Chương 20: Mỹ nữ


Lưu Ba cũng không thể nói gì thêm nữa. Dù sao thì đó cũng là đồ của Tập Vệ Quốc.

Cứ như vậy, đám thương nhân đồ cổ Lưu Ba tiếp tục ngồ8i nói chuyện phiếm với Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đến tận mấy tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, bọn họ còn giúp hai người thu 3dọn sạp hàng.
Đương nhiên, ngoại trừ đi dạo ra, thì cũng phải để ý xem có gốm ba màu thời Đường không. Nhưng mà loại đồ vật có giá trị cao như vậy rất ít khi xuất hiện tại Chợ Quỷ.
Nửa tiếng trôi qua, Tập Vệ Quốc xem xét rất nhiều sạp hàng, mà chẳng thấy được nửa món gốm ba màu thời Đường.
Cao Hân Duyệt định đứng dậy, nhưng mà cố mấy lần vẫn không nổi. Cô đành phải nhờ Tập Vệ Quốc giúp đỡ:
Dìu tôi dậy với.

Tập Vệ Quốc xoay người, giơ tay ra.
Tập Vệ Quốc tìm một trạm bưu điện, gửi một bức điện báo cho cha mẹ ở nhà, bên trong có một nghìn đồng. Nếu như còn làm ở Viện bảo tàng Cố Cung, tiết kiệm không ăn không uống một năm trời, cũng không được nhiều tiền như vậy.
Mấy ngày sau đó, Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt bán được không ít hàng tại Chợ Quỷ. Tất cả đều nhờ có chiếc trang sức Quân Diêu của Tập Vệ Quốc thu hút khách hàng.

Học từ rất nhiều người khác nhau.


Chuyên ngành của anh là gì?
Cao Hân Duyệt hỏi.

Ha ha, tôi cũng nghĩ giống cô đó.

Tập Vệ Quốc nói, rồi nhìn đồng hồ hiệu Thượng Hải Bảo Thạch đang đeo trên tay, sau đó nói:
Thời gian không còn sớm, tôi phải đi tìm bạn mình. Sau này có thời gian thì trò chuyện sau.

Kết quả thế nào? Một vị khách hàng khó nhằn, làm cho mình không chống đỡ được lại bị Tập Vệ Quốc dùng miệng lưỡi thuyết phục.
Cao Hân Duyệt mong chờ có thể nhìn thấy Tập Vệ Quốc đối phó với khách hàng mặc cả như thế nào, nhưng mà người đàn ông kia đã rời đi. Tập Vệ Quốc cũng đứng dậy, duỗi lưng, bộ dạng giống như không có hứng thú với việc hỗ trợ bán hàng, chỉ ngó đông ngó tây.
Đi vệ sinh xong, Cao Hân Duyệt quay lại đường cũ, trở về sạp hàng của mình. Khi cách sạp hàng tầm hai mươi mét, cô nhìn thấy người mà mình nhờ trong coi sạp hàng tạm thời, Tập Vệ Quốc đang trò chuyện gì đó cùng gã khách hàng khó nhằn kia.
Lại gần hơn chút nữa, Cao Hân Duyệt thấy, Tập Vệ Quốc đang nắm một xấp tiền giấy trong tay.
Vừa quay đầu sang, Tập Vệ Quốc nhìn thấy Cao Hân Duyệt đang mở to mắt nhìn mình. Anh vội vàng giải thích:
Lúc nãy cô không có ở đây, tôi bán hộ cô một cái tượng gỗ, đây là hai trăm đồng.


Hai trăm đồng? Sạp hàng của tôi toàn là tượng gỗ Hoàng Dương, làm gì có món nào giá trị hai trăm đồng?


Nháy mắt trái là tài, nháy mắt phải là tai. Lão Lập, hôm nay chúng ta nghỉ đi?

Lý Khải Việt ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, bàn bạc với Tập Vệ Quốc nghỉ bán ngày hôm nay. Nguyên nhân là vì vào ngày hôm qua, cũng là chủ nhật, ngày nghỉ của cơ quan nhà nước, đám bày sạp hàng định thừa dịp đó, bày sạp vào ban ngày luôn, nhưng bất ngờ là lại gặp được quản lý đô thị đến tịch thu tài sản.
Một lúc sau, rất nhiều sạp hàng cũng được bày ra. Lão Khang vẫn bày sạp hàng bên cạnh Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt.
Mỗi lần có người đến mua, Lão Khang đều ước ao. Mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc và trang sức Quân Diêu đã từng là của mình nằm trên người Tập Vệ Quốc, lão lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lý Khải Việt ngồi tại thùng xe, khi rời khỏi Chợ Quỷ, gã nhịn không được cười to:
Lão Tập, chiêu này của cậu quá6 hay rồi. Sắc mặt lão Khang chả khác gì ăn phải cứt.


