Chương 35: Hai cái ghế
Được thật à?
Người phụ nữ vui sướng, chọn một cái đĩa, hai cái bát, sau đó nói với Tập Vệ Quốc:
Em trai, trong 8nhà chị còn mấy món đồ, hai cậu chờ một chút.
Được, chỉ cần không phải quá kém là được.
Được.
Lý Khải Việt cũng trở nên nhiệt tình. Gã thấy quần áo trên người bà cụ, gia đình bà có lẽ rất khó khăn.
Ây, bà cũng không dám nhận...
Lý Khải Việt nói, mặc dù gã không tinh thông như Tập Vệ quốc, nhưng vẫn nhận ra hai cái ghế này làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê phía nam.
Được đó.
Cao Hân Duyệt khen một câu, ý là anh bằng tôi rồi đó.
Cho bác ấy thêm một cái đi...
Được...
Lý Khải Việt và Cao Hân Duyệt khó mà để ý được ai lấy mấy món. Nhưng mà hai người bọn họ cũng chẳng quan trọng lắm mấy cái chén bát mới kia.
Chiêu này của Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, không ngờ lại thắng lớn.
Thêm nửa tiếng nửa, người thôn dân cuối cùng cầm ba món đồ mới rời đi, bốn người Tập Vệ Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Cao Hân Duyệt và Lư Văn Địch ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt thì ngồi luôn lên mặt đất, ai bảo chỉ mang theo có hai cái ghế.
Không thành vấn đề.
Lư Văn Địch nhẹ nhàng gật đầu. Có thể nhìn thấy nhiều đồ cổ dân gian đến thế, chưa chắc đã có lần thứ hai.
Tôi cũng giúp.
Cao Hân Duyệt chủ động trợ giúp, cùng Lý Khải Việt làm
cửa ải
xét duyệt đầu tiên. Thật ra chỉ là xem thử mức độ hư hại mà thôi, nếu như hư quá nhiều thì từ chối là được.
Tập Vệ Quốc và Lư Văn Địch giám định cuối cùng. Chỉ cần thấy đồ cổ là thu, cho dù hơi hư hại một chút cũng được. Có thể nói là càn quét.
Lư Văn Địch cố hết sức giám định đồ. Khi cô liếc mắt qua chỗ Tập Vệ quốc, cảm thấy tốc độ giám định của anh phải hơn mình đến ba mươi phần trăm.
Đúng là bất ngờ, vì sao kỹ thuật giám định của anh tốt thế?
Lư Văn Địch nhìn Tập Vệ Quốc hỏi.
Kỹ thuật?
Ồ, Lão Tập, hôm nay cậu mệt rồi đó.
Lý Khải Việt cười đến lệch mũi. Bởi vì ngoại trừ mấy người phụ nữ kia, còn có khá nhiều bà lão đi phía sau.
Tập Vệ Quốc suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lư Văn Địch mời hỗ trợ:
Cô Lư, chỉ sợ phải cần đến sự giúp đỡ của cô rồi.
Những thôn dân mang đồ cũ đến, đa số là đồ gia dụng. Ai cũng vui vẻ đến mức không ngậm được miệng, mà số người đến càng ngày càng nhiều.
Bốn người Tập Vệ Quốc bận đến tối tăm mặt mũi. Mặc dù khí trời mát mẻ, nhưng cả bốn đều đổ đầy mồ hôi.
Bác gái, ba cái bát thôi, sao bác lại lấy bốn...
Mặc dù nói giám định cổ vật chẳng ai đi so tốc độ giám định làm gì, nhưng Lư Văn Địch cảm thấy tốc độ của Tập Vệ quốc nhanh đến khó tin. Mà cô để ý, mấy món đồ Tập Vệ Quốc giám định hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ở đây không có hàng giả đâu, chỉ cần không bị hư hại là được.
Tập Vệ Quốc cười nói.
Lư Văn Địch gật đầu, nửa đùa nửa thật nói:
Thì ra là thế, tôi cứ tưởng anh là cao thủ.
Tôi đoán anh không biết.
Cao Hân Duyệt nói.
Quả thật tôi không biết đến vấn đề này, nhưng tôi dám thừa nhận, còn cô thì sao?
Lý Khải Việt thản nhiên thừa nhận mình không biết, còn muốn kiểm tra trình độ của cô gái tốt nghiệp đại học ngành khảo cổ nữa.
Hừ, trước thời Tùy Đường, đa số vẫn là ngồi khoanh chân. Thời Tùy Đường xem như là ranh giới, có cả ngồi khoanh chân trên ghế. Sau này thì trở thành ngồi rũ chân trên ghế.
Lão Tập, xem ra lần sau chúng ta phải mang thêm hai cái ghế nữa.
Hai người các anh ngồi bệt, đúng là sang. Nói thể nào nhỉ, là giả cổ.
