Chương 11: Ngâm mình (2)
Phía nam Đông Thăng Bình gần ngay khu kỹ viện Bát Đại Đông Hồ (1) nổi tiếng, phía bắc đối diện nhà gà phố Tiền Môn (2), phía tây là phố đồ cổ xưở8ng Lưu Ly, phía đông là phố thương mại Đại Sách Lan (3). Địa thế tốt khỏi bàn.
(1) Bát Đại Đông Hồ: Nghĩa là tám hẻm nhỏ, một địa danh n3ổi tiếng tại Bắc Kinh.
Lý Khải Việt dùng khăn trắng bọc người đi tới, tìm một cái giường bên cạnh Tập Vệ Quốc nằm xuống, chốc lát sau, lại có một thợ xoa bóp chân chuyên nghiệp đến.
Lúc hai người đang hưởng thụ xoa bóp chân, Điện Thoại Cục Gạch cũng tới. Buổi xoa bóp chân của ba người còn chưa kết thúc, một nhân viên phục vụ mang theo một rương đồ ăn đi tới, bên trong chính là rượu thịt mua từ nhà hàng bên cạnh.
Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi đói lắm rồi đây này.
Lý Khải Việt bốc đậu phộng, ném vào trong miệng, gã đói thật.
Điện Thoại Cục Gạch uống một ngụm rượu, sau đó nói:
Tập Gia, tôi nói ra, hai cậu đừng chê cười.
Khó thế à?
Điện Thoại Cục Gạch hấp háy mắt hỏi.
Chứ anh tưởng dễ à, nghề này cần để ý nhiều thứ lắm... Tôi bây giờ, cũng chỉ xem như một kẻ nửa vời...
Tắm xong rồi uống rượu là chuyện bình thường, nhất là khu vực này - Thiên Kiều.
Trước kia, nơi này có thể gọi là lừng danh tứ hải, không ít người múa võ, diễn xiếc, hoặc lao động nặng đều tụ tập ở khu vực này.
Điện Thoại Cục Gạch nghe Tập Vệ Quốc nói, cảm thấy có một chút hi vọng,
Vậy tôi quyết định nghiên cứu về đồ gia dụng làm bằng gỗ cứng.
Lão Gạch, anh quan tâm đồ gỗ trắc phết đấy chứ.
Lý Khải Việt cười nói.
Vậy cảm ơn hai cậu trước, uống rượu nào.
Ba người vừa nhậu vừa nói chuyện, mất hơn một tiếng mới ăn xong.
Ba người Tập Vệ Quốc cảm thấy cả người thoải mái, nhưng mà dạ dày đang réo gọi, để đám thợ xoa bóp rời đi. Còn bọn họ thì lấy giường xoa bóp ghép lại làm bàn để thức ăn, vừa ăn uống vừa nghỉ ngơi.
Thân thể
quý trọng
đừng đến tắm, lớn tuổi say rượu chớ nhập đường.
Nhiều người mặc kệ có thân quen hay lạ mặt, đều sẽ kêt thành nhóm để đi làm chung.
Tới chỗ làm hoàn thành công việc, mỗi người nhận hai ba đồng tiền lương trở về, khi về đến Thiên Kiều, lập tức chạy đến Sơn Giản Khẩu tìm mấy phòng tắm này.
Đừng nghe Tiểu Việt.
Tập Vệ Quốc nói thật,
Khó thì đúng là khó thật, nhưng nếu như anh thật sự muốn học, chỉ thiên về một loại đồ cổ nhất định, cũng không phải là không được.
Ha ha, có lời nói cửa Tập Gia, tôi yên tâm rồi...
Khục khục…
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt nghe câu này, xém chút nữa phun thức ăn trong miệng ra ngoài.
Có người đến Tán Tọa vì tắm rửa sạch sẽ, có người đến không phải để tắm rửa, mà đến bàn bạc mua bán hàng hóa, hay giới thiếu bất động sản, hoặc là trợ giúp người khác giải quyết những vấn đề nan giải, vân vân...
