Chương 27: Vạn nguyên hộ
Tiền Trung Hoa cầm bình gốm ba màu lên, cười vui vẻ như một đứa con nít:
Trước kia, cha lão rất thích sưu tầm đồ cổ. Nhưng mà biến động năm đó,8 làm thất lạc không ít thứ, trong đó có cả một món gốm ba màu thời Đường do bạn của cha lão gửi nhờ....
Tiền Trung Hoa kể lại những nă3m trong nước biến động điên cuồng. Trào lưu Cách mạng Văn hóa bùng nổ, Phá Tứ Cựu (1) bùng nổ, văn vật trở thành mục tiêu hàng đầu. Biến chuyển9 lịch sử này gây ra tai họa ngập đầu cho đồ cổ.
Áo ngắn tay màu lam nhạt, quần màu lam, giày da mũi tròn màu đen. Kiểu trang phục này, khiến cho cô gái cực kỳ bắt mắt.
Cao Hân Duyệt.
Tập Vệ Quốc nhận ra đây là Cao Hân Duyệt.
Nghe nói Bắc Kinh có chợ đồ cổ, máy bay vừa hạ cánh, tìm khách sạn xong, cô lập tức thuê xe chở mình đến Chợ Quỷ ở Phan Gia Viên. Sau đó mới có mấy chuyện sau này.
Lư Văn Địch vốn có ý định mua cái bình gốm ba màu kia làm món đồ cổ sưu tầm đầu tiên, nhưng lại không được như ý nguyện. Bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy nó, tất nhiên không muốn bỏ qua lần thứ hai.
Tập Vệ Quốc dò xét trên dưới một lượt,
Đẹp đó... Nếu đeo thêm cái băng đỏ nữa còn tốt hơn.
Nói gì thế... Thật là đáng ghét....
Cao Hân Duyệt lườm Tập Vệ Quốc một phát, theo bản năng vươn tay ra ghìm cổ anh.
Cậu.
Một âm thanh thình lình vang lên từ ngoài cửa.
Nói thì nói thế thôi, nhưng mà cậu phải đề phòng hơn, tên Lưu Ba này tâm thuật bất chính.
Ha ha...
Lý Khải Việt cười lớn, gã hiểu lời nhắc nhở của Tiền Trung Hoa:
Hình như bọn cháu rắp tâm mới đúng. Cháu với lão Tập không nhẫn tâm hành hạ gã thôi, nếu không mười người như gã cũng không chịu nổi.
Tiền Trung Hoa cũng nhận thấy Lư Văn Địch rất yêu thích cái bình gốm ba màu mà lão đang cầm, nên hỏi:
Cháu thích nó à?
Dạ...
Hay đấy. Lão Tập, con bé họ Cao này đúng là nhân viên của Cục công thương. Không phải tới đây để tịch thu văn vật phi pháp chứ?
Lý Khải Việt không hiểu sao lại nhìn thấy Cao Hân Duyệt ở chỗ này. Nhưng mà vừa nghe Cao Hân Duyệt gọi Tiền Trung Hoa là cậu, gã biết nàng không phải tới đây thi hành công vụ.
Tập Vệ Quốc.
Bác Tiền, bác định làm gì với cái bình gốm này?
Có lẽ sở thích sưu tầm đồ cổ của Lư Văn Địch được di truyền từ cha cô. Bốn năm học đại học Hệ khảo cổ, cô gặp quá nhiều người Âu Mỹ yêu thích đồ cổ phương Đông.
Tiền Trung Hoa cũng không hỏi nhiều. Cô cháu gái này của mình, tính cách chả khác gì đứa em gái lúc trẻ tuổi.
Ồ, sao lại có bình gốm màu ba thời Đường ở đây?
Cao Hân Duyệt bây giờ phát hiện ra bình gốm ba màu thời Đường, chỉ tay vào nó hỏi:
Cậu mua lúc nào thế?
Không cần đâu ạ, bác chỉ cần nhường cho cháu mua là được.
