Chương 3


Số từ: 11950
Người dịch: Đỗ Nguyên
Mintbooks phát hành
Nhà xuất bản: Nxb Văn Học
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chương ba: Thế giới nơi anh bảo vệ

1
Quán này nằm ở Tsukishima. Là một trong những quán nướng monjayaki trong khu này. Mao nhòm vào trong quán qua một ô cửa kính đã thấy Hoshino Yuuya mặc chiếc áo phông lửng tay, ngồi ở bàn cạnh tường. Đầu hơi cúi như thể đang làm gì đó. Có lẽ đang chăm chú nghịch cái điện thoại thôi.
(Monjayaki là một loại món nướng thập cẩm của Nhật. Các loại nguyên liệu được thái nhỏ, trộn đều với sốt và đem rải lên nướng trên bề mặt bếp nướng.)

Cô nhìn đồng hồ, kém vài phút nữa là 7 giờ rồi. Yuuya đến sớm hơn so với giờ hẹn cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Chỉ có điều, cái điều bình thường đó đêm nay lại hiện lên trong mắt Mao thật lạ.
Cô mở cửa rồi bước vào trong quán, Yuuya ngẩng đầu lên, gật đầu với cô.

Anh đợi lâu chưa?
Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế đối diện.

Không, cũng vừa đến thôi.

Cô nhân viên mang khăn lạnh đến. Cô ấy cũng hỏi hai người gọi đồ uống gì nên họ đã chọn gọi hai bia tươi, nhắm với chút đậu nành.

Hôm nay nóng thật đấy.

Yuuya gật đầu đồng tình với Mao.
Hình như cũng phải gần 30 độ. Đã nửa cuối tháng chín mà còn nóng thế.


Cứ nóng thế này, hay ta đi chỗ nào mát mẻ du lịch đi?

Yuuya cười nhạt,
Ừ, nếu có thời gian.

Ý cậu là giờ không có thời gian cho chuyện đó.
Bia đã lên, hai người cạn ly dù cũng chẳng có gì gọi là ăn mừng. Rồi họ gọi món monja kim chi thịt lợn. Bên trên rắc mì baby star như mọi khi.
Cũng phải tròn một tháng rồi cả hai mới được gặp nhau. Lý do chính là vì lịch của cả hai không trùng. Phía Mao thì còn có thể linh hoạt được nhưng vẫn không thể gặp nổi do Yuuya không có thời gian.

Công việc của anh vẫn bận rộn vậy nhỉ?

Nghe Mao nói, Yuuya chỉ biết nhún vai cười trừ.

Biết làm sao. Nghiên cứu chưa từng có tiền lệ mà. Có bao nhiêu thời gian cũng chẳng đủ nổi.


Nghĩ cũng phải, anh cũng chẳng mấy khi điện cho em, cũng chẳng nhắn tin gì cả.


Em không cần để ý nhiều mấy việc đó. Nếu có chuyện gì, cứ gọi anh là được.

Ừm, tuy gật đầu với cậu, Mao cũng không thể xóa đi cảm giác bất mãn. Người yêu của nhau, chẳng lẽ không có việc gì thì không được liên lạc với nhau hay sao.
Nguyên liệu cho món monjayaki đã được mang lên. Công việc nướng này luôn là của Yuuya. Cậu trộn bát nguyên liệu lên rồi trải ra bàn nướng, dùng hai cái phới trộn loại lớn, băm nguyên liệu thật nhỏ. Động tác cực kỳ thuần thục. Lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã rất ngạc nhiên.
Công việc làm thêm thời đại học của anh mà - cậu đã cười sảng khoái và nói thế đấy.
Bây giờ cũng như khi ấy, Yuuya chế biến không một bước thừa, nướng thành món monjayaki ngon lành. Vẫn gương mặt đó, nhưng có gì đó khác, Mao cảm thấy điều đó. Yuuya đang hiện hữu ở đây không còn là Yuuya của ngày đó.

Nào, xong rồi,
rắc thêm món mì baby star lên trên, Yuuya nói.
Mao lấy một cái thìa dẹt loại nhỏ gọi là hagashi ra xắn một miếng cho vào miệng,
Ngon quá,
cô cảm thán.
Biết ngay mà, món monja Yuuya làm là số một.

(Thìa hagashi là loại thìa nhỏ dẹt đầu, chuyên dùng để ăn monjayaki.)


Em không cần phải khen anh, lúc nào chẳng là anh nướng chứ.

Vừa ăn monjayaki vừa uống bia tươi, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện. Nhưng toàn là do Mao khơi ra cả. Chuyện công việc, những mối lo của hội bạn bè, xu hướng thời trang gần đây, giới showbiz. Đương nhiên, Yuuya chẳng tỏ ra chán chuyện gì cả. Cậu vẫn nghiêm túc đáp chuyện cô. Cô có kể chuyện thất bại, cậu cũng sẽ cười như cô mong đợi.
Nhưng, cậu lại chẳng kể cho cô bất cứ chuyện gì. Khác hẳn ngày trước. Cậu từng kể cho cô khá nhiều chuyện. Nhất là khi nhắc đến chuyện công việc, vẻ mặt cậu rất rạng rỡ. Tuy toàn là những vấn đề phức tạp Mao không hiểu nổi nhưng chỉ cần cậu mở miệng ra nói chuyện là được, chuyện cậu đam mê nghiên cứu đến thế nào, đâu phải chỉ một hay hai lần cậu thể hiện cho cô thấy đâu.
Lần đầu cô gặp Yuuya cũng vậy.
Cô tình cờ gặp gỡ với Yuuya trong buổi khai trương nhà hàng của một người quen chung. Trong bữa tiệc nhỏ gồm những người thân thiết với chủ quán, tình cờ thế nào Mao lại ngồi chung bàn với Yuuya.
Gương mặt gầy, đường nét cũng khá. Tuy anh chàng không hào hứng tham gia vào câu chuyện lắm nhưng cô không có ấn tượng người này tẻ nhạt chút nào. Cô nghĩ có lẽ anh ta thuộc loại thích nghe người khác nói chuyện.
Theo dòng câu chuyện, cũng đến lúc Mao có cơ hội kể về nghề nghiệp của mình. Khi cô nói mình làm trợ lý tại một bệnh viện thú y, cũng có khi phải tham gia vào một số ca phẫu thuật, Yuuya là người lắng nghe chăm chú nhất.

Cô có tham gia vào ca phẫu thuật nào cho thú nuôi bị tổn thương cột sống chưa?
Đấy là câu hỏi chủ động đầu tiên từ cậu đối với Mao.
Khi Mao trả lời có, cả người cậu ta chồm về phía trước, quăng tới tấp câu hỏi về phía cô như loài động vật nào vậy, mức độ tổn thương ra sao, nội dung ca phẫu thuật như thế nào. Tuy bản thân Mao không thấy có điều gì khó chịu nhưng những vị khách ở chung quanh có vẻ choáng váng lắm. Dường như Yuuya cũng để ý thấy điều này,
Xin lỗi anh chị,
cậu nói với vẻ ngại ngùng rồi tiếp.

Em đang nghiên cứu phát triển máy hỗ trợ cho những người bị tổn thương cột sống nên mới thế.

Vừa nghe những lời đó, Mao đã có thiện cảm với anh chàng này.
Không phải chỉ vì làm một công việc rất tuyệt vời thôi đâu, riêng việc anh ta luôn nghĩ đến công việc của mình, lúc nào ăng-ten cũng sẵn sàng nắm bắt mọi gợi ý nhỏ nhất, khiến người ta cảm nhận được sự thành thật. Cô cho rằng anh ta có thể thấu hiểu được nỗi đau trong trái tim người khác.
Mao kể rằng cô có tham gia một buổi phẫu thuật một chú chó bị tai nạn dẫn đến tổn thương cột sống. Chú chó đó đã không thể cử động được chi sau nữa nhưng sau khi được gắn với một cái xe lăn cải tiến theo dạng ván trượt lên nửa thân sau, nó có thể di chuyển chi bằng chi trước. Yuuya chăm chú nghe cô kể chuyện, nửa chừng còn lôi cả sổ ra ghi chép lại. Ngày ấy, cậu tạo ra ấn tượng hơi khác người nhưng Mao lại thấy hay ho. Hai người trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ.
Lúc nào đó lại gặp nhau nhé, Yuuya đã nói với cô như vậy. Thế là, hai người trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

Chắc anh có người yêu rồi?
Mao đã gắng hỏi câu này.
Yuuya cười lắc đầu.
Tôi chưa có. Còn cô Kawashima thì sao?


Em giờ cũng còn tự do.