Thậm chí có người đến phòng tắm để trốn nợ. Nợ tiền sợ bị đòi, thế là đến nhà tắm để tắm rửa nghỉ ngơi, tránh chủ nợ.
Điện Thoại Cục Gạch trả tiền cho việc xoa bóp toàn thân.
Khi Tập Vệ Quốc đứng dậy, bên Lý Khải Việt vẫn chưa xong. Với thân thể to béo như gã, đừng nói là mười lăm phút, cho dù hai mươi phút chưa chắc đã xong.
Bình thường, mỗi lần xoa bóp đều tốn khoảng mười lăm phút. Bởi vì xoa bóp là một công việc tốn sức, nếu dùng ngôn ngữ của người trong nghề để miêu tả, đó chính là bán tay.
Mỗi một thợ xoa bóp chuyên nghiệp, phải phục vụ hơn ba mươi khách mỗi ngày, cực kỳ mệt mỏi. Nếu có người còn muốn xoa bóp chân, thì việc xoa bóp toàn thân này tốn đến hơn bốn mươi phút.
Tập Vệ Quốc có thể chắc chắn rằng Điện Thoại Cục Gạch có chuyện cần nói, nên thẳng thắn hỏi:
Lão Gạch, anh cứ nói thẳng ra đi, chúng ta cũng đã gặp mặt vài lần, đừng khách sáo như vậy, hai người chúng tôi uống rượu cũng cảm thấy không thoải mái.
Được, vậy tôi nói.
(5) Bạch Phiến Nhi: Tên khoa học: Boehmeria nivea var. nipononivea, ở Việt Nam có tên gọi là cây gai xanh, thuộc họ cây lá gai, phần mặt lá hướng xuống đất có màu trắng.
Thịt heo xào rau nhiều nước trộn, súp Bạch Phiến Nhi không bỏ bất kỳ loại gia vị nào, chỉ có mì sợi.
Tập Vệ Quốc đưa mắt nhìn sang hồ nước, Điện Thoại Cục Gạch vẫn ngồi trong đó, còn dùng khăn tráng phủ kín mặt, chắc là quá mệt mỏi, nên anh cũng không để đến hắn nữa, đến vòi hoa sen rửa qua một chút rồi đi ra gian phòng bên ngoài.
Gian phòng bên ngoài xếp đầy giường xoa bóp, Tập Vệ Quốc lấy một cái khăn phủ lên thân dưới, nằm xuống một cái giường. Chỉ chốc lát sau, một thợ xoa bóp chân chuyên nghiệp lại đến.
Điện Thoại Cục Gạch vẫn không quên dặn dò ngày mai sẽ sang thăm Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, nói rằng sẽ tìm một nhà hàng để chiêu đãi hai bọn họ. Cuối cùng còn đưa cho hai người một nghìn đồng, không nhận cũng không được.
Tập Vệ Quốc lái xe chở Lý Khải Việt về khu nhà trọ, lúc này đã hơn mười giờ khuya.
Tắm rửa sạch sẽ, sẵn tiện dặn nhân viên phục vụ qua quán ăn đối diện, mang về hai phần cơm nước.
Chỉ cần một hào, đủ mua nửa cân rượu. Một đĩa thịt heo xào rau to, giá tám xu. Một bát súp Bạch Phiến Nhi (5) giá tám xu, một cân mười sáu xu, nửa cần tám xu.
Điện Thoại Cục Gạch thấy hai người thẳng thắn như thế, lập tức đặt chén rượu xuống bàn, lấy đũa gắp đậu phộng, thả vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói:
Không giấu hai cậu, tôi có một ý tưởng.
Anh cứ nói đi.
Tập Vệ Quốc cầm đũa gắp đồ ăn.
Để tôi rót rượu.
Lý Khải Việt cũng không muốn hắn một mình rót rượu phục vụ, gã định lấy bình rượu, nhưng hắn không cho, tiếp tục rót đầy hai chén rượu.
Tập Vệ Quốc cũng không khách sáo, nhận chén rượu.
