Chương 98: Hy Vọng Dữ Thất Vọng
-
Nghịch Thuỷ Hàn
- Ôn Thuỵ An
- 2056 chữ
- 2020-05-09 03:13:16
Số từ: 2049
Nguôn: Tàng Thư Viện
Cùng lúc Lôi Quyển điểm ngã Anh Lục Hà, một cước của Văn Trương cũng đá trúng eo y.
Y mượn thế lướt đi, ngã xuống cạnh Đường Vãn Từ.
Thoáng chốc mà xảy ra một loạt sự kiện.
Anh Lục Hà đột nhiên từ góc đường lao ra cướp lấy sợi thiết xích, Văn Trương lao vào Vô Tình rồi quay ngoắt sang Đồng kiếm, Lôi Quyển điểm trúng y một chỉ nhưng bị Anh Lục Hà đả thương. Y phản kích khiến Anh Lục Hà rớt xuống cạnh Vô Tình, Văn Trương tung cước đá y văng đến cạnh Đường Vãn Từ.
Trong trường chỉ còn lại Văn Trương kiềm chế Đồng kiếm, lắc lư như chiếc lá khô cuối mùa.
Đường Vãn Từ từ từ tỉnh lại. Nhưng mấy lần gắng gượng vẫn không đứng dậy nổi.
Một đòn Văn Trương nén đau xuất ra vừa nãy ẩn chứa kình lực của "Đại Vi Đà Tạc" cùng "Thiếu Lâm Kim Cương quyền", nếu y không bị nàng chém trúng, lại thêm mắt và tay trái trọng thương, một quyền đó khẳng định đã lấy mạng nàng.
Nàng hừ một tiếng, vừa tỉnh lại phát hiện trừ Văn Trương, tất cả đều gục xuống, định tìm cách bò dậy.
Nhưng nàng quá hư nhược. Lồng ngực đau nhói.
Có lúc, người ta định hoàn thành một việc thật nhanh nhưng không thể, trừ nóng lòng cũng đành bó tay.
Nàng càng nóng ruột khí nhận ra Anh Lục Hà từ từ bò dậy.
Phát hiện này khiến máu nàng sôi lên.
Nhưng lập tức nhận ra mình đang sai lầm.
Nóng lòng không phải là cách.
Nàng bèn vận khí điều tức, cố tụ điểm nguyên khí, hy vọng ứng phó được với nguy hiểm trước mặt.
Anh Lục Hà bò dậy được vì thiết xích của ả đánh trúng Chí dương huyệt của Lôi Quyển rồi y mới quay lại điểm vào Trung viện huyệt của ả.
Lôi Quyển đang toàn tâm toàn ý đối phó "Cửu thiên thập địa thập cửu thần châm" của Văn Trương nên trúng đòn.
Bất kỳ ai bị đánh trúng Chí dương huyệt đều khó lòng sống sót, nhưng thể nội Lôi Quyển mang mười mấy loại bệnh, mười mấy vết thương nên các yếu huyệt đều hơi lệch vị.
Hơn nữa có thể chống lại thống khổ đặc biệt.
Một người thường xuyên thụ khổ sẽ chịu đựng hơn người thường nhiều bởi y đã quen với đau đớn.
Người bình thường không chịu đựng được nỗi đau đớn bất ngờ, không hẳn vì đau đớn đến mức đó mà bởi người đó không quen.
Cũng như người thường ăn món mặn chợt phải ăn toàn rau dưa liền mấy ngày, y liền cảm thấy "chết đi cho rảnh" nhưng với người tu hành quanh năm, chuyện đó có đáng gì?
Cũng giống một người quen tự do tự tại bị giam cầm mấy ngày, đương nhiên vô cùng khổ sở nhưng với người quanh năm trong tù, mấy ngày đó "không đáng để tâm".
Vì thế Lôi Quyển bị tập kích rồi vẫn phản kích được.
Y điểm ngã Anh Lục Hà.
Bản thân cũng không đứng vững nổi.
Chí Dương huyệt phải chịu một đòn, không thể khơi khơi chống chịu nổi.
Lôi Quyển chỉ thấy chân khí nghịch chuyển, huyết khí sôi lên, nguyên khí đảo loạn, cổ họng ngọt lịm rồi thổ huyết đoạn ngã gục.
Y phát chỉ trong lúc vội vàng, quyết không để địch nhân đứng vững lúc mình ngã xuống.
Cục diện hiện tại, ai đứng dậy được ắt sống sót.
Ngược lại, ai không đứng nổi sẽ chết.
Đáng tiếc, y điểm ra trong lúc huyệt đại bị đánh trúng nên hơi lệch đi, chỉ trúng giữa Thượng viện huyệt và Trung quản huyệt của Anh Lục Hà.