Vậy sao. Thế thì tốt quá,
cậu nói thế rồi cười toe.
Sau vài lần hẹn hò, hai người cứ xuôi theo tự nhiên mà thành một cặp. Hai bên đều bận rộn nên thường cũng chỉ gặp mặt nhau được độ đôi, ba lần mỗi tháng. Họ cứ duy trì quan hệ như thế đến hơn hai năm liền.
Mao cũng sắp sửa ba mươi rồi. Bố mẹ ở nhà cũng thường xuyên liên lạc, hỏi han xem đã gặp được đối tượng tốt nào chưa? Cô cứ nói dối là chẳng có ai như vậy cả. Chỉ cần cô lỡ miệng kể về Yuuya, thể nào bố mẹ cô cũng đòi gặp mặt, có khi còn đòi đưa về nhà. Quê cô ở Gunma, có thể đi về trong ngày mà.
(Gunma là một tỉnh nằm ở phía tây bắc, cách Tokyo không xa.)

Không phải cô không muốn để Yuuya gặp gia đình. Ngược lại, cô đã luôn chờ đợi cơ hội như thế. Nhưng cô thấy bản thân không nên đưa ra đề nghị kiểu này. Cậu chưa từng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Hỏi cậu chuyện gặp bố mẹ có khác nào đi cầu hôn người ta chứ. Chưa kể, bản thân cô cũng chưa muốn gấp rút kết hôn làm gì.
Chỉ là, gần đây, cô bắt đầu có cảm giác hoang mang chẳng rõ mọi chuyện rồi sẽ ra sao. Điều này không liên quan gì tới tuổi tác. Cô thấy bất an do thái độ Yuuya đã có nhiều đổi khác.
Cô bắt đầu cảm nhận thấy sự thay đổi này vào khoảng nửa năm trước. Khoảng tháng Ba. Cô gửi tin nhắn, cậu cũng mãi chẳng phản hồi. Đã thế, lại chẳng bao giờ thèm đến tìm cô. Cô có mời cậu đi chơi, cậu cũng kiếm lý do từ chối.
Cô hiểu rõ nguyên nhân trực tiếp. Công việc ngày càng bận rộn. Chưa kể, công việc do giám đốc yêu cầu trực tiếp, cũng chỉ có mình Yuuya làm được. Cô hiểu cậu muốn cố gắng hết sức để đáp lại sự trông đợi kia. Thành thử, giai đoạn đầu cô cũng không quan tâm lắm. Cô chỉ lo cậu cứ cố gắng quá rồi hủy hoại sức khỏe mà thôi.
Nhưng rồi, không chỉ là bận rộn nữa, Mao có cảm giác cảm xúc của cậu dành cho cô cũng ngày càng nhạt dần. Cô nhận thấy nhờ một điểm, Yuuya cũng không còn nói gì về mình nữa. Nhất là chuyện công việc. Ngày trước, chỉ cần cô hỏi nhất định cậu sẽ kể. Nhưng giờ thì khác rồi.

Này, này, con tinh tinh đó, giờ sao rồi?
Vừa xúc thìa hagashi ăn món monja nhân phô mai, bánh giầy và trứng cá ớt, Mao vừa vui miệng hỏi.

Oliver hả?


Đúng, đúng, nhóc Oliver ấy. Đứa oắt bị tổn thương cột sống, tay chân không cử động được nữa ấy. Nhưng Yuuya đã chế tạo ra một cỗ máy giúp nó cử động được cánh tay còn gì. Giờ đã có tiến triển gì chưa?

Lần đầu cô nghe kể về chuyện này đã là khoảng một năm trước rồi. Ánh mắt Yuuya lấp lánh, tỏ ra rất hào hứng.
Nhưng Yuuya của đêm nay không còn cho cô thấy những nét mặt như ngày đó nữa.

Vụ đó đã giao cho một tiền bối phụ trách rồi, giờ anh cũng không nắm rõ lắm. Nhưng có vẻ cũng chẳng khả quan hơn là bao,
cậu lắc đầu với một vẻ mặt lạnh tanh.

Vậy ư? Em đã nghĩ nghiên cứu đó tuyệt vời là thế.


Cảm ơn em.


Đợt trước, bệnh viện bên em có nhận vẻ một bé mèo bị ảnh hưởng của chứng nhồi máu não nên nửa thân dưới không còn có thể cử động bén nhạy như trước nữa. Em đã nghĩ nếu có cỗ máy đó chắc sẽ cứu chữa được cho nó cơ.


Chẳng rõ nữa. Điều quan trọng là não bộ sẽ đưa ra những tín hiệu thế nào thôi. Bị nhồi máu não nên không thể cử động được nữa có nghĩa là bản thân những tín hiệu đó không được phát ra tốt như trước nữa.

Yuuya ngừng bàn tay với lấy món monjayaki.

Ta đừng nói đến chuyện công việc nữa đi. Lâu lắm mới hẹn với nhau được một buổi mà.


À, em xin lỗi. Đúng rồi. Thế thì anh không thể thư giãn được. Nhưng ngày trước anh cũng hay kể chuyện công việc cho em nghe mà…
Cô ngước lên nhìn cậu.

Tình hình giờ khác xưa rồi.


Khác sao cơ?


Khác sao ư…?
Yuuya đặt cái thìa hagashi lên đĩa, thẳng lưng lên nhìn thẳng vào Mao.
Có lẽ anh chưa nói với em. Đây là một công việc có tính bảo mật cao. Thông tin chi tiết ngoài giám đốc ra, không ai được biết. Vậy nên, mong Mao hiểu giùm anh.


Em cũng có nghe rồi, nhưng một chút thôi cũng không được sao?


Anh đã được dặn không được cung cấp thông tin cho cả người trong gia đình.


Vậy à… Em hiểu rồi,
Mao rũ đầu xuống. Cô có cảm giác Yuuya đang gián tiếp nói với mình, em là một người có quan hệ xa cách còn thua cả gia đình anh kia.
Tuy cảm xúc đã chùng xuống lắm rồi, nhưng cô cố gắng giữ vẻ tươi vui không thể hiện nỗi buồn ra nét mặt. Vậy là, Mao lại là người gợi chuyện, cũng là cô cố gắng duy trì câu chuyện. Nhưng một góc nào đó trong thâm tâm, cô cảm giác mọi thứ đã đổi khác rất nhiều. Không phải chỉ vì nghiên cứu mật nên không thể nói ra. Cũng có thể là như thế, nhưng cô cảm giác có điều gì đó khác nữa. Có thể nói, thứ đó đối với Yuuya là một thế giới cậu muốn bảo vệ. Nơi đó, anh không cho kẻ khác xâm nhập vào - cô có thể cảm thấy điều đó.
Lúc rời khỏi cửa hàng cũng đã gần 9 giờ. Mao cảm giác mình đã độc thoại suốt hai tiếng đồng hồ. Cô ăn cũng khá nhiều nhưng cô cũng chẳng còn nhớ đến giữa bữa mình đã gọi thêm món gì nữa.

No quá,
Mao vừa dạo bước vừa nói.

Ừm, lâu lắm mới được ăn thế này.


Giờ tính sao đây? Đi Monnaka chứ. Vào quán bar mình vẫn thường đi đi.

(Monnaka là cách gọi tắt của Monzennakachou, một khu phố nằm ở Tokyo.)

Ở Monzennakachou có quán bar quen của hai người.
Nhưng Yuuya dừng lại ngó đồng hồ đeo tay, gương mặt cậu trông có vẻ khó khăn rồi lắc đầu.

Không, tối nay ta về thôi. Từ giờ đến sáng mai, anh có việc muốn làm.

Mao đứng khựng lại, mắt mở to.

Ơ, gì thế. Lại là công việc sao?


Ừm… xin lỗi em nhé.

Thật sự anh đang làm loại công việc gì, cô muốn hỏi vậy mà nghẹn lời.
Lâu lắm ta mới gặp được nhau vậy mà.

Vai khoác túi chéo, Yuuya chắp tay lại với nhau.

Thành thật xin lỗi em nhé. Lúc nào đó anh sẽ đền cho em. Hãy thông cảm cho anh.


Được rồi. Em gọi taxi về ngay cũng được. Cũng chưa muộn lắm.


Vậy, ta cùng nhau đi đến chỗ nào bắt được taxi nhé.

Hai người vừa dợm bước tiếp, đã thấy một cái taxi đề biển trống khách tiến tới. Sao mà cái taxi mắc dịch lại đến nhanh được thế này, Mao nổi cáu. Cô còn có chuyện muốn nói với cậu cơ mà.
Yuuya giơ tay vẫy xe taxi,
Mao, em lên đi.


Yuuya đi trước đi. Em đi hướng ngược lại mà, nên sẽ qua mé bên kia đón xe
.
Con đường hai người đang đứng là đường ngược chiều.
Yuuya cũng chẳng khách sáo gì, gật đầu đồng ý ngay.

Hiểu rồi. Anh sẽ gọi em sau. Ngủ ngon nhé.