Cao Hân Duyệt nói đùa.
Ồ, còn biết bọn tôi phải ngồi bệt trên đất. Tôi hỏi cô đó Cao nha đầu, khi nào mà người thời xưa chuyển từ ngồi khoanh chân trên đất thành ngồi trên ghế?
Lý Khải Việt cười hỏi, sau đó lấy thuốc lá ra, đưa cho Tập Vệ Quốc một điếu.
Ha ha...
Tập Vệ Quốc nở một nụ cười khoan khoái, tiếp tục giám định đồ. Anh chẳng lo lắng bị Lư Văn Địch coi là gà mờ.
Bắt đầu từ năm giờ chiều, ngay cả thời gian nghỉ ngơi bốn người bọn họ cũng không có.
Thôn dân lần lượt kéo đến, cho đến khi chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn, vẫn có người mang đồ cũ đến đổi đồ mới. Ngay cả người tại thôn làng bên cạnh cũng nối đuôi nhau chạy đến.
Tập Vệ Quốc quay sang nhìn Lư Văn Địch một chút, so sánh hai chồng đồ cổ sau lưng hai người, có thể thấy số lượng đồ cổ mà cô giám định thua mình gần một nửa.
Phương diện tốc độ cũng chẳng nói lên điều gì, giám định đồ cổ yêu cầu chính xác.
Nói thì nói vậy, nhưng mà mấy món đồ anh giám định qua, tôi thấy không có vấn đề gì cả.
Tập Vệ Quốc, anh đúng là lương thiện, lớp vải của cái ghế này rách nát quá rồi.
Cao Hân Duyệt nói.
Lư Văn Địch nghe xong, lắc đầu:
Em đừng nghĩ tốt cho Tập Vệ Quốc như thế, hai cái ghế này không phải bình thường đâu.
Thật à?
Bà cụ thấy thanh niên béo này vừa đưa bát, lại còn đưa tiền, khiến cho bà giật nảy mình. Mình chỉ có hai cái ghế cũ, khi đến đây đứa con trai cụ còn nói chắc chắn không đổi được bát sứ mới.
Bà, bà cứ cầm lấy.
Cao Hân Duyệt nói, sau đó dúi tiền vào trong túi áo bà cụ.
Ha ha, mượn hoa hiến Phật, mấy người thành thục hơn tôi nhiều.
Tập Vệ Quốc nói đùa, sau đó bảo Lý Khải Việt đưa bà cụ về nhà.
Tập Vệ Quốc nhận điếu thuốc, mồi lửa. Sau đó anh nhìn Cao Hân Duyệt, vấn đề đơn giản vật chẳng lẽ làm khó được sinh viên đại học?
Tên béo, anh quá coi thường người khác. Bản cô nương học hệ khảo cổ đó.
Vậy cô nói xem?
Thật ra, những loại gia cụ cổ xưa nhất là phát hiện tại thời Đông Chu. Lúc đó, đa số gia cụ đều là kiểu bàn, kết cấu mà bây giờ ai cũng rõ. Đến thời nhà Hán, ghế dựa bắt đầu xuất hiện.
Nhưng thời Hán, ghế dựa không được xem là gia cụ, mà là dụng cụ ngồi dành cho các người có địa vị cao quý sử dụng.
Đến thời Ngụy Tấn, Nam Bắc triều, các loại ghế xếp Phương Tây được vận chuyển sang Trung Quốc. Bắt đầu từ đó, người Trung Quốc mới chuyển từ ngồi khoanh chân trên mặt đất thành ngồi trên ghế.
Mấy cháu, trong nhà của bà không có đồ vật gì, chỉ có hai cái ghế cũ này. Nếu được, cứ đổi cho bà một cái bát sứ là được.
Khi bốn người đang nói chuyện, bà cụ đã đi tới trước mặt bọn họ.
Tiểu Việt, đưa cho cụ bốn cái bát.
Tập Vệ Quốc nói, sau đó bổ sung,
Thêm năm mươi đồng nữa.
Đến thời nhà Tùy, sau đó là nhà Đường, kiểu ngồi khoanh chân và ngồi rũ chân cùng tồn tại trong tập quán sinh hoạt của mọi người. Nhưng việc này có thể thấy qua những bức họa được vẽ từ thời đó.
Thời bây giờ, có thể thông qua hội họa để phát hiện thời người Tống, Nguyên thường ngồi rũ chân chân trên ghế dựa, ghế dài, đài, án, các loại gia cụ cũng xuất hiện rất nhiều. Mà các loại gia cụ như giường ngồi truyền thống cũng được nâng chân kê lên cao hơn.
Có thể thấy được, những loại dụng cụ dùng để ngồi rũ chân chiếm vị trí quan trọng tại thời Tống, Nguyên.