Một chén rượu đầy, nặng tầm ba lượng (37.5 gram = 1 lượng). Cạn trà đầy rượu, ý nói trà thì không rót đầy, rượu thì nhất định phải rót đầy.
Nhân viên phục vụ là một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, mặc đồng phục màu trắng, ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh gường, nâng một chân của Tập Vệ Quốc đặt lên đùi, bắt đầu xoa bóp.
Lão Tập, hưởng thụ thế nào?
Ban đầu, Điện Thoại Cục Gạch có ý định mời Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đến chốn phong nguyệt chơi bời, nhưng mà mệt nhọc cả ngày, nên bỏ qua chuyện này.
Ba người ăn cơm xong, mặc quần áo tử tế, rồi rời khỏi phòng tắm.
Tập Vệ Quốc ngồi khoanh chân trên giường, bên cạnh là Lý Khải Việt đang ngồi xếp bằng, phía đối diện thì Điện Thoại Cục Gạch đang mở nắp một chai rượu xái.
Đối với những người lớn lên tại Bắc Kinh, nếu hỏi họ thích loại rượu gì nhất, thì câu trả lời chắc chắn là rượu xái. Cho dù là đám nhà giàu đầu tiên giống như Điện Thoại Cục Gạch cũng giống vậy.
Lão Gạch, không phải tôi cố ý làm anh mất động lực, muốn giám định cổ vật thì phải bỏ rất nhiều thời gian tìm hiểu.
Lý Khải Việt nói lời chân thành,
Cha tôi cũng làm nghề này, cửa hàng văn vật tôi cũng làm, bày sạp bán cổ vật cũng được mấy năm, nhưng vẫn chưa đủ khả năng giám định...
Đỗ xe lại, Tập Vệ Quốc mới trở về phòng ngủ, Lý Khải Việt đã xuất hiện, ngồi lên giường, lấy hai điếu thuốc ra, đưa cho Tập Vệ Quốc một điếu, mở miệng nói:
Lão Tập, xem ra dân gian có không ít đồ tốt.
Tập Vệ Quốc gật đầu, hút thuốc, thu hoạch hôm nay có thể nói là không ít.
Tắm xong, ra ngoài hồ nước uống một ấm trà Atiso. Đồ ăn cũng được mua về, ăn thịt uống rượu, đĩa thịt xào chung với dưa chuột, nấm tai mèo. Uống rượu xong, cầm đĩa lên. Vấn đề tại sao lại phải lấy nhiều nước trộn, chính là để trộn với mì sợi.
Ăn một miếng lại uống rượu, no nê thì uống trà, sau đó lại nằm nghỉ, sướng khỏi nói.
(4) Khu phố thương mại nổi tiếng tại Bắc Kinh là Vương Phủ Tỉnh. Nơi này chia làm ba đoạn, phía bắc là Vương Phủ Đại Nhai, phía nam là Vương Phủ Tỉnh Đại Nhai, còn ở giữa là Bát Diện Tao.
Dưới Quan Đường phổ thông là Bồn Đường. Phòng đơn ở đây trang nhã lịch sự, khách hàng chủ yếu là cán bộ viên chức, Giáo sư... Phụ nữ cũng thường xuyên dẫn con cháu đến Bồn Đường tắm rửa.
Bắc Phái thì chủ yều là người ở ba huyện Định Hưng, Dịch Huyền, Lai Thủy tại Hà Bắc. Kỹ thuật Bắc Phái phải dùng lực mạnh tay, gần như dồn toàn lực lên đôi bàn tay. Kỳ xong, một vết bầm cũng không còn, nhưng cơ thể bị xoa đến đỏ bừng. Khác biệt hoàn toàn so với Nam Phái.
Muốn trở thành thợ xoa bóp chuyên nghiệp, nhất định phải tìm sư phụ chỉ dạy. Những thợ xoa bóp chuyên nghiệp thế hệ trước thậm chí còn có 108 cách xoa bóp, hay 108 phương thức.