Lư Văn Địch nói, sau đó quay mặt sang nhìn Tập Vệ Quốc hỏi:
Tập Vệ Quốc, cho một mức giá hợp lý đi.
Lư Văn Địch ngăn Tiền Trung Hoa lại. Cô nhận ra Tiền Trung Hoa muốn trả tiền giúp mình. Sau khi từ chối ý tốt, cô quay sang nhìn Tập Vệ Quốc nói:
Tôi chỉ mang theo mười nghìn đồng. Cái đồng hồ bỏ túi kia cứ lưu ở chỗ của anh, mấy ngày nữa tôi sẽ trả nốt số tiền còn lại, có được không?
Không thành vấn đề.
Lư...
Tiền Trung Hoa suy nghĩ, rồi lập tức vỗ trán:
Bác xém chút nữa quên.
Ai bảo tôi nửa vời nhỉ?
Tập Vệ Quốc cười nói với Cao Hân Duyệt.
Mấy tuổi rồi còn thù dai.
Cao Hân Duyệt trừng mắt. Sau đó lại lập tức nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu sang nói với Tiền Trung Hoa:
Đúng rồi, vừa nãy có một cô gái họ Lư đứng ở đại sảnh quán trà hỏi tìm cậu. Cháu đưa cô ấy đến đây rồi.
Cao Hân Duyệt xém chút nữa quên cậu mình vẫn đứng bên cạnh, vội vàng để tay xuống. Mặc dù lão không nghiêm khắc như cha mẹ cô, nhưng cũng là người già cổ hủ.
Tiền Trung Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, rồi hỏi:
Bọn cháu quen nhau à?
Thời kỳ đó, ai cũng thế, không biết làm gì hơn…
Tập Vệ Quốc an ủi. Anh cũng rõ vì sao Tiền Trung Hoa lại nhờ mình tìm một món gốm ba màu thời Đường, thì ra vì hoàn thành tâm nguyện của cha lão.
Tập Vệ Quốc, làm gì mà trợn cả mắt lên.
Cao Hân Duyệt vỗ vai Tập Vệ Quốc,
Đẹp đến thế à?
Người quen.
Tập Vệ Quốc nói.
Thì ra là vậy.
Tiền Trung Hoa ngẫm nghĩ lại, cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Lão cười nói với Lư Văn Địch:
Vài ngày trước, bác có nhờ cậu Tập để ý xem có gốm ba màu thời Đường không.
Lư Văn Địch gật đầu. Thật ra, khi đến đây và nhìn thấy cái bình gốm kia, cô cũng hiểu rõ chuyện này.
Vậy thì lão yên tâm.
Tiền Trung Hoa gật đầu. Lão quay sang nhìn Tập Vệ Quốc, định thương lượng giá cả của cái bình gốm, thì tiếng bước chân ưu nhã vang lên.
(2) Hồng Vệ Binh là danh xưng dành cho các thanh thiếu niên người Trung Quốc được giáo dục, tôn sùng chủ nghĩa Mác Lê-nin và tư tưởng của Mao Trạch Đông.
Vào đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều người vụng trộm, bí mật tự mình đốt thư họa cổ. Rất nhiều đồ gốm sứ nếu không bị đập nát, thì cũng bị ném đi.
Quen, tất nhiên là quen, anh em thân thiết đó.
Cao Hân Duyệt nói, còn dùng bả vai huých Tập Vệ Quốc. Ý tứ nhắc nhở Tập Vệ Quốc tuyệt đối không được nhắc đến chuyện bày sạp ở Chợ Quỷ.
Tập Vệ Quốc cũng hiểu, nên tùy tiện biên ra một cái lý do tại sao hai người lại quen biết.
Khi ở Mỹ, Lư Văn Địch thường xuyên được cha cô nói về những người bạn bè trong nước. Trong đó thân thiết nhất là gia đình nhà họ Tiền. Mấy năm trước, khi cô đang học đại học, đã gặp Tiền Trung Hoa một lần khi lão đến Mỹ chơi.
Tiền Trung Hoa gật đầu, cười nói:
Lần trước qua Mỹ, cháu hình như vẫn học đại học. Chỉ chớp mắt, thời gian năm năm đã trôi qua.
