Chương 32
-
Ngày em đến
- Tĩnh Phi Tuyết
- 2827 chữ
- 2020-01-30 08:00:27
Người dịch: Tũn Còi
Nguồn: tuncoi.wordpress.com
Ăn sáng xong, trước khi ra cửa Vệ Cẩm Huyên dặn dò Trương Tư Ninh, hôm nay nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà, bên ngoài trời đang mưa, lái xe sẽ không an toàn. Anh không tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô chút nào, chẳng qua khó nói thành lời, sợ lại chọc cô nổi giận.
Trương Tư Ninh đứng cạnh cửa bĩu môi:
Hôm nay có hẹn với người của trung tâm môi giới nhà đất, còn phải thanh lý hết mấy chậu hoa trong tiệm nữa.
Tuy hôm qua anh đã nói rất nhiều, nhưng cô vẫn bị ám ảnh tâm lý, thật sự không muốn tiếp tục kinh doanh cửa hàng hoa nữa, cũng không muốn ở lại ngôi nhà đó, không bằng bán đi cho bớt việc, nhân tiện còn phải nhanh chóng tìm nhà mới để chuyển đi, trong nhà cô còn một đống hành lý, đồ nội thất, cũng không thể ở ỳ nhà anh mãi được.
Vệ Cẩm Huyên cũng không muốn can thiệp vào tự do của cô, thấy cô khăng khăng như vậy, chỉ nói:
Thật ra, không kinh doanh cửa hàng hoa cũng có thể làm cái khác, vị trí mặt tiền cửa hàng em hiện giờ không dễ tìm đâu, hay em cho thuê cũng được.
Tiền thuê nhà một năm cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng Trương Tư Ninh đã hạ quyết tâm, vừa nghĩ đến chuyện nhìn thấy Trần Bình Bình trong tiệm, lập tức mất hồn, căn bản cô không muốn đến gần nơi đó nữa. Cũng không muốn cho thuê, nhất định phải bán đi mới cảm thấy yên tâm.
Thấy cô quyết tâm dứt khoát, không chút dao động như vậy, Vệ Cẩm Huyên suy nghĩ, làm lợi người khác chi bằng tự làm lợi cho mình, nên nói:
Vậy thì em bán cho tôi đi, chiều nay tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ em. Ghi số tài khoản cho tôi.
Trương Tư Ninh nhíu mày:
Anh mua làm gì?
Công ty của anh lớn như vậy, chỉ quản lý điều hành nó, mỗi ngày anh đã mệt đến không ra hình người rồi.
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười:
Tôi định đầu tư một nhà hàng Tây, vị trí nhà em rất phù hợp, có hai tầng, tuy rằng phải sửa sang lại một chút nhưng cũng khá được.
Trương Tư Ninh biết người có tiền đều thích làm thêm nghề tay trái, nếu anh muốn mua, cô cũng không có ý kiến, dù sao bán cho ai cũng là bán, vừa vặn là người quen, thời gian cô tìm nhà mới để chuyển đi cũng không cần quá gấp gáp. Nên hết sức dứt khoát gật đầu đồng ý, còn nói:
Em sẽ bớt cho anh số lẻ, không cần đưa tiền trước, khi nào sang tên thì thanh toán luôn.
Cô kiên trì chuyện nào ra chuyện đó, không muốn vì quan hệ đặc biệt của hai người mà lẫn lộn chuyện tiền bạc được.
Vệ Cẩm Huyên rất thích điểm này ở cô, nếu là người khác, dựa vào quan hệ của hai người, cho dù không trực tiếp đòi hỏi, hay vòng vo để đạt được lợi ích, cũng sẽ vì được chiều chuộng mà kiêu căng, nếu anh nói đưa tiền trước thì sẽ nhân cơ hội đó nhận lấy, người như vậy anh đã gặp rất nhiều, nhưng dĩ nhiên giữa hai người yêu nhau vốn cũng không cần phải tính toán quá rõ ràng.
Nếu Tư Ninh nhận tiền, anh thấy đó cũng là chuyện bình thường, không có gì phải suy nghĩ. Nhưng cô không vậy, cố chấp kiên trì đến thế, anh nhìn cô, nhớ đến khuôn mặt cô vô cùng hớn hở khi nói ‘Anh em cũng phải tính toán rõ ràng’, chỉ còn biết lắc đầu cười khẽ, cô bé con này, thể hiện rất rõ không muốn dây dưa gì đến tiền bạc của anh, phân rõ mọi việc, biết được điều gì mới quan trọng, rất thông minh khuấy đảo trái tim anh. Anh không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng, nhân lúc cô còn đang ngơ ngác hôn lên môi cô, rồi giữa lúc cô nghẹn lời trừng mắt nhìn anh giận dữ, lại cắn vào chóp mũi cô:
Tư Ninh, em thật sự khiến tôi động lòng.