Chúc anh ngủ ngon.

Nhìn theo bóng chiếc taxi Yuuya ngồi lên đi xa dần, Mao lại bước đi. Những suy nghĩ không thể nào dứt cứ xoắn xít trong lòng cô.
Khi cô đi đến ngã tư tiếp theo, cô lại thấy một chiếc taxi trống từ đằng trước chạy lại.
Nếu lên chiếc xe đó, cô sẽ đi ngược chiều nhưng một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô. Mao xoay người lại, chiếc taxi Yuuya đang ngồi hiện vẫn còn đợi đèn đỏ. Nhìn thấy thế, cô quyết tâm rồi. Cô vẫy chiếc taxi kia.
Chiếc taxi dừng lại, cửa sau mở ra. Mao leo vào xe,
Hãy theo dấu chiếc taxi kia giùm cháu,
cô chỉ đằng trước.

Theo dấu? Nó sẽ đi đâu?
Người tài xế tóc bạc hỏi cô với vẻ nghi ngờ.

Cháu không rõ. Thế nên cháu mới nhờ chú bám theo chứ.


Hơ,
giọng người lái xe có vẻ phật ý.
Tôi không thích làm mấy trò này đâu nhé.


Xin chú đấy. A, chú không nhanh thì mất dấu giờ.

Chiếc taxi của Yuuya đã đi tiếp mất rồi.

Thật là,
người tài xế vừa nói vừa bắt đầu khởi động máy.
Để người ta phát hiện cũng không hay đâu. Khó thật đấy. Nếu có làm mất dấu thì cô tha thứ cho tôi nhé.


Không sao đâu chú. Xin lỗi, đã ép chú phải làm thế này.


Cô không phải cảnh sát đó chứ? Nếu người trong xe kia là tay nào ghê gớm lắm, họ mà nhận ra rồi ép uổng gì cô thì xin lỗi nhé.


Không sao đâu. Người ta cũng là người bình thường thôi,
cô thêm vào.
Bạn trai cháu.


Bạn trai? Theo dấu bạn trai ư? Ai chà…
Người tài xế gật gù như thể đã ngộ ra điều gì.
Có khi nào cô nghi ngờ cậu ta ngoại tình. Cô cho rằng giờ cậu ta sẽ đến chỗ người đàn bà khác?


Dạ, mà… đại khái là thế ạ.


Vậy à, biết ngay. Đúng là thằng bạn trai mất dạy. Nếu vậy, tôi sẽ cố giúp cô,
bác tài cũng đã có chút nhiệt tình hơn. Có lẽ bị kích thích bởi sự tò mò.
Nghi ngờ ngoại tình ư - có phải là thế không nhỉ? Chỉ là, đây chính là điều gần nhất với tâm lý của Mao hiện tại.
Cậu có bận công việc đến mấy, cũng chẳng bao giờ về sớm đến thế. Trước kia, cũng có giai đoạn rất bận rộn, có thời gian ngủ là tốt rồi nhưng cậu vẫn đi cùng với cô tới lúc đêm muộn.
Cứ nghĩ như vậy. Cô lại có cảm giác cậu sẽ đến một chỗ nào đó. Nơi đó có điều đã làm trái tim Yuuya thay đổi, có phải đó chính là thế giới cậu đang bảo vệ không?
Đã gần tới khu tháp Tokyo. Mao có thể phần nào xác nhận được trực giác của mình rồi. Cung đường này hoàn toàn khác với đường về nhà Yuuya.

Không rõ cậu ta định đi tới đâu. Có lẽ là Ebisu hay Meguro chăng…
Bác tài lẩm bẩm.
Bác tài xe cậu vẫn chưa nhận thấy gì. Xe cô vẫn cứ thi thoảng luồn lách qua mấy xe gần đó, để bám theo chiếc taxi của Yuuya. May mà đường phố cũng chẳng tắc mấy.

Quý khách này, tìm ra ổ ngoại tình của cậu bạn trai rồi, cô tính làm gì?
Bác tài hỏi với vẻ hứng thú ra mặt.
Định phá ư?


… Cháu cũng chưa rõ.


Cô làm gì là tự do của cô, nhưng hãy giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo. Nếu có chuyện gì, đôi bên đều phải chịu hậu quả cả.


Cảm ơn chú,
cô đáp lời trong khi còn chẳng hiểu tại sao mình lại cần cảm ơn.
Tìm ra rồi sẽ tính sao? Cô còn chưa nghĩ đến. Nên làm gì đây?
Đột nhiên, trái tim cô đập rộn lên. Mồ hôi túa ra đầy tay. Bản thân mình muốn làm gì đây? Nếu moi ra được bí mật của cậu rồi, cô sẽ làm gì?

Có vẻ sắp đến điểm cuối rồi đấy,
bác tài nói vậy, tốc độ cũng chậm dần.
Giờ cô mới để ý xe đã vào khu dân cư. Đường không rộng rãi lắm. Nếu tốc độ tài xế giảm xuống, tiếp cận gần quá thật không ổn. Theo biển báo, đây là khu Hiroo rồi.

Biết ngay. Có vẻ đã dừng lại rồi đấy.

Tiếng động cơ của chiếc taxi đằng trước đã nhỏ dần.

Thôi, ta cứ đi qua nhé. Nếu dừng lại ở đây thì đáng nghi quá.


Vâng,
cô đáp lời, Mao núp mình thật sâu vào lớp đệm. Để Yuuya nhìn thấy thì không ổn.
Sau khi đi lòng vòng, bác taxi dừng lại. Mao bật dậy từ đằng sau. Yuuya đã xuống khỏi taxi, đứng trước một tòa nhà. Có vẻ cậu chẳng để ý gì đến đằng này.
Thế rồi, cậu bước vào trong căn biệt thự đó.

Có vẻ là căn nhà đó rồi
, bác tài nói,
tuy chỉ lướt qua thôi nhưng căn nhà khá là bề thế đấy. Tình nhân của cậu ta ở trong một căn nhà như thế sao?

Chà, lúc lắc đầu rồi Mao lấy ví ra. Cô nhìn mức tiền rồi rút ra vài tờ 1.000 yên.

Chào, cố lên nhé. Tuy tôi nói mấy lần rồi nhưng hãy cố giữ cho mình cái đầu lạnh nhé,
vừa trả lại tiền thừa, bác tài vừa nói. Một ông bác có gương mặt hiền.
Rời khỏi taxi, cô chậm rãi lại gần căn nhà. Nếu Yuuya bước ra khỏi đó thì sẽ ra sao? Cô không thể giải thích được với cậu lý do tại sao mình lại ở nơi này.
Cuối cùng, cô cũng đã đứng trước căn nhà đó. Đúng như bác tài nói, một căn nhà bề thế. Bên kia cánh cổng sắt trang trí cầu kỳ là một con đường dài.
Mắt cô chạm phải biển tên, Mao hít vào một hơi. Đó là cái tên Harima. Cô biết đấy là họ của giám đốc Harima Text. Yuuya đến đây đúng là vì lý do công việc sao? Công việc do giám đốc trực tiếp giao phó nên sẽ tiến hành tại nhà riêng của giám đốc ư? Vậy thì, không chỉ đêm nay, mấy lần cậu lỡ hẹn với cô đều do phải đi gặp giám đốc sao?
Căn nhà phong cách Âu ở cuối lối đi kia, bao bọc bởi một vườn cây cối, tạo cảm giác huyễn tưởng. Cô chợt nhận ra chắc là vì phần lớn các ô cửa sổ đều không thắp đèn. Giờ này, người trong nhà chưa thể đi ngủ được. Còn có Yuuya làm khách cơ mà. Những người trong ngôi nhà này đang làm gì thế nhỉ.
Cô chợt thấy, ánh đèn phát ra từ một ô cửa số nơi tầng một, căn phòng ở ngay gần hàng hiên.
Mao nghi hoặc nhìn ô cửa sổ đó. Cô có cảm giác nơi đó có thế giới Yuuya muốn bảo vệ.
2
Trước khi tháo giày chỗ hiên nhà, Hoshino cúi chào phu nhân một lần nữa.
Em thật xin lỗi vì đã đến muộn thế này.
Phu nhân mỉm cười, xua tay.

Không sao đâu. Cậu Hoshino không sao chứ? Không phải là đi uống cùng công ty sao? Cậu cứ thoải mái vui chơi thêm chút nữa cũng được mà. Ta có thể tập luyện vào ngày mai.


Không được, nếu nghỉ thêm hôm nay nữa thì thành ra trống ba buổi mất rồi. Mà người em có mùi rượu không ạ? Em đã cố tránh không uống nhiều rồi.


Không sao đâu. Tôi mang cho cậu ít nước nhé?


Dạ, không cần đâu.


Em xin phép làm phiền nhé
, Hoshino tháo giày, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà phu nhân đã xếp sẵn ra cho mình.