Ả chỉ cần bế khí một hồi là đứng dậy được.
Một chỉ của Lôi Quyển tuy chưa "trúng nơi yếu hại" nhưng vậy cũng khiến Anh Lục Hà lãnh đủ.
Ả đào mệnh từ Táo Tử cương về, đến Tư Ân trấn cách đó bảy, tám dặm nghỉ chân, lòng phát thệ không "bán mạng" cho quan gia - bởi ả suýt nữa mất mạng vì việc đó.
Mới đến Tư Ân trấn, ả lại nhớ ra Lưu Độc Phong cùng Thích Thiếu Thương từng ghé qua, đương nhiên trong trấn có "bằng hữu" của Lưu bộ thần và Thích trại chủ.
Không thể ở lại được.
Ả liền đoạt một thớt ngựa trong khách điếm chạy về hướng Miêu Nhĩ hương.
Kết quả, lúc qua thị tứ thấy người ta đua nhau chạy trốn vì có kẻ đang giết trong Đồng Ngưu hạng.
"Người trẻ tuổi tàn phế đó thảm rồi, làm sao là đối thủ của người ta".
"Tên hung thần ác sát cũng khó sống, ngươi không thấy toàn thân hắn nhuộm máu, mắt cũng đầm đìa máu sao".
"Ta thấy y không đấu lại tên mù, nhi tử lại nằm trong tay ác nhân".
"Đáng thương, hài tử bị bắt đáng thương quá, nó vẫn là con nít".
"Không lo, Tân lão gia tử cùng Đặng lão nhị, nha sai đều đến rồi, còn sợ gì tên độc nhãn quỷ phá hỏng tiệm lụa gây ác nữa sao?".
"Ngươi nói dễ quá, vừa rồi ngươi không thấy sao? Hà Tiểu Thất xưa nay hung hăng với chúng ta nhưng động thủ với độc nhãn ác quỷ liền ngã gục, ta thấy tình hình không ổn".
"Chúng ta ở đây làm gì, còn không mau báo quan".
"Đúng, gọi thêm quan gia tới hợp lực, may ra thu thập được độc nhãn quỷ".
"Còn không mau đi báo, ở đây ồn ào làm gì?".
Mấy người đó cướp đường chạy trốn, Anh Lục Hà nghe quan liền đoán được bảy, tám thành, biết Văn Trương và Vô Tình đang chiến đấu, hình như Văn Trương chiếm thượng phong.
Anh Lục Hà đang bàng hoàng, sư phụ chết rồi, đồng môn cũng không còn, ả vốn không có chỗ đầu thân, nghe thấy Văn Trương đang khống chế đại cục liền tới kể công rồi báo thù.
Ý niệm nảy ra liền đến ngay hiện trường.
Ả vừa đến nơi bè bỏ ngựa dùng khinh công lướt lên nóc nhà cạnh đó, vừa hay thấy Đường Vãn Từ chém trúng Văn Trương rồi cùng Vô Tình bị y gây thương tích, đại cục đã định, không ngờ Lôi Quyển lại giục ngựa tới.
Ả đánh giá cục thế, cảm giác tuyệt đối sẽ thắng liền ngầm nhảy tới, đoạt thiết xích trong tay nha dịch, nhân lúc Lôi Quyển tấn công Văn Trương bèn tập kích y.
Kết quả đúng như dự liệu.
Lôi Quyển ngã xuống.
Y thụ thương.
Trọng thương.
Vết thương khá nặng, không thể cất mình lên.
Giống sự nghiệp của một cá nhân, sụp đổ hoàn toàn ắt phải xây dựng lại.
Không thể dựng lại, kiếp sống của người đó coi như bỏ đi.
Kẻ đó thà chết chứ không muốn sụp đổ.
Bởi lúc đó, thông thường y mất hết kim tiền cùng bằng hữu, thậm chí cả người yêu thương cũng không còn bên mình.
Một người chết đi chưa hẳn mất tất, ít nhất y cũng còn danh dự, địa vị và người vĩnh viễn hoài niệm.
Nên kẻ sụp đổ bi thảm hơn người chết.
Nhưng kẻ sụp đổ đều không đợi chết.
Ngày nào y chưa chết, ngay đó vẫn có thể vùng lên.
Cũng như người thụ thương không thể bó tay đợi chết.
Chỉ cần còn mạng là còn cơ hội hồi phục.
Không thể để bản thân mất mạng, phải dành cho địch nhân.
Anh Lục Hà tuy trọng thương nhưng vẫn chật vật đứng dậy.
Ả vô cùng hối hận.
Hối hận sao lại chui vào trường chiến đấu nguy hiểm đến tính mạng này, ít nhất thương thế của ả cũng nặng hơn hẳn.
Nhưng hiện tại ả không còn thời gian hối hận.