Lư Văn Địch liếc mắt nhìn ba món đồ sứ trong tay Lý Khải Việt, sau đó giơ tay cầm món Gia Khánh Quan Diêu lên. Cô ngẩng đầu nói với Tập Vệ Quốc:
Ba cái chén mới đổi được Quan Diêu, các anh kiếm lời lớn rồi.
Anh bạn trẻ...
Phía thôn có giọng nói vang lên. Bốn người quay đầu sang, nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy. Ngoài ra, còn có hai người phụ nữ nữa, bọn họ cũng cầm đồ của mình tới.
Nhưng có một chuyện cô không rõ, đó chính là chiếc ghế này làm ra từ thời nào. Học về gia cụ cổ cần rất nhiều thời gian, đồ càng đơn giản càng khó học. Bởi vì đơn giản, cho nên thông tin càng ít.
Thời kỳ nào?
Cao Hân Duyệt hỏi.
Là kỹ thuật chế tác gia cụ thời Minh.
Sau đó, bốn người có cả ngồi trên mặt đất lẫn ngồi rũ chân trên ghế vây quanh nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng không ai nghĩ rằng, cách đó không xa, có một bà cụ đang tập tễnh đi tới.
Tay bà cụ xách theo hai cái ghế xếp cực kỳ cũ kỹ.
Cao Hân Duyệt nói xong, nhìn về phía Lư Văn Địch. Lư Văn Địch thì cười cười, biểu thị sự tán đồng.
Lý Khải Việt hít một hơi thuốc, sau đó quay sang hỏi Tập Vệ Quốc:
Lão Tập, Cao nha đầu nói có đúng không?
Tập Vệ Quốc gật đầu biểu thị hoàn toàn tán thành lập luận của Cao Hân Duyệt.
Tập Vệ Quốc tr3ả lời. Anh thấy người phụ nữ dắt hai đứa con quay về nhà, chưa kịp quay đầu lại, đã bị Cao Hân Duyệt vỗ vai một cái.
9
Tập Vệ Quốc, anh đúng là tài nha.
Cao Hân Duyệt cười nói.
Lý Khải Việt nghe thấy, lập tức bắt lỗi:
Cao nha6 đầu, lúc nãy không phải là cô nói tôi nghĩ ra cách ngu ngốc à? Sao bây giờ lại biến thành cách hay của Lão Tập rồi? Còn 5gạt tôi qua một bên nữa?
Hai món Thanh Hoa Dân Diêu, một món Gia Khánh Quan Diêu.
Cao Hân Duyệt tốt nghiệp hệ khảo cổ, đi bày sạp hàng mấy lần, cũng học chút ít kiến thức văn vật từ Tiền Trung Hoa. Cô dùng mở đèn pin lên, nhìn kỹ lại mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Tên béo, lần này đến lượt bản cô nương kiểm tra anh, cái ghế này làm từ loại gỗ gì?
Cao Hân Duyệt hỏi Lý Khải Việt.
Cô khinh thường tôi không có kiến thức à? Đây là gỗ Hoàng Hoa Lê.
Tập Vệ Quốc, chúng ta khỏi thu, tay tôi mỏi lắm rồi, cho bà ấy hai cái bát là được.
Cao Hân Duyệt nhìn hai cái ghế xếp cũ nát, cũng lười nói chuyện, suy nghĩ một chút rồi thuận tay cầm hai cái chén lên để tí nữa đưa cho bà cụ.
Duyệt Duyệt, đây là đồ tốt.
Lư Văn Địch nhìn hai cái ghế gỗ kia, đôi mắt lập tức sáng lên, còn hơn cả việc nhìn thấy những món đồ sứ lúc trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại nước ngoài cô ít khi gặp được loại đồ gỗ cỡ nhỏ này, chuyến đi này có thể nói thu hoạch lớn. Mà cái ghế kia có chất liệu không hề tầm thường.
Lư Văn Địch trả lời vấn đề của Cao Hân Duyệt. Sau đó cô nhìn Tập Vệ quốc nói:
Năm mươi đồng mua được hai cái ghế xếp thời Minh, anh lại kiếm lời lớn rồi.
Tập Vệ Quốc cười, thành thật nói:
Lư tiểu thư ở nước ngoài, không rõ tình hình thị trường trong nước. Hai cái ghế này đừng nói đến kiểu bán đồ cũ, cho dù mang đến Chợ Quỷ, năm đồng là mua được, thậm chí chỉ bán được ba hoặc bốn đồng.
Lão Tập nói đúng đó, Lư tiểu thư có nhớ cái đồng hồ bỏ túi kia không? Lão Khang trả cô bao nhiêu tiền?
Lý Khải Việt cười nói.
...
Lư Văn Địch nghe được câu trả lời của Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, gật đầu đồng ý. Xem ra mình thật sự hiểu lầm Tập Vệ Quốc, người ta không kiếm lời từ hai cái ghế của bà cụ kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.