Để lão Khang nhớ kỹ một chút, sau này đừng có đặt bẫy hai chúng ta nữa.

<5br>Đám người Lưu Ba chủ động đến cho tiền, Tập Vệ Quốc lại càng vui vẻ. Tất cả đều nhờ vào món trang sức Quân Diêu đang đeo trên cổ.

Không có gì.
Tập Vệ Quốc vẫn cười.

Đừng nản chí, làm ở cơ quan nhà nước chẳng có gì tốt. Thời đại này, đa số mọi người đều từ chức đi làm thương nhân, buôn bán. Chỉ cần cố gắng nỗ lực, chắc chắn sẽ khiến cho người đã sa thải anh hối hận...

Đương nhiên, Tập Vệ Quốc cũng không có ý định câu giờ mãi với đám người Lưu Ba. Anh hiểu rõ, làm chuyện gì cũng cần có chừng mực, biết điểm dừng. Khi bọn họ ghé thăm vài ba lần, anh đã nói bóng gió rằng, mình sẽ không bán món trang sức Quân Diêu kia.
Chạng vạng tối.

Nếu mà dễ tìm thế, thì bác Tiền đã không cần nhờ đến chúng ta rồi. Cứ tiếp tục tìm đi, nếu mà không có, thì về nhà ngủ, sau này tìm cũng được...

Tập Vệ Quốc nói, rồi cùng Lý Khải Việt đi dạo.
Vẫn bị va vào.
Người bị va không phải là Lý Khải Việt, mà là Tập Vệ Quốc.
Tập Vệ Quốc đang suy nghĩ xem, có nên nhắc nhở cô bé kia một chút không. Bỗng nhiên cô bé kia đứng lên, nhìn Tập Vệ Quốc nói:
Anh bạn, giới thiệu một tí, tôi là Cao Hân Duyệt.


... Cô nói chuyện với tôi à?
Tập Vệ Quốc sững sờ một chút, nhìn sang hai bên, không thấy người nào đứng cạnh. Anh mới xác định cô bé này đang nói chuyện với mình, lập tức nói:
Tôi là Tập Vệ Quốc.

Tập Vệ Quốc biết, cô bé này không phải người anh quen.
Còn cô bé này, có tướng mạo xinh đẹp thanh thuần, nhưng mà cô lại nghiến răng nghiến lợi nói chuyện cùng khách hàng, hoàn toàn đối lập với nhan sắc.

Được.

Lý Khải Việt trả lời, sau đó há mồm hát:
Tập Vệ Quốc còn nói đùa, cứ cắm cọc ở sườn đất phía tây làm người báo tin.

Tiểu Việt, không phải tôi chê bai cậu, nhưng mà ý chí cách mạng của cậu hơi kém đấy.
Tập Vệ Quốc nửa đùa nửa thật.

Vậy anh làm gì ở đây?


Mở sạp hàng đồ cổ.


Không thể nào, vậy anh học kỹ thuật giám định đồ cổ với ai?

Cao Hân Duyệt thấy khó tin. Đêm hôm khuya khoắt, tối đen như mực mà có thể phân biệt được một cái tượng gỗ Hoàng Hoa Lê trong đống tượng gỗ Hoàng Dương, người như vậy chắc chắn không thể nào luyện được ánh mắt như vậy chỉ với một tuần lễ đi bày sạp hàng được.
Trình độ học vấn của mình không kém, sắp sửa tốt nghiệp đại học. Mà cô bày sạp đồ cổ cũng được một thời gian không ngắn rồi, nhưng hôm nay lại gặp phải một vị khách khó nhằn. Gã chỉ dùng mấy câu là cô đã thua, phải bán rẻ một món đồ điêu khắc từ gỗ cho gã. Không những thế, tên kia hình như vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn mua thêm, không chịu rời đi.

Là một cao thủ.
Cao Hân Duyệt gật đầu cho ra kết luận, quyết định sau khi trở lại, phải tiếp tục so chiêu với gã.
Nhưng mà đáng tiếc là, tìm kiếm hơn một tiếng đống hồ, vẫn không thấy một món gốm ba màu nào.