Nhất định phải nhân lúc tất cả chưa kịp khôi phục, ra tay trừ diệt hết.
Người đầu tiên phải giết là Vô Tình.
Y là kẻ khó ứng phó nhất.
Chỉ cần giết y, đại cục coi như định xong.
Ả liêu xiêu đến cạnh Vô Tình, khóe miệng trào máu.
Ả đến gần Vô Tình nằm cạnh góc tường: "Ngươi anh tuấn lắm". Ả thở dài: "Tiếc rằng ta phải giết ngươi".
Ngữ âm hơi ngừng lại, thiết xích đập vào Thiên thông huyệt trên đỉnh đầu y.
Vô Tình chợt lên tiếng: "Đợi đã".
Anh Lục Hà lại gần hơn: "Ngươi còn di ngôn gì?".
Vô Tình đáp: "Ngươi nhầm rồi".
Anh Lục Hà bật cười: "Ta nhầm?".
Vô Tình nhấn mạnh từng chữ: "Kẻ chết là ngươi, không phải ta".
Chữ "ta" vừa dứt, vụt một tiếng, một đạo bạch quang găm vào ấn đường Anh Lục Hà.
Ả ngẩn người.
Ám khí cực kỳ chuẩn xác.
Ám khí từ miệng Vô Tình bắn ra.
Miệng ngậm ám khí, cũng là đòn sát thủ của Vô Tình, nhưng công lực y không đủ nên chỉ đả thương được ở cự ly gần.
Văn Trương luôn giữ cự ly, cẩn thận đề phòng nên y không có cơ hội thi thố.
Anh Lục Hà không phòng bị, đến quá gần nên mới mất mạng.
Ả vẫn giơ cao thiết xích.
Ả dốc sức, toan dùng chút sức sau cùng hạ Vô Tình.
Y đã dùng điểm nguyên khí sau cùng, quyết không tránh được.
Tân Đông Thành tiến tới, đoạt luôn thiết xích trên tay Anh Lục Hà.
Những hảo thủ võ lâm hoặc ngã, hoặc bị thương hay chết, đều mất hết chiến lực, Tân Đông Thành và mấy nha dịch, bộc tùng vẫn đi đứng ung dung, trở thành nhân vật quyết định thành bại.
Kỳ thật, nếu trăm ngàn năm nay, người võ lâm không chém giết lẫn nhau, lại đều phòng người ta gia hại nên giấu giếm tuyệt nghệ, làm gì có chuyện võ lâm kém phồn thịnh hơn nho lâm? Hơn nữa võ học suy dần, những gì được truyền lại chỉ là kỹ xảo, không có gì đặc sắc.
"Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", từ cổ văn nhân đã vậy nhưng tối đa họ chỉ bút chiến, nếu họ cũng động đao động thương như võ nhân chắc từ bảy trăm năm trước đã không còn mống nào.
Thành ra văn nhân càng khó chấp nhận hơn võ nhân.
Họ hiếm khi động đao động thương nhưng dùng văn tự, bút mực giết người không ít hơn võ nhân.
Sau cơn đại kiếp mà những thư sinh có thể bước ra từ trong ngọn lửa sử xanh, không biết là vận may trời cho của dân tộc hay của cá nhân y?
Hiện tại trong trường chỉ còn lại Văn Trương.
Hai nha dịch và hai bộc dịch bao vây y nhưng không dám xông lên.
Y vẫn khiến họ kinh tâm động phách.
Hơn nữa Đồng kiếm còn trong tay y.
Lúc nào y cũng có thể giết cậu bé.
Dù y chết ngay cũng có thể bắt cậu bé bồi táng.
Y đương nhiên dám làm, thậm chí không buồn nhíu mày khi thực hiện.
"Ta sẵn sàng giết tiểu hài này bất cứ lúc nào". Y quay sang nói với Vô Tình, "Dù ta phải chết, không giết được các ngươi nhưng giết nó dễ như trở bàn tay".
Vô Tình gật đầu: "Ta tin ngươi".
Văn Trương thổ huyết, đoạn cười khổ: "Ngươi đoán xem ta có làm thế không?".
Vô Tình im lặng hồi lâu mới đáp: "Ngươi không làm thế".
Văn Trương cười càng thê lương, toàn thân nhuộm máu, rít lên: "Vì cớ gì?".
Vô Tình hít sâu một hơi: "Nó còn là một tiểu hài".
Văn Trương cười thảm: "Ngươi tưởng ta là loại người không dám giết con nít sao?". Y đau đớn run rẩy toàn thân: "Nói chung, già lão hay con đỏ ta đều giết vài kẻ rồi, giết thêm vài kẻ nữa có đáng gì".
Trong mắt Vô Tình hiện lên nét hoảng sợ.