Hôm nay bà đâu vậy chị?

Phu nhân cười, chỉ lên trên tầng.

Sau khi ru con trai tôi ngủ, bà cũng đi ngủ rồi. Hôm nay trường mầm non có chuyến dã ngoại, bà phải theo cháu nên chắc cũng mệt mỏi rồi.


Ra vậy. Thế thì cũng vất vả thật.


Vâng, chăm Mizuho có khi lại nhẹ nhàng hơn,
phu nhân nói thế, khẽ nhăn mũi.
Vẫn như mọi khi, phu nhân kéo cánh cửa ngay bên cạnh,
Mời cậu.

Sau khi có lời chào, Hoshino bước vào trong phòng. Cậu cảm thấy có mùi hương liệu thơm thoang thoảng. Bắt đầu từ hồi hè này. Phu nhân bảo, để bản thân ngủ ngon giấc hơn. Có lẽ cô cũng ngủ luôn ở đây.
Mizuho nằm trên giường. Cô bé mặc áo thể dục trắng, quần thể dục màu xanh đậm, đi tất trắng. Phu nhân đã khăng khăng rằng phải mặc đồng phục thể dục kiểu này những lúc tập từ hồi tháng Năm. Ảnh hưởng từ chuyện Mizuho nhập học tiểu học chăng, Hoshino thầm nhận định như vậy.

Mặc kiểu này nhưng nhiệt độ của con bé cũng không giảm là mấy đâu. Bác sĩ ở bệnh viện cũng ngạc nhiên lắm đấy.

Phu nhân vui vẻ như vậy cũng là đương nhiên. Thường sẽ không có chuyện như thế này diễn ra với những người bị chết não, hay mọi cơ năng của não đã ngừng hoạt động. Tuy các bác sĩ không nói ra, nhưng trong lòng chắc cũng thầm cho rằng một phần nào đó của não bộ Mizuho vẫn còn hoạt động.
Hoshino ngồi xuống trước máy vận hành, cắm điện từng cái một. Rồi, cậu lấy máy tính ra khỏi cái túi mang bèn người, kết nối với máy vận hành, liên kết với một loạt chương trình. Cài đặt các chương trình này tốn rất nhiều thời gian, cậu phải đến đây từ chiều không thì không xong được. Lúc cậu cài xong thì cũng đã quá 6 giờ, gần đến giờ hẹn với Mao.
Sau khi lắp đặt xong mọi thứ, cậu quay lại nói với phu nhân,
Chị đã gắn thiết bị rồi phải không?


Vâng, tôi đã gắn cả rồi.

Hoshino gật đầu, ngắm nhìn cô bé Mizuho.
Cô bé này đã bị tuyên bố là rơi vào tình trạng chết não khoảng một năm trước đây. Vẫn còn giữ được vẻ mặt tươi tỉnh, hô hấp kéo dài được đến giờ này quả thật cũng cần phải mạnh mẽ lắm. Da dẻ săn chắc, qua lớp áo quần cũng có thể thấy được vẫn có bắp tay, bắp chân. Như thể ngay bây giờ cô bé sẽ mở mắt, ngáp một cái thật dài, rồi duỗi tay duỗi chân vậy.
Nếu mở mắt được, chắc cũng chẳng cần phải tiếp dinh dưỡng đâu. Bởi nửa năm nay, thật ngạc nhiên là thể trạng của cô bé vẫn không có gì thay đổi to lớn.
Một vài chỗ trên bắp tay cô bé có gắn điện cực.

Vậy thì ta bắt đầu vận động tay nhé. Đầu tiên, các động tác tự do,
Hoshino bắt đầu lướt tay trên bàn phím máy chủ.
Trong khi hai người quan sát, tay Mizuho chậm rãi gập lại. Gập tay áp đến sát ngực thì duỗi thẳng ra. Tay hướng thẳng ra khoảng không. Khi cánh tay duỗi ra thế, cùi chỏ lại một lần nữa gập lại, quay về vị trí ban đầu. Lặp đi lặp lại đến khoảng năm lần như thế.
Hoshino gật gù, cậu nhìn phu nhân.
Hoàn hảo.


Vận động hẳn hoi rồi đấy.


Như nhìn lầm vậy. Bây giờ áp đặt sức nặng. Nhờ chị nhé.


Được,
phu nhân đáp rồi đứng về phía Mizuho.
Chuẩn bị, ok.


Bắt đầu nào,
Hoshino nói vậy rồi lại bắt đầu thao tác. Cánh tay Mizuho bắt đầu cử động. Đầu tiên là cùi chỏ gập lại, rồi với cùng một mức độ, nắm đấm vung thẳng ra.
Đúng lúc đó, phu nhân chặn nắm tay của Mizuho. Chị ấy ngăn cánh tay Mizuho vung ra. Hoshino nhìn màn hình điện cơ. Cậu thấy được phần cánh tay của Mizuho đang phải chịu ba phần lực lớn.
Sau khi tiến hành động tác đó sáu lần, họ ngừng lại. Không thể làm Mizuho mệt được. Nếu không theo dõi màn hình đo lực cơ mà để cô bé vận động quá sức, cơ bắp sẽ bị đau nhức.

Ta nghỉ thôi nào. Cô bé đã vận động như người thường luyện cơ tay rồi.


Vậy, chị pha cho cậu cốc trà nhé,
phu nhân rời khỏi giường. Nhưng khi đang đi ra phía cửa, cô chợt ngừng chân nhìn bàn tay mình.

Có chuyện gì vậy ạ?
Hoshino lên tiếng hỏi.
Phu nhân ngẩng đầu lên. Đôi mắt đó đỏ hoe.

Con bé khỏe thật đấy. Tuy chỉ nhẹ nhàng chặn lại thôi nhưng chị có cảm giác nó có thể đơn giản hất tay chị ra như vậy. Đã đến ngày Mizuho có thể làm được điều này rồi…
sau khi hắng giọng, cô hít vào thở ra như lấy lại hơi.
Xin lỗi nhé, để chị pha trà cho cậu,
cô nói thế rồi bước ra khỏi phòng.
Hoshino quay lại nhìn Mizuho. Gương mặt cô bé có chút đỏ hơn so với lúc nãy. Vận động khiến khí huyết lưu thông hơn chăng. Với một người não bộ đã hoàn toàn ngừng hoạt động, hẳn sẽ không xảy ra được chuyện này.
Hắn là não bộ của Mizuho có dấu hiệu phục hồi chăng? Hay là, bản thân bộ não đó vẫn luôn có phần còn sống, hay là một sự thức tỉnh nào chăng? Ngoài ra, có một điều khiến cậu phải suy nghĩ. Có khả năng là do kích thích của ANC đã kích hoạt tủy sống của cô bé. Khả năng thích nghi của cơ thể con người vốn còn rất nhiều bí ẩn. Nếu là một cột sống hoạt động bình thường, có thể nó vẫn có khả năng thích nghi.
Nhưng với Yuuya mà nói, đây không phải là điều gì quan trọng lắm. Điều quan trọng với anh là, nhờ vào công nghệ của mình, dù chỉ là biểu hiện bên ngoài đi nữa thì cơ thể của Mizuho đang trở nên khỏe mạnh, và sự thật là phu nhân đã vui mừng đến rơi nước mắt.
Hiện tại, thời gian trải qua trong căn phòng này là tâm điểm trong đời sống sinh hoạt của Hoshino. Giám đốc Harima đã cho phép cậu được làm việc chính tại đây. Hoshino thực sự bị thu hút bởi những thực nghiệm cho thấy khả năng kích thích của từ tính lên cột sống có thể tạo ra những cử động đến mức nào.
Nhưng lý do cậu muốn ở trong căn phòng này trong mọi khoảng thời gian cho phép lại không chỉ có thế.
Mỗi lần Mizuho cho thấy một cử động mới, mỗi lần cô bé làm ra được một động tác mà trước nay chưa từng có, phu nhân lại mừng đến ứa nước mắt, lại nói những lời cảm tạ đối với Hoshino. Những lời của cô khi đó thật ấm áp, như thể cô tin cậu là vị cứu tinh đối với con gái cô.
Để đáp lại những tình cảm đó, Hoshino lại lao đầu vào những vấn đề tiếp theo. Cậu muốn phu nhân nặng nghĩa với mình, muốn cô cảm động đến tuôn nước mắt nhiều hơn nữa. Dáng vẻ hạnh phúc của cô là nguồn động lực của cậu.
Đương nhiên, Hoshino cũng nhận ra đây là một loại tình yêu. Thật sự, lần đầu tiên được mời về căn nhà này, giới thiệu với phu nhân, cậu đã bị cô thu hút. Cảm xúc khi đó còn mơ hồ lắm, nhưng sau mỗi lần đến nơi đây, nó ngày một thành hình trong cậu.
Cậu hiểu rằng mình không được phép để lộ nó ra. Người ta đã có chồng. Chồng cô ấy lại là cấp trên của Hoshino, người đã tạo cơ hội cho cậu nắm bắt được mọi thứ trong hiện tại. Một khi cậu phản bội lại, mọi thứ sẽ mất trắng. Tuy vợ chồng họ đã ly thân, nhưng vẫn là điều không thể tha thứ được.
Có điều, Hoshino thấy hiện tại đã quá đủ để hài lòng rồi. Cậu cũng không dám nghĩ mình sẽ trở thành thứ gì đó đối với phu nhân. Có thể cùng cô chăm lo cho Mizuho, cùng chia sẻ niềm vui với cô, thế đã là tốt lắm rồi.
Chợt thấy có tin nhắn đến chiếc điện thoại, cậu xem thử thì đúng là từ Mao. Tuy có chút bối rối, cậu vẫn mở ra xem thử.
Anh chắc vẫn đang làm việc hả? Bận rộn như thế mà vẫn gắng gặp em, cảm ơn nhé. Đừng cố quá. Chúc anh ngủ ngon.