Sơn Giản Khẩu từ lâu đã là chợ nhân công nổi tiếng. Từ lâu, những người làm việc lao động nặng nhọc mang theo cuốc sắt, đòn gánh, các loại dụng cụ đến đây sinh sống.
Người có tiền muốn thuê công nhật, tìm người làm thì sẽ đến đây, chỉ cần báo cần bao nhiêu người, lương thế nào, chỗ ở ra sao là được.
Lý Gia, nhận lấy.
Điện Thoại Cục Gạch đưa chén rượu thứ hai cho Lý Khải Việt.
Sảng khoái.
Điện Thoại Cục Gạch là người làm kinh doanh, phải gặp nhiều người, bàn bạc chuyện làm ăn trên bàn nhậu nhiều vô số, nhưng lần này là lần uống rượu sảng khoái nhất.
Tập Vệ Quốc cũng cười, trước kia anh thường uống rượu cùng ông nội. Ông nội mất, thì uống rượu cùng cha, nên anh cũng có kinh nghiệm uống rượu.
Được, cứ uống một chén trước.
Tập Vệ Quốc nói, rồi nâng chén rượu lên.
Trong phòng đơn có hai cái bồn tắm bằng sứ, ngoài ra còn có ghế nghỉ, bộ ấm trà, thiết bị rất đầy đủ. Nhưng mà khách nhân của Bồn Đường chủ yếu thuộc về tầng lớp dân thành phố, họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi ăn chơi ở nơi này, chỉ cần thoải mái ngâm mình trong bồn tắm là được.
Đẳng cấp thấp nhất là Tán Tọa, cũng gọi là Bể Nước, người đến nơi này chủ yếu là tầng lớp lao động tay chân nặng nhọc.
Thời gian trước, mấy phòng tắm này đều treo bảng khẩu hiệu vô cùng hàm súc, nhắc nhở một số kiểu người không nến đến.
Quý trọng
chính là chỉ cơ thể có vấn đề, bệnh tật gì đó. Còn câu sau chỉ những người già, người say rượu.
Xếp thứ hai là Quan Đường phổ thông, có t5ổng vài ba chỗ.
Những chỗ tương đối nổi tiếng là Thanh Hoa Trì nằm ở đường cái phía tây Châu Thị Khẩu. Thanh Hoa Viên nằm ở Bát Diện Tao (4) phố Vương Phủ Tỉnh, Đông Thăng Bình Viên ở phố Dương Mai Trúc Tà, Tây Thăng Bình Viên ở phố Lý Thiết Quải, Di Hòa Viên ở Nhai Đạo Đông Tứ, Nhất Phẩm Hương ở phố Nghiễm Phúc Nhai.
Nói đi, ấp a ấp úng, chẳng giống anh chút nào.
Được, vậy tôi nói...
Điện Thoại Cục Gạch lấy hết can đảm, bưng chén rượu lên, ngửa đầu nhìn trần nhà, vô cùng chân thành nói:
Tôi muốn học giám định đồ cổ, để sau này có thể trở thành một người sưu tầm.
Hai cậu chắc chắn là người trong ngành chơi đồ cổ, thậm chí là chuyên gia. Nào, nào, nào, chúng ta cứ uống rượu trước, uống xong rồi nói.
Điện Thoại Cục Gạch thật sự nghiêm túc, một chén rượu ba lượng, ngửa cổ uống sạch trong một hơi, điển hình trăm phần trăm, uống xong lau miệng, rồi lật miệng chén úp xuống, không còn một giọt rượu.
Tập Gia, uống.
Điện Thoại Cục Gạch rót một chén rượu đầy, đưa cho Tập Vệ Quốc, miệng nói lời khách sáo. Từ khi Tập Vệ Quốc giúp hắn mua cái bàn kia, ngay lập tức gọi Tập Vệ Quốc là Tập Gia.
Uống uống.
Ông nội Lý Khải Việt là quân nhân, người trong nhà cũng vậy, điểm mạnh chính là uống rượu.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt không cụng chén, hai người là bạn từ thuở nhỏ đến giờ, không cần khách sáo làm gì, cùng nhau ngửa cổ uống sạch chén rượu.