Vì căn nhà đã có người ‘đòi’ mua, nên Trương Tư Ninh gọi lại cho trung tâm môi giới, nói không cần bán nhà nữa, mà chuyển sang muốn mua nhà, nhờ môi giới tìm xem có căn nhà nào phù hợp không, tốt nhất là mới xây xong phần thô, chưa có người ở qua. Hiện tại trời đang mưa, cô sẽ không qua đó. Đồng thời cũng điện thoại cho cửa hàng hoa lần trước đã thanh lí số hoa tươi trong tiệm, hẹn ngày mai trời hết mưa sẽ bắt đầu chuyển hoa.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, thím Tào nói thời tiết Vũ Lăng năm nay thật quái lạ, mấy ngày nay cứ mưa liên tục, lại hỏi Trương Tư Ninh buổi trưa muốn ăn gì, Trương Tư Ninh nói ăn mì hoành thánh nhân tôm. Ở Vệ gia có mấy ngày mà cô sắp thành con sâu gạo lười biếng, ăn bám rồi.
Thím Tào làm việc rất nhanh nhẹn, không cần Trương Tư Ninh đụng tay vào việc bếp núc, cô rảnh rang không có việc gì làm, liền ôm laptop ngồi ở phòng khách lên mạng nghiên cứu đủ các lĩnh vực, nào là vật liệu xây dựng, quần áo, trang sức, dụng cụ làm bếp, rất nhiều thứ, đủ các thể loại, nhìn thấy mà đau cả đầu.
Thật ra hầu như ai cũng biết, hiện tại chỉ có đầu tư vào nhà hàng khách sạn, ăn uống và ngủ nghĩ, là dễ kiếm tiền nhất, những thứ khác không thể nào so được.
Nhưng Trương Tư Ninh không mấy hứng thú với hai lĩnh vực này, nhà hàng ăn uống, nói ra thì….., quá rắc rối, nhiều người lại đủ các việc lặt vặt, chưa nói đến việc tuyển chọn đầu bếp, nhân viên phục vụ, chỉ riêng khoản cứ vài lại có nhân viên xuống kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm cũng đã đủ phiền, còn phải làm rất nhiều giấy chứng nhận, tạo mối quan hệ, ….Còn khách sạn…..muốn nhanh chóng đi vào hoạt động thì kinh phí đầu tư rất lớn, cô lại không hiểu về quản lý khách sạn, nếu thua lỗ thì không phải chỉ mất mấy vạn tệ mà thôi.
Người ta thường nói, đứng ngoài nhìn vào thấy gì cũng đơn giản dễ dàng, chỉ khi nhập cuộc rồi mới biết được quá trình vất vả, bất cứ nghề nào cũng có nguyên tắc của nó. Trương Tư Ninh tìm kiếm trên mạng cả ngày trời vẫn không tìm ra lĩnh vực nào vừa ý, đến tối Vệ Cẩm Huyên về, biết cô phiền muộn chuyện này, liền đề nghị:
Mở nhà hàng Tây đi, tuy nhà hàng Tây không nhiều lợi nhuận như nhà hàng phục vụ món ăn Trung Quốc, nhưng khách lui tới không phức tạp, rất hiếm khi xảy ra chuyện uống rượu gây rối, nếu em không muốn mở ngay địa điểm cửa hàng hoa hiện tại, thì sẽ tìm một mặt bằng khác, về phần giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm, những thứ này tôi sẽ lo. Cả đầu bếp, nguồn cung cấp thực phẩm…em cũng không cần lo lắng, cứ làm tương tự nhà hàng tôi là được.
Trương Tư Ninh nghe xong cũng hơi động lòng, đặt laptop trên đùi xuống bàn, nghiêng người về phía anh:
Hay là làm thành một chuỗi nhà hàng luôn được không ạ?
Hiện tại, chuỗi hệ thống đại lý khá phổ biến, vì có mặt ở khắp nơi, nên người ta có thể dễ dàng tiếp cận hơn.
Vệ Cẩm Huyên không có ý kiến:
Nếu em muốn thì được thôi, vậy phải làm theo hình thức doanh nghiệp, đại diện pháp nhân sẽ để tên em, em làm chủ, còn chuyện khác cứ để tôi sắp xếp.
