ, phải không? Ông ta ăn cắp tiền và làm bẩn dòng sông kia mà.
Em bên phe cậu ấy hay phe anh vậy?
tôi nói với Aarti, cảm thấy khó chịu.
Gì cơ? Chuyện phe phái gì vậy?
nàng hỏi.
Em ủng hộ anh chứ?
tôi hỏi lại.
Hả?
Có không?
Có. Nhưng mình có nên đợi tới khi Raghav ổn rồi mới nói cho anh ấy không?
Cậu ấy liệu có bao giờ ổn được không?
tôi hỏi.
Nàng yên lặng.
Về nhà đi em,
tôi nói.
Nhà anh à?
nàng hỏi.
Cuối cùng thì anh cũng giới thiệu nhà mới cho em à?
Ừ.
Mai nhé? Em làm ca sáng, sẽ xong lúc ba giờ.
Anh sẽ cho xe đón em,
tôi nói.
Tôi vừa xem ti vi vừa để ý ngoài hiên trong lúc đợi chiếc Mercedes chở Aarti đến. Cơn mưa chiều đã làm giao thông trì trệ và chiếc xe đi lâu hơn dự kiến. Hình ảnh vụ bắt giữ ngài Shukla xuất hiện trên màn hình.
Tôi không làm gì sai, tôi sẽ được thả ngay,
ông ra tuyên bố trên một kênh. Ông ta đã biết trước việc mình bị bắt giữ và qua đó tranh thủ sự thương cảm của công chúng. Ông ta đã gọi điện cho tôi trước khi vào tù. Ông ta có vẻ thư giãn. Có thể ông ta đã thỏa thuận được với đảng. Hoặc có thể ông ta đã nhận ra rằng đảng đã dùng ông ta làm con dê tế thần.
Không tệ lắm đâu. Nếu tôi trả tiền thì nhà tù cũng như khách sạn thôi,
ông ta nói với tôi.
Tôi thấy chiếc xe đen đang tới gần. Tim tôi đập nhanh, tôi chạy ra ngoài.