Món đồ này là của tôi và bạn tôi. Cô thương lượng cùng cậu ấy đi.
Nghe Tập Vệ Quốc nói, Lý Khải Việt bước lên, cười nói:
Đều là người quen, tôi ra giá hai chục nghìn.
Nhìn dáng vẻ ảm đạm của Lưu Ba, Tiền Trung Hoa quay sang nhìn Tập Vệ Quốc hỏi:
Cậu Tập, nghe nói Lưu Ba vì muốn mua cái dây chuyền Quân Diêu kia, mà bị cậu đùa qua đùa lại?
Ý đồ chiếm món lời nhỏ nhưng lại thiệt lớn. Do gã quá tham mà thôi.
Bốn người trong phòng quay đầu sang, nhìn về phía cửa. Màn cửa xốc lên, nhìn thấy một cô gái đi tới. Cô gái này mặc đồng phục, nhìn qua còn tưởng là nữ công an.
Nhưng nếu như nhìn cẩn thận, thì không phải là đồng phục của công an, mà là Cục công thương.
Bác Tiền.
Một giọng nói vang lên, màn cửa bị xốc lên. Sau đó, một cô gái vóc người cao gầy, mỹ lệ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô gái kia hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy. Cô mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, kiểu thời trang hiếm người tại Trung Quốc sử dụng. Chân thì đeo một đôi giày màu đen hiệu Dr.Marten.
Là cô ấy?
Tập Vệ Quốc nhìn sơ qua đã nhận ra cô gái này là ai. Cô gái này không phải là người muốn mua bình gốm ba màu thời Đường, Lư Văn Địch sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng là con cháu của người bạn bè mà Tiền Trung Hoa kể đến? Chắc chắn là như thế rồi.
Tiền Trung Hoa cười gật đầu. Mức giá này ở trong nước cũng hợp lý.
Lư Văn Địch hơi do dự một chút, bởi vì cô mang theo không nhiều đô la Mỹ lắm. Nếu hối đoái ra nhân dân tệ, thì cũng chỉ hơn mười nghìn đồng.
Tập Vệ Quốc vừa đưa tới.
Tập Vệ Quốc, giỏi nha, anh tìm ra món gốm ba màu thời Đường nhanh thật.
Cao Hân Duyệt rất vui vẻ. Lần trước cô nhờ Tập Vệ Quốc tìm gốm ba thời Đường, bởi vì muốn giúp đỡ Tiền Trung Hoa.
Ba xạo, đêm hôm qua người ta mới xuống máy bay. Không cần bịa đặt, cảm thấy đẹp thì nhìn, có sao đâu...
Đúng là người quen mà. Đêm hôm qua tại Chợ Quỷ...
Lưu Ba cũng cảm thấy trong lòng khó chịu. Hôm nay, chắc chắn là Tập Vệ Quốc lại kiếm được một món tiền lời rồi. Gã càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát nói:
Chú Tiền, mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, cháu có việc bận, xin về trước.
Thứ lỗi không tiễn...
Tiền Trung Hoa nói.
Thế nào? Các cháu cũng quen biết à?
Tiền Trung Hoa cảm thấy khó hiểu. Lư Văn Địch vẫn luôn ở nước ngoài, sao lại có thể quen biết Tập Vệ Quốc.
Tập Vệ Quốc nhìn Lư Văn Địch gật đầu, rồi quay sang nói với Tiền Trung Hoa:
Hôm qua gặp một lần tại Chợ Quỷ.
Hàng đêm, đều có người ném đồ xuống sông. Tiền Trung Hoa kể, khi bé đã từng theo cha lão đến bờ sông, ném không ít bảo vật. Tình cảnh cực kỳ bất đắc dĩ.
Từ câu chuyện của Tiền Trung Hoa, Tập Vệ Quốc có thể tưởng tượng ra hình ảnh rõ ràng về hai cha con mang những món đồ mà họ âu yếm, yêu thích đến bờ sông. Rồi họ ném nó xuống sông, gương mặt thì hiện lên sự thống khổ, khóc không ra nước mắt.