Dáng vẻ anh bao quát hết mọi việc, giọng nói thản nhiên như đang nói ‘tối nay ăn bánh trôi, ngày mai ăn sủi cảo’…căn bản không chút bận tâm, cũng không nhìn vào mắt.
Trương Tư Ninh hết chỗ nói rồi, thế này cũng quá tùy tiện mà, khiến người ta ngay cả chút kích động cũng không phát ra được, nhưng dù thế nào, thái độ anh hào phóng như vậy, thật sự rất hiếm có. Trong lòng cô vô cùng ngọt ngào nhưng khuôn mặt lại vờ ra vẻ ghét bỏ:
Em không thèm chiếm tiện nghi của anh đâu~
Giọng nói nũng nịu, mềm mại, truyền vào tai người nghe, đáng yêu không tả xiết, Vệ Cẩm Huyên bị âm thanh này làm cho xao động, thấy thím Tào còn đang bận bịu trong bếp, liền đưa tay kéo cô vào lòng, hướng phía đôi môi phấn hồng kia mà hôn lên.
Ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ, Trương Tư Ninh mất đi nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thứ hai….cả nụ hôn thứ ba…..
Tuy Vệ Cẩm Huyên không bận tâm việc mình đảm nhiệm quá nhiều việc, nhưng sau khi suy xét cẩn thận, rốt cuộc Trương Tư Ninh đã từ bỏ ý định của mình, nhà hàng Tây có thể làm, nhưng chuỗi đại lý thì thôi vậy, nếu đã nói chuyện yêu đương thì nên giữ mối quan hệ được thuần khiết, cô thật sự không muốn lợi dụng anh nhiều như vậy, cũng không muốn dây dưa về tiền bạc, mọi thứ không rõ ràng sẽ khiến người ta khó xử.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Trương Tư Ninh nói chuyện yêu đương, nên cô muốn hết lòng nghiêm túc. Chuyện của ba mẹ đã ảnh hưởng rất lớn, khiến cô không sao tin tưởng được trò chơi tình cảm đó, nhưng cô thật sự rất thích người đàn ông Vệ Cẩm Huyên này, vì vậy tình cảm của cô và anh, cô muốn dùng cả trái tim để yêu thương và gìn giữ.
Ngày hôm sau, Vệ Cẩm Huyên nghe xong quyết định của cô, ngoài mặt thì mỉm cười trêu cô nói gió thành mưa, chỉ mới qua một đêm đã thay đổi ý kiến, còn véo mấy cái lên khuôn mặt trắng hồng, nhưng tận sâu thẳm đáy lòng không thể phủ nhận anh vô cùng cao hứng, cô bé con này, đặt tình cảm của anh lên trên hết, sao cô có thể đáng yêu đến vậy.
Đợi Vệ Cẩm Huyên đi làm xong, Trương Tư Ninh cũng ra khỏi nhà, hôm nay cô có hẹn đến tiệm xử lý hết mấy chậu hoa còn lại, nhưng vì chuẩn bị mở nhà hàng, nhất định sau này sẽ cần hoa trang trí, nên cô định sẽ giữ lại, cả chậu hoa cũng không bán, chuẩn bị sẵn khi cần đến. Có điều trước đó đã thỏa thuận xong hết mọi chuyện, bây giờ đổi ý, dù sao cũng phải gặp người ta nói lời xin lỗi.
Cũng may ông chủ cửa hàng hoa kia rất tốt bụng, nghe cô đổi ý, người ta cũng không tức giận, chỉ nói hy vọng sau này có cơ hội hợp tác, rồi khách khí tiễn cô ra cửa.
Hôm qua, mưa cả ngày, nhưng hôm nay bầu trời rất quang đãng, buổi trưa lúc ăn cơm với Hứa Dương, Trương Tư Ninh nói chuyện tính mở nhà hàng Tây, Hứa Dương nghe vậy rất hứng thú, còn nói:
Chị Tư Ninh, em sẽ làm nhân viên phục vụ cho chị.
Đối với cậu mà nói, chỉ cần không trở về tiệm bán hoa đau lòng kia là được. .
Trương Tư Ninh nghe xong liền mỉm cười, trêu chọc:
Em là người kỳ cựu, cũng phải lên mặt làm phó quản lý chứ.
Mặt Hứa Dương ửng đỏ:
Em còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết, làm nhân viên phục vụ là được rồi.
Đứa nhỏ này thật trung thực, nếu như có chút khôn khéo như người khác, hiện tại nhất định sẽ nói những lời nịnh nọt khiến bà chủ hài lòng, thuận lợi nắm chắc được chức vụ. Dù sao tiền lương giữa nhân viên phục vụ và quản lý chắc chắn khác biệt không nhỏ.