Hoshino ngẫm nghĩ một chút rồi nhắn tin đáp lại.
Cảm ơn em đã lo lắng cho anh. Ngủ ngon nhé.

Cậu ngắt nguồn điện thoại, thở dài một hơi.
Cậu đã hẹn hò với Kawashima Mao được khoảng hai năm rồi. Trong số những người phụ nữ từng hẹn hò, cô ấy là người hợp với cậu nhất. Nhân cách tốt, đầu óc cũng không hề kém cỏi. Lúc nào cậu cũng cảm thấy vui vẻ khi nghe cô kể những chuyện xảy ra với công việc trợ lý tại bệnh viện thú y.
Đúng là chẳng thể chê Mao ở điểm nào. Một cô gái rất tốt. Người đàn ông nào lấy được cô ấy hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Đến tận gần đây, Hoshino vẫn đinh ninh kẻ đó có thể là mình. Kể từ khi vào công ty, cậu luôn đặt công việc lên hàng đầu nhưng không hề có suy nghĩ không lập gia đình cũng được. Cậu đã tưởng tượng đến thời điểm nào đó, mình sẽ kết hôn, sinh con đẻ cái. Cậu còn nghĩ Mao sẽ là đối tượng thích hợp của mình.
Cậu chưa từng nói ý định đó với Mao, vì chẳng có cơ hội. Hoshino cũng chẳng có lý do gì để vội kết hôn, bản thân Mao cũng chẳng tỏ vẻ gì nôn nóng. Cậu đã đơn giản nghĩ, đến khi một trong hai bên cần phải đề cập đến vấn đề này thì tính tiếp thôi.
Thế nhưng, mọi thứ lại tiến triển theo một chiều hướng cậu chưa từng ngờ tới. Cuộc gặp gỡ với phu nhân Harima và Mizuho đã xóa trắng tấm bản đồ tương lai Hoshino từng mơ đến.
Bây giờ, cậu cũng chẳng ghét bỏ gì Mao. Cậu vẫn có thể kể ra bao nhiêu điểm quyến rũ của cô. Chỉ là, cậu không còn có thể tưởng tượng được hình ảnh của mình trong việc xây dựng gia đình với cô nữa.
Cũng bởi vì ưu tiên hàng đầu của Hoshino bây giờ chính là khoảng thời gian trong căn phòng này. Nên kết hôn hay có gia đình vào lúc này là chuyện không thể.
Hơn nữa, người phụ nữ cậu yêu thương nhất thế gian lại chẳng còn là Mao.
Cậu cảm thấy có lỗi. Cảm thấy mình đã ích kỷ. Nhưng cậu chẳng thể dối trái tim mình.
Vậy nên, thật sự là cậu phải nhanh chóng dứt khoát với Mao. Đêm nay cũng thế, cậu đã nghĩ bao lần chuyện đó. Nhưng rốt cuộc, cậu lại chẳng thể nói ra. Cũng một phần là do cậu chẳng đủ dũng khí, cậu cũng chẳng có tự tin để nói rõ ràng khi cô đòi hỏi một lý do. Bởi cậu muốn tránh nói về ngôi nhà này.
Về Mizuho hay về phu nhân? Cậu cũng chẳng rõ tại sao nữa.
Cậu có thể nói là đã yêu người khác nhưng nếu bị hỏi dồn là yêu người ở đâu, là người như thế nào, cậu chẳng thể ứng phó nổi. Bình thường, cậu vốn không giỏi nói dối.
Gần đây, cậu có suy nghĩ có khi nào Mao sẽ buông lời chia tay trước. Cô ấy là người thông minh. Hẳn là phải nhận ra Hoshino đang có vấn đề.
Trong khi còn đang nghĩ về chuyện đó, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu mở giùm tôi được chứ?

Hoshino đứng dậy, cậu mở cửa ra. Phu nhân bước vào, hai tay còn bận bưng khay trà. Bên trên để sẵn hai tách trà và đĩa bánh quy.

À, cái này, chị lại nướng nữa à?

Nghe câu hỏi của Hoshino, phu nhân cười gật đầu.

Hôm trước, cậu Hoshino có khen ngon còn gì. Vậy nên, hôm qua, tranh thủ lúc mẹ tôi chăm Mizuho, tôi đã làm đấy.


Vậy sao? Vậy thì em phải thưởng thức thôi.
Hoshino nhón lấy miếng bánh. Hương vị thơm ngon vừa độ, hương chanh lan ra trong vòm họng.

Cậu thấy sao?


Ngon lắm ạ. Em ăn bao nhiêu cũng được.


Hay quá. vẫn còn nhiều lắm, cậu đừng ngại. Tôi làm cho cậu Hoshino mà.
Phu nhân nói vậy rồi đưa ly trà lên miệng.

Cảm ơn chị.

Hoshino cũng nhấp tách hồng trà, trìu mến nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của phu nhân. Mọi ánh nhìn của cô đều dồn về phía Mizuho.
Có lẽ cậu chẳng bao giờ có thể thổ lộ ra được tình cảm của mình với người phụ nữ ấy. Nhưng gần đây Hoshino bắt đầu cảm giác hình như mình không đi trên con đường một chiều. Rằng dẫu không nói gì, giữa hai người vẫn có một mối duyên mạnh mẽ ràng buộc lẫn nhau.
3
Sau khi đỗ vào khu gửi xe dưới hầm căn hộ, cô mở cánh cửa trượt ghế sau. Đây là một chiếc xe kiểu xe tải nhẹ, ô tô của bệnh viện thú y nơi Mao làm việc nhưng hầu như chỉ có cô dùng đến. Cô thảy chìa khóa vào trong túi hộp.
Trong chiếc lồng màu hồng đặt trên ghế sau, một con mèo Ba Tư trắng muốt đang nằm cuộn tròn người lại. Tên nó là Tom. Một ông cụ mười ba tuổi. Cổ nó vẫn còn đeo một cái vòng nón vì hôm trước vừa trải qua cuộc phẫu thuật cắt trĩ xong. Tuy vẫn còn phải theo dõi tình trạng, nhưng ngày hôm kia, chủ nuôi của nó có liên lạc đến, hai vợ chồng họ vắng mặt ở Tokyo hai ngày nhưng sợ phải bỏ nó một mình nên mới nghĩ đến chuyện nhờ bệnh viện chăm cho. Thường thì bên cô vẫn từ chối những đề nghị kiểu này, nhưng chủ nuôi vốn là khách quen lâu năm của viện trưởng nên bệnh viện mới xem xét đây là một ca đặc biệt, đón nhận nó về. Hôm nay gia đình chủ vốn phải đến đón nó nhưng đến tận tối mịt vẫn chẳng rảnh ra được chút nào nên họ mới liên lạc nhờ giúp đỡ. Chưa kể, họ còn chẳng biết lúc nào qua được, chẳng còn cách nào khác, Mao đành mang nó về cho họ.
Sau khi ổ khóa ở ngoài hiên tự động mở, cô xách cái lồng đi về phía căn hộ. Bấm chuông cửa căn hộ kia, cô lập tức nghe thấy tiếng mở khóa lách tách.
Mẹ của Tom - vợ ông chủ xuất hiện. Một người phụ nữ chắc đã ngoài năm mươi, rất đẹp.

A, cô Kawashima. Cảm ơn nhé. Mà cũng xin lỗi cô, phải nhờ cô thế kia.
Đôi lông mày chụm lại thành hình chữ bát ra chiều có lỗi.

Không sao ạ, Tom rất khỏe mạnh đó cô,
cô giơ cái lồng ra.

Vậy ư? Thế thì, tốt quá. - Tom, ngoan chứ con. Xin lỗi nhé, papa lẫn mama bắt con phải ở nhà,
bà chủ nhận lấy cái lồng, bắt đầu lên tiếng cưng nựng mèo yêu.