Quản lý đô thị đến...
Một tiếng hô to vang lên từ sườn núi phía tây.
Trên đường về nhà, hai người hát vang ca khúc
cách mạng
của bọn họ, trở lại khu nhà trọ.
Ngủ một giấc đến tận giữa trưa, Tập Vệ Quốc mới tỉnh lại. Anh gọi Lý Khải Việt dậy rồi hai người lên xe rời khỏi khu nhà trọ.

Hai chúng ta cũng coi như là quen biết nhỉ? Giúp tôi trông sạp hàng... Tí nữa tôi quay lại.

Cao Hân Duyệt ôm bụng, nói ra một câu, rồi quay người rời đi. Rất gấp gáp, không chờ Tập Vệ Quốc đồng ý đã đi.
Hai người bàn kế. Đến mười một giờ đêm, bọn họ không lái xe đến Chợ Quỷ mà đi bộ đến giống như lần đầu tiên Tập Vệ Quốc đến nơi này. Mang theo đèn pin sắt, rời khỏi khu nhà trọ, tản bộ đến Chợ Quỷ.

Lão Tập, chúng ta chia ra tìm, không thì hết đêm cũng không xong.


Nhận xét của anh bạn đúng là hàng đầu, tôi đây bái phục.

Cao Hân Duyệt vừa nghe
cao thủ
nói chuyện với Tập Vệ Quốc, lập tức cảm thấy sững sờ. Người này cò kè mặc cả với mình luôn chiếm thế thượng phong, còn thành công mua được một cái tượng gỗ. Bây giờ gã lại cười khổ, biểu thị sự khâm phục với Tập Vệ Quốc.
Cao Hân Duyệt há to miệng, thấy giọng nói của Tập Vệ Quốc có phần tiếc nuối:
Trong đống tượng gỗ Hoàng Dương này có một món làm từ Hoàng Hoa Lê. Vừa rồi không tiện ra giá cao quá, nếu không thể bán được ba trăm đồng.

Tối đen như mực, thế mà có thể phát hiện ra một cái tượng gỗ Hoàng Hoa Lê trong đống tượng gỗ Hoàng Dương... Lại bỏ ra hai phút thuyết phục tên khách hàng khó nhằn kia mua nó với giá hai trăm, người mà mình không thể nào đối phó được, người tên Tập Vệ Quốc này giỏi đến mức nào nhỉ?
Tập Vệ Quốc gật đầu, cực kỳ tự hào.

Nghỉ việc rồi à?
Cao Hân Duyệt hỏi trực tiếp.

Được, tôi tìm ở bên này, cậu sang sườn đất phía tây đi.

Tập Vệ Quốc đi dạo một mình tại Chợ Quỷ. Đi dạo và bày sạp hoàn toàn khác nhau. Đi dạo hàng vỉa hè thì phải bình thản, tự đặt mình vào khu đất đầy đồ cổ này, sao cho bản thân hài lòng nhất có thể.

Anh làm việc này chắc cũng lâu rồi nhỉ?


Tầm một tuần.


Ồ, cảm ơn.

Cao Hân Duyệt giơ tay cầm lấy xấp tiền, định nói chuyện, thì Tập Vệ Quốc đã hỏi trước:
Cô không giống chủ sạp hàng vỉa hè lắm.

Lý Khải Việt cười một tiếng, sau đó trịnh trọng nói:
Lão Tập, cậu phải tin tôi, tối hôm nay chắc chắn có quản lý đô thị đến tịch thu hàng hóa.


Được, chúng ta nghỉ một ngày vậy.


Nửa vời?


Chuyên gia có danh tiếng tôi đều biết tên. Các chuyên gia từ Viện bảo tàng cũng thường xuyên đến trường đại học chỗ chúng tôi dạy học. Tập Vệ Quốc? Tôi chưa bao giờ nghe qua chuyên gia nổi tiếng nào có tên này, không phải nửa vời thì là gì?
Cao Hân Duyệt nói.
Trời tối như mực, nên Lý Khải Việt cũng không phân biệt được đó là chủ sạp hàng hay quản lý đô thị. Thấy người kia sắp va vào mình, gã lách người qua theo bản năng.
Bịch!
Là ai tạo ra tiền,
Ngươi trở thành thứ bá đạo trên đời,
Gã tiếp tục cầm đồ lên mặc cả, tìm khuyết điểm, luận số tuổi của món đồ, nhưng cuối cùng chẳng mua món nào. Chỉ qua mấy hiệp, tâm lý của cô bé kia tất nhiên sụp đổ, phòng bị cũng mất.
Đùa nghịch đủ, đến giờ phút quan trọng, lại giơ đồ lên hỏi giá, lại mặc cả.
Tinh thần Lý Khải Việt vô cùng phấn chấn. Gã cảm giác hôm nay quản lý đô thị sẽ đến, không ngờ đúng thật.
Ngay khi Lý Khải Việt định mắng chửi, thì lại phát hiện một bóng người cao cao, gầy gầy lao tới chỗ bọn họ.