Có điều Trương Tư Ninh thích giao thiệp với những người thật thà như vậy, có thể yên tâm không phải lo lắng nhiều.
Buổi chiều, người ở trung tâm môi giới gọi điện tới, nói đã tìm được căn nhà thích hợp. Trương Tư Ninh bảo Hứa Dương đi trước, rồi chạy đến chỗ môi giới nhà đất, sau khi nghe giới thiệu qua, Trương Tư Ninh không thích lắm, cách nhà Vệ Cẩm Huyên quá xa, một nơi phía bắc một nơi phía nam, lái xe cũng mất đến bốn mươi phút.
Người tiếp cô họ Hồ, tên Hồ Nhã Lệ, hơn ba mươi tuổi, là một người nói chuyện rất nhanh nhẹn. Sau đó, cô ta giới thiệu tiếp vài căn nhà khác, nhưng cũng gần căn nhà trước, Trương Tư Ninh không vừa ý, Hồ Nhã Lệ cũng bất đắc dĩ:
Trương tiểu thư, những căn nhà này đều tìm theo yêu cầu của cô, nếu cô có gì không hài lòng có thể nói ra, như vậy tôi có thể điều chỉnh phù hợp hơn.
Trương Tư Ninh nghe cô ta nói vậy, cũng cảm thấy khó xử, thật ra có một hai căn không tệ, cô ngay cả nhà cũng chưa đi xem thử đã từ chối hết, đúng là có chút lắc léo. Chỉ là, những căn nhà này cô thật sự không hài lòng lắm, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ tới hôm qua thím Tào nói, biệt thự bên cạnh đang rao bán……
Được rồi, ở đâu cũng là ở, làm hàng xóm với Vệ Cẩm Huyên cũng rất tốt, cô nhát gan, ở gần như vậy càng dễ dàng chiếu cố chứ sao. Vì vậy cô nói luôn khu biệt thự hoa viên Trung Châu, cũng không hi vọng trung tâm môi giới có sẵn nhà ở khu đó để giói thiệu, chỉ muốn giải thích lý do cô từ chối, tránh người ta nghĩ cô rãnh rỗi đi đùa giỡn mà thôi.
Hồ Nhã Lệ rất khôn khéo, cô vừa nói, cô ta đã hiểu ngay:
Trong tay tôi cũng có mấy căn biệt thự ở hoa viên Trung Châu, nếu lúc trước Trương tiểu thư nói thẳng muốn tìm biệt thự, chắc chắn tôi sẽ trực tiếp giới thiệu nơi này.
Cô ta tìm kiếm trên bàn một lát, rút ra tờ giấy được đánh máy đưa tới:
Cô xem thử ở đây có căn hộ nào vừa ý không?
Trương Tư Ninh vừa liếc mắt đã thấy biển số nhà căn biệt thự bên cạnh nhà Vệ Cẩm Huyên, thầm nghĩ thật trùng hợp, liền mỉm cười hỏi giá cả, nhưng khi nghe xong cảm thấy quá đắt.
Hồ Nhã Lệ cũng như phần lớn những người làm môi giới bất động sản, am hiểu nhất là quan sát sắc mặt người khác, thấy Trương Tư Ninh chau mày, cô ta liền hiểu ngay tại sao:
Trương tiểu thư, căn biệt thự này từ lúc mua về đến giờ, chủ nhà hầu như chưa từng ở qua, bên trong gần như được cải tạo mới toàn bộ, hơn nữa chủ nhà cần tiền nên bán gấp, nếu cô có thể thanh toán một lần thì còn được hưởng thêm ưu đãi.
Trương Tư Ninh liền hỏi có thể ưu đãi bao nhiêu, Hồ Nhã Lệ lại nói ra vài con số, Trương Tư Ninh cảm thấy vẫn còn đắt, tuy mấy năm trở lại đây giá nhà ở Vũ Lăng ngày càng cao, nhưng cũng không cao đến mức này. Hồ Nhã Lệ nói:
Vậy trước mắt, tôi sẽ liên hệ với chủ nhà, Trương tiểu thư hãy nói cái giá cô muốn, như vậy mọi người có thể dễ dàng thương lượng hơn.
Trong lòng cô làm gì có cái giá nào thích hợp chứ, phương diện này cô cũng không thành thạo, chỉ cảm thấy rất đắt, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Cái này tôi cũng không rành lắm, đợi tôi về hỏi thăm bạn bè, ngày mai sẽ liên hệ lại với chị.
Hồ Nhã Lệ với phương châm ‘khách hàng là Thượng Đế’, dĩ nhiên gật đầu đồng ý.