Chúng cháu có cân cho Tom, cân nặng có sút đi một chút sau ca phẫu thuật. Nhưng đó cũng là lẽ dĩ nhiên thôi nên cũng chẳng có gì phải lo lắng cả. Hãy lưu ý đừng để chú ta bị căng thẳng nhé.


Cô hiểu rồi. À, đúng rồi. Chi phí lần này thì sao?


À, tiền nong không thành vấn đề ạ.


Ơ, có được không đấy? Xin lỗi cháu nhé.


Cô chú không cần để tâm đâu. Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé,
Mao cúi đầu chào, rời khỏi căn hộ.
Cô quay lại bãi đỗ xe, leo lên chiếc ô tô của mình rồi nổ máy, rời khỏi khu chung cư. Nhưng khi xe đang chạy bon bon, cô chợt phanh lại. Mắt nhìn chăm chăm hệ thống định vị.
Đây là khu Nishiazabu. Hiroo ở ngay gần đây. Ngôi nhà đó nằm trong khu Hiroo.
Cô đi ăn monjayaki với Yuuya vào tối thứ Năm tuần trước nữa. Thời gian thấm thoát, chưa gì đã hơn hai tuần trôi qua rồi. Ngày hôm đó còn nóng bức, nhưng gần đây, thời tiết đã sang hẳn thu rồi. Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn có nhắn tin qua lại nhưng chưa hề gặp nhau. Mà gọi là nhắn tin cho có chứ nội dung thì chẳng có gì. Sáo rỗng không thua mấy lời chúc in sẵn trên thiệp đầu năm mới, cô cũng chẳng thèm đọc lại.
Khi nhận ra thì cô đã cho xe chạy tiếp. Nhưng không phải là con đường về bệnh viện. Cô đi về hướng khu Hiroo. Cảm giác đầu óc mình trống rỗng, chỉ có chân tay là cứ tự ý vận hành.
Một lát sau, cô đã đến gần nơi muốn tới. Như thể thúc vào lưng Mao, một bãi đỗ xe xuất hiện ngay đúng chỗ đó.
Cô chầm chậm nhấn phanh chân, gạt cần lái và xoay vô lăng. Cô gái cho chiếc ô tô vào một chỗ trống nơi bãi đỗ.
Trước khi tắt động cơ, cô xác nhận lại một lần nữa vị trí trên hệ thống định vị. Bản thân cũng nắm được đại khái vị trí căn nhà đó nên sau khi xác nhận được cung đường đi từ nơi hiện tại, cô tắt động cơ. Cô xuống ô tô, khóa lại rồi bắt đầu dạo bước.
Mình đang muốn làm gì đây? Đến căn nhà đó, rồi mình muốn làm gì?
Biết đâu, hôm nay Yuuya cũng có ở nơi đó thì sao? Nếu đó đích thực là công việc của anh ấy, cũng không có gì là lạ. Cô muốn xác nhận điều gì? Điều đó mang ý nghĩa ra sao. Mà không, về căn bản, cô sẽ xác nhận theo kiểu gì đây?
Cô tự hỏi mình, nhưng chẳng quan tâm có câu trả lời hay không, cô vẫn không hề dừng bước. Rẽ ngoặt nơi góc đường vẫn lưu lại trong trí nhớ, cô tiếp tục đi.
Giữa ban ngày ban mặt, ấn tượng khác biệt hẳn nhưng đúng là đêm đó, taxi đã đưa cô đi qua cung đường này. Những bước chân của Mao chậm dần. Trong lồng ngực cô, một phần nào đó đang muốn trì hoãn lại.
Với lại…
Ngôi nhà đó ở ngay mé tay trái. Một căn biệt thự phong cách Âu núp mình giữa những vòm cây. Màu bức tường nhờ nhờ của đêm trong ký ức hóa ra lại là một sắc nâu sáng. Còn nữa, mái nhà màu đỏ.
Đi dọc theo hàng rào màu be, cô dừng lại trước cánh cổng lớn. Màu sắc khác nhiều so với những gì nhớ được, cô cũng hơi thắc mắc xem đã đúng nhà chưa. Nhưng hoa văn trang trí trên cánh cổng chính là thứ cô nhìn thấy đêm hôm đó. Hơn thế nữa, biển nhà đề
Harima
.
Cô nhìn vào phía bên trong tòa nhà. Thấy cánh cửa chính dẫn vào trong nhà cuối đoạn đường dài nho nhỏ. Ô cửa sổ ngày hôm ấy sáng đèn, hôm nay lại treo rèm kín mít.
Hôm nay, Yuuya cũng có đây chăng? Lại đến đây để bảo vệ thứ gì bên trong đó?
Trên cột trụ nơi cánh cổng, cô thấy một cái chuông. Nếu nhấn chuông, mọi thứ sẽ ra sao? Khi được hỏi là ai, cô sẽ trả lời ra sao đây?
Tôi là bạn gái của Hoshino Yuuya, hôm nay anh ấy có tới đây không?
hay sao?
Cô lắc đầu. Cô không thể làm những chuyện kiểu đó. Cứ như một kẻ say tình mù quáng. Lỡ để Yuuya phát hiện ra chuyện mình lén theo dõi chỉ khiến mọi thứ càng tệ hại hơn thôi. Có khi cậu lại trở nên ghét cô thì sao.
Về thôi. Tại sao cô lại đến nơi này cơ chứ? Cô đã làm gì vậy?
Đúng vào lúc cô định rời khỏi cánh cổng thì nghe thấy tiếng người đằng sau lưng,
Cô có việc gì tìm đến nhà tôi vậy?

Cô giật nảy mình đến trái tim tưởng như ngừng đập. Khi quay lại, cô thấy một người phụ nữ mặt trái xoan đứng đó với vẻ mặt nghi ngờ. Người đó mặc một bộ váy xám, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu hồng nhạt. Gương mặt xinh đẹp, phong thái thanh tao, rất hợp với tư cách chủ nhân của căn nhà đó.

A, dạ không, cũng chẳng có việc gì. Chỉ là nghe được chuyện từ người quen về nơi này nên…
những lời nói vừa ra khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Nếu cô nói rằng mình chỉ là người qua đường, thấy căn nhà đẹp quá nên ngắm thôi có phải tốt hơn không. Nhưng, đã quá muộn rồi.

Người quen mà cô nói là?
Đúng như cô nghĩ, người đó hỏi ngay.
Có vẻ như không có cách gì dối trá được. Nếu cô nói dối, tình hình chỉ càng thêm khổ sở hơn.

Dạ, là… người tên Hoshino,
cô lí nhí trả lời.
Đôi mày của người phụ nữ có vẻ dãn ra.
À
, cô ta gật gù.
Vậy sao? Cô cũng là người bên Harima Text?


Dạ không, không phải thế…
chẳng biết cô nên nói gì bây giờ đây.
Người phụ nữ kia ra vẻ quan sát.
Có khi nào, là người yêu cậu Hoshino?

Bị người ta nói trúng tim đen, Mao cảm thấy ngượng nghịu. Cô hất nhẹ tóc mái lên, nói lí nha lí nhí,
Dạ, cũng đại thể là thế.

Trong ánh mắt người phụ nữ đó như lấp lánh tia ánh sáng. Nụ cười sau đó của người ấy cũng mang đầy vẻ tinh quái.

Ra là vậy ư? Cậu Hoshino này chẳng chịu hé ra chuyện có người yêu làm tôi tưởng cậu ta chẳng có ai cơ. Nhưng cậu ấy cũng là một anh chàng tuyệt vời, không có ai thì càng kỳ lạ hơn nhỉ?

Một anh chàng tuyệt vời, cô chợt thấy lưu ý điểm đó. Có ý nghĩa gì đây.

Dạ thưa… anh ấy hay làm phiền gia đình lắm ạ?


Vâng. Khoảng hai, ba ngày một lần. Hôm nay dự định là không đến.


Đến thế cơ…


Cậu ấy làm việc gì ở nhà tôi, cô chưa nghe cậu Hoshino kể chi tiết gì sao?

Mao lắc đầu.
Anh ấy chẳng chịu nói gì cả.


Vậy ư?
, người phụ nữ đáp với vẻ ra chiều suy nghĩ. Thế rồi, cô ấy lại cười với Mao.

Nếu được, mời cô vào dùng trà. Tôi cũng muốn kể cô nghe về việc cậu Hoshino đang làm.


Được không ạ? Nhưng anh ấy đã nói là tối mật rồi.


Tối mật ư…? Đúng là chuyện không phải ai cũng có thể nói được. Nhưng cô thì được,
người phụ nữ mở cổng và nói,
mời vào.


Em xin phép,
Mao bước chân vào trong khu nhà.