Cậu quên rồi à? Chúng ta đã đáp ứng tìm một món gốm ba màu thời Đường cho Tiền Trung Hoa.


Ừ nhỉ, bình thường canh sạp hàng, cũng không có thời gian tìm hàng. Hôm nay chúng ta giúp ông lão tìm thử.

Tập Vệ Quốc gật đầu, cười nói:
Đúng, còn là chuyên gia cao cấp đó.


Chuyên gia cao cấp? Làm ở Viện bảo tàng à?
Hai mắt Cao Hân Duyệt tỏa sáng.
Có người vì ngươi bán con trai bán con gái,
Có người vì ngươi ngồi tù...
Tập Vệ Quốc cảm thấy không biết nói gì. Cô bé này có phong cách nói chuyện đúng là thẳng thắng, quá mức thẳng thắn. Nhưng mà người ta lại khá thú vị, không hề làm bộ làm tịch.

À, xin lỗi...
Cao Hân Duyệt bây giờ mới ngộ ra, mình đang đâm vào chỗ đau của người khác.

Tính tình quá nóng vội.

Tập Vệ Quốc nhìn cô bé cò kè mặc cả với khách hàng, không được mấy câu liền thua cuộc, bán một món điêu khắc làm từ gỗ với giá rẻ hơn nhiều so với giá trị của nó.
Rất hiển nhiên, nữ chủ quán này tương đối nổi bật trong đám chủ quán, dáng vẻ khá giống sinh viên.
Nhận nhầm người!

Lão Tập, món trang sức Quân Diêu đó đúng là có tác dụng lớn. Mà đám người Lưu Ba cũng cam lòng chi tiền thật.


Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ai bảo bọn họ tham.
Tập Vệ Quốc nói, rồi bảo Lý Khải Việt:
Tiểu Việt, hát một ca khúc cách mạng, cổ vũ sĩ khí nào.


Tiểu Việt, cầm.
Tập Vệ Quốc nhận túi đồ cổ, sau đó đưa nó cho Lý Khải Việt. Gã có kinh nghiệm chạy trốn, đủ để đối phó quản lý đô thị.

Lão Tập, hôm nay chúng ta đến đây đi dạo, sao lại phải chạy trốn quản lý đô thị...

Đối diện cô bé là một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm trước sạp hàng.
Tập Vệ Quốc nhìn người đàn ông này, nhận ra gã cũng là người thường xuyên đi dạo Chợ Quỷ. Cô bé kia ra giá, gã cũng không mua, mà chỉ nhìn món này một chút, hỏi món kia một chút. Điều này làm cho cô bé rất khó hiểu.
Không chỉ như thế, mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng có quản lý đô thị tập kích vào nửa đêm.
May mắn là hai lần đó, Lý Khải Việt cùng Tập Vệ Quốc đều bày sạp hàng tại sườn đất phía tây. Ở đó có thể phát hiện quản lý đô thị sớm hơn, mới không bị tịch thu hàng hóa.
Tập Vệ Quốc quyết định, rồi nói tiếp:
Mặc dù không bày sạp hàng, nhưng vẫn phải đến Chợ Quỷ đi dạo.


Đi làm gì?
Lý Khải Việt hỏi.
Xoay người lại, trời tối như mực, Tập Vệ Quốc thấy mấy sạp hàng vỉa hè hai bên lối đi có khá nhiều khách. Chỉ chốc lát sau, anh nhìn chằm chằm về phía một sạp hàng.
Sau sạp hàng, là một nữ chủ quán trẻ tuổi đang ngồi. Cô gái này mặc quần jeans bó sát, áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa.
Lý Khải Việt nói một câu rất bất đắc dĩ, rồi hỏi Tập Vệ Quốc:
Đúng rồi, lão Tập, cô ấy là...

Lý Khải Việt định hỏi cho rõ ràng là có chuyện gì. Nhưng khi gã nhìn thấy quản lý đô thị rọi đèn pin chạy đến, lập tức chạy trốn theo bản năng, trong lòng thầm mắng cái phản xạ có điều kiện chết tiệt này...
Nhưng mà, mình vừa rời đi bao lâu nhỉ?
Chắc là hai phút, nhưng không thể quá ba phút.