Sư phụ, xoa bóp.
Tập Vệ Quốc rời khỏi hồ nước nóng, đi tới chỗ thợ xoa bóp, đưa phiếu xoa bóp cho gã, sau đó nằm lên chiếc giường.
Thợ xoa bóp cất kỹ phiếu, dùng ca nước màu đỏ múc nửa ca nước rưới lên người Tập Vệ Quốc. Chiếc khăn đang cầm trong tay chỉ lắc nhẹ một cái, liền quấn quanh cánh tay.
Tập Vệ Quốc nằm lỳ trên giường, hưởng thụ kỹ năng xoa bóp, vô cùng dễ chịu. Những nhức mỏi phần lưng biến mất nhanh chóng.
Được, nếu như rảnh, tôi sẽ tìm hai cậu chỉ bảo.
Được, luôn luôn hoan nghênh.
Tập Vệ Quốc cũng không có lý do gì mà phải từ chối Điện Thoại Cục Gạch. Người này mặc dù thô kệch, nhưng đối với đồ gia dụng làm từ gỗ trắc lại có tình cảm đặc biệt.
(2) (3) Phố Tiền Môn, Đại Sách Lan: Hai khu phố buôn bán có lịch sử lâu đời tại Bắc Kinh.
Mà nơi đó toàn 9là phòng đơn, người đến đó có cả lãnh đạo, quan lớn quyền quý, thân sĩ thượng lưu, người nổi tiếng. Họ đến đó để chơi bạc, tìm gái, hút cần.
Có người ở đây hết ngày này đến ngày khác, mỗi lần đến có khi phải ở mười ngày nửa tháng.
Cũng có vài khách nhân khác đến, hưởng thụ xoa bóp.
Những phòng tắm lâu đời tại Bắc Kinh, đối với kỹ thuật xoa bóp cũng phân chia ra hai phái Nam - Bắc. Nam Phái chủ yếu là người Dương Châu, kỹ thuật xoa bóp tinh tế tỉ mỉ, cực kỳ coi trọng lực nhẹ và đều, xoa bóp xong còn xoa bóp đầu cho khách.
Lão Gạch, thấy anh lạ lạ sao ấy, tự nhiên khách sáo thế?
Lý Khải Việt nhận chén rượu, cảm thấy anh bạn này khách sáo quá mức.
Tập Vệ Quốc cũng thấy như vậy, nếu như nói hắn khách sáo vì anh vừa trợ giúp mua chiếc bàn hoàng hoa lê kia thì cũng chỉ khách sáo vài câu thôi. Hiện tại, cách xưng hô cùng vẻ mặt này lại quá trang trọng.
Đúng vậy.
Điện Thoại Cục Gạch gật đầu, uống ngụm rượu, rồi nói tiếp:
Như cái bàn vẽ kia, nếu như bày ở trong nhà, mới gọi là văn hóa. Gì mà tủ lạnh, ti vi, máy giặt... so với nó, kém quá nhiều.
Chỉ cần yêu thích là được, tối nay bắt đầu học cũng không thành vấn đề.
Tắm rồi ngủ, ngủ rồi tắm, đói thì nhờ nhân viên phục vụ mua cơm hộ, đến khi nhân viên nhắc nhở:
Các vị, đến giờ đóng cửa, ngày mai lại đến.
Bọn họ mới bất đắc dĩ rời đi.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt lấy khăn lau mặt thêm một lần, ngâm mình cũng được nửa giờ rồi, giảm bớt rất nhiều mệt mỏi.
Thứ nhất, gặp được đồ cổ dân gian. Thứ hai, thông qua cách thức dùng đồ đổi đồ. Học được kinh nghiệm mua đồ cổ, sau này có thể sẽ dùng đến.
Hôm nay ngày bao nhiêu?
Tập Vệ Quốc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngày mùng một, Quốc tế Thiếu nhi.
Lý Khải Việt nói, sau đó hỏi:
Có chuyện gì à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.