Mà tôi vẫn chưa hỏi tên cô nhỉ?
người phụ nữ vừa đóng cửa vừa nói.

À… Em tên là Kawashima. Kawashima Mao ạ.


Mao à? Tên hay quá. Không rõ viết theo cách gì vậy?

Cô đáp là gồm hai chữ
Chân
trong
chân thật
và chữ
Tự
trong
cùng nhau
. Nghe vậy, người phụ nữ lại lặp lại,
Tên hay quá
.

Xin hỏi… chị là vợ giám đốc Harima?
Mao gắng hỏi một câu.

Vâng,
người phụ nữ đáp lời. Sau đó, cô ấy cũng giới thiệu tên là Kaoruko.

Tên của chị cũng hay thật.


Cảm ơn cô,
phu nhân giám đốc nói vậy rồi bắt đầu đi bộ trên con đường nhỏ rải đá. Nhìn tấm lưng đó, Mao lên tiếng gọi chị ta. Phu nhân dừng chân, quay lại.

Em đã nói dối là nghe anh ấy kể về nhà mình. Thực ra, em thấy lo lắng vì không rõ anh ấy đang làm gì nên mới theo anh ấy đến đây. Vậy nên, em không muốn anh ấy biết chuyện mình đã tìm đến nơi này. Nếu chị không thể đồng tình với em thì cứ nói thẳng ra ạ. Em sẽ về ngay. Em chỉ mong chị không nói gì cho anh ấy giùm em thôi
, Mao đứng thẳng người nói vậy.
Phu nhân nghe mà không hề có vẻ gì khó chịu, chị ấy thậm chí còn tủm tỉm cười.

Tôi hiểu rồi. Vậy ta sẽ giữ bí mật với cậu Hoshino nhé. Tôi cũng chẳng lấy làm phiền đâu. Chuyện cũng thường xảy ra mà,
người phụ nữ nói vậy rồi quay mình đi tiếp.
Phu nhân mở cửa ra, gật đầu với Mao như thể mời cô vào.
Em xin phép làm phiền,
Mao nói rồi bước vào trong.
Hiên nhà khá rộng rãi. Ngay gần đó là cầu thang, dạng giếng trời nên trần khá cao. Thoang thoảng mùi hương đâu đây. Có lẽ trong nhà có xông tinh dầu.
Cánh cửa căn phòng ngay bên cạnh mở ra, là một cậu bé mới độ tuổi mầm non. Đôi mắt to tròn để lại ấn tượng thật sâu. Chắc cậu bé nghĩ mẹ đã về nên mới ra, rồi thấy ngạc nhiên trước người phụ nữ lạ mặt đang đứng đấy.
Phu nhân chào hỏi nhưng vẻ mặt bé vẫn cứng đờ ra đó. Ánh mắt nhìn Mao chăm chú. Mao có cất tiếng chào nhưng thằng bé chẳng nói năng gì.
Thêm một người khác đi từ trong phòng ra. Lần này là một người phụ nữ trung niên tóc trắng, dáng người nhỏ thó. Người này cũng đã để ý thấy Mao và tỏ vẻ ngạc nhiên.
Mao cúi đầu chào.

Khách của nhà ta đó,
phu nhân nói vậy.
Con sẽ giải thích sau, mẹ có thể đưa Ikuto vào phòng khách giùm con được không?


À, rồi rồi,
người phụ nữ trung niên có vẻ là mẹ của phu nhân nói vậy rồi dắt tay cậu bé con.
Nào, Ikuchan, ra đằng kia chơi game với bà nhé.


Cháu muốn chơi xếp hình cơ.


Xếp hình hả? Rồi, chơi nào, chơi nào.

Người phụ nữ kéo tay thằng bé, biến mất phía cuối hành lang.

Mời cô vào nhà,
phu nhân nói vậy.

Em xin phép,
Mao tháo giày ra, rồi bước lên nhà. Nhưng cô chẳng biết mình nên đi theo hướng nào cho phải, nên cứ đứng lặng ra ở đó.
Lúc đó, phu nhân đi về phía cánh cửa nơi cậu bé lúc nãy vừa bước ra.

Cậu Hoshino lúc nào cũng làm việc trong căn phòng này. Có thể nói, căn phòng này chính là phòng làm việc của cậu ấy.

Mao nuốt nước bọt. Biết ngay, cô nghĩ. Đêm hôm đó, ô cửa sổ sáng đèn chính là từ căn phòng này. Lúc đó, anh ấy đã ở đây.

Cô Kawashima,
phu nhân nhìn vào gương mặt Mao.
Trong căn phòng này, có người tôi muốn cô gặp mặt. Cô có thể gặp người đó chứ?

Ánh sáng lấp lánh chân thành nhưng sắc sảo trong đôi mắt đó như thể đâm phập vào Mao. Trống ngực cô đập dồn, sự hèn nhát trỗi dậy. Chỉ là đến nước này rồi thì cô chẳng thể trốn đi đâu được.
Vâng,
cô gật đầu.

Vậy thì, mời cô
, phu nhân mở cánh cửa ra.
Đó là một căn phòng kiểu Tây rộng rãi. Thứ đầu tiên chạm vào mắt cô là một con gấu bông to tướng đặt ở mé cửa sổ. Ngay cạnh đó là một chiếc giường. Khăn trải giường có họa tiết hoa.
Sau đó cô mới nhận thấy một cái ghế màu hồng. Nó chẳng hề bé, thậm chí còn khá là lớn nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng lọt ngay vào tầm mắt Mao nữa.
Một cô bé đang ngồi trên đó. Có lẽ cô bé này mới vào những năm đầu tiểu học. Gương mặt khá hợp với kiểu tóc cắt mái thế kia, một cô bé dễ thương. Đôi mắt nhắm nghiền trong cơn say ngủ, có thể thấy rõ hàng mi dài.

Đấy là con gái tôi,
phu nhân nói.
Cô có thể lại gần thêm chút nữa không?

Mao chậm rãi lại gần chỗ cô bé. Cô lập tức nhận ra một chuyện. Thứ mà cô cho là cái ghế thực ra là một loại xe lăn thiết kế đặc biệt theo dạng cáng cứu thương. Hơn nữa, một ống dịch trong nối ra từ mũi cô bé. Cô biết đó là dung dịch dinh dưỡng.

Do một tai nạn đuối nước, con tôi đã ngủ say hơn một năm nay. Người ta nghĩ, chắc nó sẽ chẳng mở mắt ra được nữa.

Mao ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn phu nhân.
Vậy, có nghĩa là…
những câu từ cứ lấp lửng mãi trên đầu lưỡi.

Vâng,
phu nhân gật đầu với một thoáng cười mỉm.

Nói cho dễ hiểu, con bé đang trong tình trạng thực vật. Nhưng các bác sĩ cho rằng tình hình của nó khó có khả năng phục hồi.

Trong đầu óc Mao đã hiện lên hai từ
chết não
nhưng chẳng thể thốt ra thành lời. Cô nhìn cô bé trên chiếc xe lăn.
Nhưng chẳng hề có vẻ gì là…

Không phải là một câu khách sáo. Sắc mặt và da dẻ cô bé cho thấy đây là một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, chưa kể, dẫu có mặc quần áo, cô vẫn thấy những dấu hiệu cơ bắp đang phát triển của con bé.

Nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, điều kỳ diệu, nhất là nhờ vào sinh lực của con bé, chúng tôi duy trì được tình trạng này cho con bé. Trong số đó, sự giúp đỡ của cậu Hoshino là không thể thiếu đối với nó.


Anh ấy đã làm gì?

Sau khi nghe câu hỏi của Mao, phu nhân cúi đầu với một vẻ khá là hoang mang,
Đúng rồi,
cô thì thầm.
Có lẽ để cô xem trực tiếp sẽ dễ hiểu hơn. Kawashima, xin lỗi, cô có thể bước ra ngoài một chút không?


Vâng, bước ra ngoài ấy ạ?


Đúng, chỉ một lúc thôi.

Tuy chẳng hiểu chuyện gì nhưng Mao cứ làm theo. Khi vừa mới đứng đợi bên ngoài căn phòng được một lúc,
mời vào,
cô lập tức nghe thấy có tiếng gọi
vào đi
.
Một lần nữa, cô bước vào trong căn phòng. Phu nhân đang ngồi trên ghế. Một hệ thống máy móc phức tạp sắp thành hàng trên cái bàn trước mặt cô ấy. Đến tận lúc này, chúng còn bị phủ bằng vải.
Mao chuyển ánh mắt sang cô bé đang ngồi trên xe lăn. Nhìn thoáng tưởng như không có gì khác lạ, nhưng đích thực là có chút khác biệt. Từ sau lưng cô bé đó, một thứ gì như dây điện thò ra, liên kết với máy móc trên cái bàn kia.
Mắt cô bé vẫn nhắm nghiền, hướng mặt về phía Mao. Hai tay để trên hai bên thành ghế.