(1) Năm 1966, vào lúc bắt đầu cuộc Cách mạng văn hóa. Mao Trạch Đông và Lâm Bưu đã phát6 động chiến dịch dọn dẹp. Trừ bỏ văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ, tư duy cũ.
Khẩu hiệu
đập nát những tư tưởng cũ, văn hóa cũ, p5hong tục cũ, tập quán cũ
lan ra khắp cả nước. Thời kỳ đó, người người cảm thấy bất an. Những gia đình giấu đồ cổ quý báu đều kinh hãi, lo sợ Hồng Vệ Binh (2) đến khám xét nhà họ.
Khụ khụ...
Tiền Trung Hoa ho khan một cái nhắc nhở. Cô cháu gái này của lão đúng là thân mật quá mức.
Cậu.
Lư Văn Địch ưu nhã gật đầu, lập tức chủ động hỏi:
Bác Tiền có thể nhường nó cho cháu không?
Cái bình gốm này, bác mua vì có ý định tặng lại cho cháu. Năm xưa, món gốm ba màu mà ông nội cháu gửi nhờ nhà bác cầm hộ, bác không trả lại được...
...
Tập Vệ Quốc biết Lư Văn Địch đang nói đùa, nên cũng không giải thích.
Dạ, bởi vì cái bình gốm ba màu này.
Lư Văn Địch giơ tay chỉ cái bình gốm ba màu của Tập Vệ Quốc.
Tiền Trung Hoa nhìn Lư Văn Địch, lão lập tức hiểu rõ cô cháu gái này mang tiền theo không đủ. Lão dứt khoát quay mặt sang, nói với Tập Vệ Quốc:
Cậu Tập, đi theo lão một chút.
Bác Tiền, không cần đâu ạ.
Đâu chỉ gặp mặt một lần. Đêm qua, anh còn cố ý nâng giá, không bán đồ cho tôi.
Lư Văn Địch ưu nhã nhìn Tập Vệ Quốc. Mặc dù là nói đùa, nhưng gương mặt cô không lộ ra nửa nụ cười.
Có chuyện này à?
Tiền Trung Hoa nhìn Tập Vệ Quốc cười hỏi.
Tập Vệ Quốc đang giải thích, thì thấy Lư Văn Địch đã đến trước mặt Tiền Trung Hoa. Có lẽ bị Cao Hân Duyệt che khuất nên cô ấy chưa phát hiện ra mình.
Bác Tiền, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Dạ, thời gian trôi qua nhanh lắm...
Lư Văn Địch chưa nói hết câu, thì phát hiện ra Tập Vệ Quốc. Cô sững người một chút rồi hỏi:
Sao lại là anh?
Cao Hân Duyệt không ngờ, mình đến nhà cậu chơi lại gặp được Tập Vệ Quốc. Cô nhớ tới điều gì, sửa sang lại quần áo rồi hỏi:
Tập Vệ Quốc, thấy bộ quần áo này thế nào? Cục công thương phát cho nhân viên đó.
Tôi xem thử...
Đây là cái gì thế?
Tập Vệ Quốc bỗng nhiên hỏi.
Cao Hân Duyệt trợn mắt nhìn Tập Vệ Quốc nói:
Giả vờ cái gì, gốm ba màu thời Đường mà anh không biết mới lạ.
Giá tiền này rất công bằng, không quá cao. Đây cũng là mức giá mà Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đã thương lượng trước khi đến đây. Tốn không ít đầu óc để mua cái bình này, phải kiếm tiền lời chứ.
Lư Văn Địch biết rõ thị trường đổ cổ Âu Mỹ, cái bình gốm ba màu cũng có mức giá này. Nhưng cô không hiểu biết mấy về thị trường đồ cổ trong nước, theo bản năng quay qua nhìn Tiền Trung Hoa.
Tập Vệ Quốc cảm thấy không có cách nào phù hợp hơn cách này. Anh còn chưa chơi chán cái đồng hồ bỏ túi màu vàng kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.