Tập Vệ Quốc, nhanh cầm túi đồ giúp tôi.

Cao Hân Duyệt nghe được tiếng chân dồn dập từ phía sau lưng, đoán được là quản lý đô thị sắp đuổi tới, vội vàng dúi túi đồ cổ cho Tập Vệ Quốc.

Ha ha, đúng vậy.
Tập Vệ Quốc cười khổ.

Bây giờ tôi mới hiểu vì sao anh có thể phân biệt được một cái tượng gỗ Hoàng Hoa Lê trong đống đồ đó. Thì ra anh là chuyên gia giám định, mặc dù chỉ là nửa vời.


À, tôi vẫn còn đi học, Hệ khảo cổ, cũng sắp sửa ra trường đi làm, thường xuyên đến đây rèn luyện kỹ năng...
Cao Hân Duyệt nói, rồi hỏi luôn:
Còn anh? Anh cũng là sinh viên à?


Ha ha, tóc tôi bạc cả rồi, có giống sinh viên không?
Tập Vệ Quốc cười. Có lúc, anh cũng muốn đi học đại học. Nhưng mà bởi vì hoàn cảnh gia đình, đến cả trường Trung học phổ thông còn chưa học nữa.

Tiểu Việt, nhìn thấy gốm ba màu không?
Tập Vệ Quốc hỏi.

Không, nửa cái cũng không thấy.
Lý Khải Việt lắc đầu. Gã đi dạo lâu như vậy, nhưng một chút manh mối về gốm ba màu cũng không thấy.
Chỉ một câu, cả Chợ Quỷ trở nên náo nhiệt. Mấy chủ sạp hàng đồ cổ nhao nhao thu dọn hàng hóa, ôm trong người rồi chạy. Hiện trường vô cùng náo loạn.

Lão Tập, cậu thấy tôi nói chuẩn không. Đám quản lý đô thị này lại đến tập kích...


Ừ.
Cao Hân Duyệt gật đầu.
Tập Vệ Quốc rời khỏi sạp hàng vỉa hè. Anh đi không xa lắm, đã tìm thấy Lý Khải Việt.
Tập Vệ Quốc cảm thấy mình bị người khác va vào, cũng cảm thấy ở ngực có thứ gì đó mềm mềm đè lên. Lại còn nghe được tiếng kêu
Ai ui
của một cô gái.
Cao Hân Duyệt cảm giác mình vừa va chạm vào người khác, ngã dập mông xuống đất. Cũng may là đồ cổ trong bao không phát ra tiếng vỡ, nhưng mà mông thì rất đau.
Tập Vệ Quốc ngồi trên xe máy, nhìn đám người Lưu Ba và lão Khang cười, rồi lái xe chở Lý Khải Việt nghênh ngang rời đi.9

Ha ha...

Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Loa phát thanh của khu dân cư thông báo một tin tức: Lithuania đã tuyên bố rời khỏi Liên bang Xô Viết, trở thành Cộng hòa Lithuania.

Là cô?

Tập Vệ Quốc nhận ra người va vào mình là Cao Hân Duyệt. Nghe tiếng kêu của cô, chắc là té khá mạnh. Anh vội vàng hỏi:
Cô không sao chứ?


Nghiên cứu văn vật.


À, anh là chuyên gia giám định cổ vật à?
Cao Hân Duyệt hỏi.

Người này, tới mua đồ hay nói chuyện? Không mua thì ra chỗ khác.

Tập Vệ Quốc đang đi dạo thì nghe được giọng nói của một nữ chủ quán. Giọng nói này khiến anh nhớ tới một người quen.

Ha ha, thì ra là vậy.
Tập Vệ Quốc cười.

Đừng giả bộ tự nhiên. Thật ra anh không hề từ chức, mà bị sa thải, đúng không?
Cao Hân Duyệt nói.
Tập Vệ Quốc nhìn Cao Hân Duyệt lắc đầu cười, cô bé này đúng là người thiếu bình tĩnh. Anh chẳng suy tính nhiều, lập tức bước vào phía trong sạp hàng, ngồi lên ghế.
Cao Hân Duyệt cảm thấy rất sầu não, cực kỳ sầu não.

Làm sao cô biết?


Nói nhảm, nếu không phải nghỉ làm, thì anh làm sao lại phải đến đây bày sạp hàng.
Cao Hân Duyệt nói.

Anh sờ chỗ nào vậy.
Cao Hân Duyệt cảm giác được ngực trái của mình có một bàn tay đang đặt trên đó. Anh ta không phải là cố ý lợi dụng đấy chứ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngoạn Chủ.