Xin giới thiệu với cô nhé,
phu nhân nói thế rồi bắt đầu chạm vào đâu đó trên cỗ máy.
Giây tiếp theo, một chuyện không tưởng đã xảy ra. Bàn tay phải để trên thành ghế của cô bé nâng lên rồi hạ xuống. Mao muốn thốt ra lời nhưng phải khó nhọc nuốt lại.

Nguy hiểm lắm nên lúc nào không có em đừng động đến, cậu Hoshino có nói vậy đấy nhưng chỉ thế này thôi chắc cũng ổn,
phu nhân ngẩng lên nhìn Mao.
Cô thấy ngạc nhiên lắm phải không?

Mao ôm lấy ngực, cố điều hòa hơi thở.
Chuyện là sao vậy chị?


Như cô đã thấy đó. Cánh tay con gái tôi đã cử động dựa vào những công nghệ tiên tiến do cậu Hoshino chế tạo ra. Nhờ có cậu Hoshino, con gái tôi có thể cử động cơ. Cũng nhờ thế nó có thể hồi phục sức khỏe của mình. Như bây giờ, cơ xương của con bé gần như bình thường.
Sau những câu khen ngợi, phu nhân nói tiếp.
Cậu Hoshino là ân nhân của chúng tôi. Đối với con gái tôi, cậu ấy còn là một vị thần. Người cha thứ hai.

Mao chẳng tìm ra lời nào để nói. Cô cứ ngắm cô bé con đang nhắm nghiền đôi mắt mà lặng người.
Phu nhân đứng dậy,
Xin lỗi, để tôi pha chút trà nhé, vẫn chưa mời cô gì cả,
rồi rời khỏi phòng.
Mao vẫn chưa thể cử động. Đầu óc cô đang rất hỗn loạn.
Tình trạng thực vật, mà có khi là chết não. Người như vậy có thể cử động được sao? Cử động được, phu nhân đã cho cô thấy rồi đó. Đó là công việc của Hoshino. Cứ hai, ba ngày một lần, anh ấy đến căn phòng này, giúp cô bé cử động thân thể.

Thần linh ư, người cha thứ hai ư?


Anh ấy đang làm công việc gì thế này?
Cô vừa nghĩ thế vừa tiến một bước lại gần cô bé đó.
Cánh tay phải cô bé lại bật lên như lúc nãy. Rồi lại quay về tư thế cũ.
Sống lưng Mao lạnh toát. Cô bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cô gái quay gót lao ra khỏi căn phòng. Bước xuống chỗ đi giày, cô đi ngay đôi giày của mình rồi lao ra khỏi hiên nhà. Trong khi vừa lao về phía cổng, gương mặt người yêu hiện lên trong tâm trí.
Yuuya
, đó là thế giới anh đang bảo vệ ư? Nơi tận cùng của thế giới đó
, có gì vậy
?
4

Đấy chắc là hiện tượng eco?

Những lời của Hoshino khiến Kaoruko đang ngồi thay cho Mizuho bộ đồ thể dục màu trắng phục vụ việc huấn luyện sang bộ đỏ ngủ kẻ sọc cũng phải ngừng tay, quay lại nhìn cậu.
Eco? Có hiện tượng đó sao?


Tuy vẫn chưa thể xác định được rõ ràng, nhưng…
Hoshino nhấc tách trà trên bàn lên.
Nhờ kích thích từ tính, những dòng điện lưu nhỏ trong dây thần kinh đã bị kích thích dẫn đến cử động cơ bắp, nhờ thế hệ thống thần kinh vận động lập tức trở nên linh hoạt hơn. Nhờ những phản xạ đối với những kích thích rất nhỏ đó đã tạo nên những vận động tương tự. Đó chính là hiện tượng eco.


Không có cách nào ngăn chúng lại sao?


Dạ không, nếu ta nâng cấp chương trình, có lẽ sẽ giảm thiểu được điều đó. Nhưng hiện tượng eco này có gây bất tiện gì không?


Không đâu, chẳng có gì nhiều. Tôi chỉ thấy kỳ lạ thôi.


Hì hì,
khóe miệng Hoshino như nhếch lên cười.
Cả những lúc không dùng đến máy, bé Mizuho có thể đột nhiên tạo ra cử động giống y như thế, có lẽ sẽ khiến chị hơi giật mình chút đấy.


Chỉ một chút thôi. Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ Mizuho tự vận động theo ý thức của mình đấy. Nhưng mà, tôi đã tự dặn mình là không phải…
Kaoruko đặt Mizuho nằm lên giường, điều chỉnh tư thế cho con bé rồi quay lại bàn

Đúng là có khả năng này, may mà chị có kể cho em. Giờ ta tính sao đây? Có cần điều chỉnh hệ thống không, em thấy thực ra cũng không quá khó.

Kaoruko lắc đầu trước những lời của Hoshino.

Không cần thiết đâu. Tôi cũng đâu có tự ý động vào máy móc đâu.


Vâng, thế thì tốt ạ. Xin chị đừng động vào đấy
, Hoshino nheo mắt lại, cậu hớp ngụm hồng trà.
Kaoruko cũng với tay lấy tách trà. Bộ tách trà Royal Copenhagen này là quà người quen mừng cô kết hôn với Kazumasa. Ngày trước, cô chỉ dùng để trang trí nhưng giờ đã thành vật thường dùng.

Nhưng,
Hoshino mở miệng.
Tại sao thế ạ?


Tại sao gì cơ?


Ý em là tại sao chị lại có ý tự mình vận hành máy móc? Chắc chị cũng hiểu nếu như không có em ở cùng trong lúc huấn luyện cho Mizuho thì nguy hiểm lắm mà.


Xin lỗi cậu,
Kaoruko cứ ngồi vậy rồi cúi đầu.

Lúc đó nhìn Mizuho, tôi đột nhiên có ý muốn cho con bé cử động… Tôi nghĩ rằng chỉ là giơ tay lên, hạ tay xuống thì không có vấn đề gì cả. Giờ tôi sẽ không làm vậy nữa.

Hoshino gật đầu.

Khi em tập hợp đủ thông tin, hoàn thiện chương trình, chị có thể tự mình vận hành được. Từ giờ đến lúc đó, mong chị cố gắng chờ đợi thêm.


Vâng,
đáp có vậy rồi Kaoruko nhìn lên Mizuho đang nằm trên giường.
Chuyện xảy ra hai ngày trước hiện lên trong tâm trí. Gương mặt Kawashima Mao với vẻ đắc thắng.
Đến khi cô bưng trà quay lại phòng cho cô gái ấy, chỉ còn mỗi mình Mizuho. Cô kiểm tra bên ngoài thì cũng chẳng thấy giày đâu nữa. Cô không nghĩ cô ấy bỏ đi mà không nói câu nào nên cứ đợi mãi một lúc lâu nhưng chẳng thấy cô ấy quay trở lại.
Cô cũng chẳng hiểu lý do vì sao. Tại sao lại biến mất vô phép đến thế, dẫu có việc gì gấp gáp đến mấy cũng phải nói một câu cho phải phép chứ. Người đang hẹn hò với Hoshino chắc cũng phải nắm được chút phép tắc thông thường chứ.
Cô quay lại phòng Mizuho, tháo máy móc ra. Nhưng trước đó, cô muốn vận động cho con gái lần nữa. Cùng một vận động như đã biểu diễn cho Kawashima Mao thấy, giơ tay phải lên rồi hạ xuống. Mizuho làm rất thuần thục.

Con giỏi hơn rồi đấy. Cử động rất linh hoạt.

Vừa bắt chuyện với Mizuho, cô vừa tắt nguồn điện thiết bị. Để tránh bụi bặm cũng như không khí bẩn, cô phủ vải che lên. Nhưng, khi cô bắt đầu định tháo thiết bị kích thích từ tính khỏi cơ thể Mizuho…
Cánh tay phải của Mizuho đột nhiên nhấc lên, rồi quay về vị trí cũ. Kaoruko nín thở, mắt nhìn đám thiết bị đã phủ vải lên. Cô nghĩ mình lỡ quên ngắt điện mất rồi. Nhưng điện chắc chắn đã ngắt.
Cô nhìn đứa con gái vẫn đang nhắm nghiền mắt. Có khi nào kỳ tích đã xảy ra, nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong tim cô một giây phút rồi nhanh chóng biến mất. Cô không nên nghĩ theo cách đó. Từ trước khi sử dụng những thiết bị này, đôi lúc cơ thể Mizuho cũng tự nhiên cử động. Bác sĩ Shindou đã lạnh lùng cho đó là một loại hiện tượng, chỉ đơn giản là phản xạ.
Giải thích của Hoshino bây giờ đã thuyết phục cô. Hiện tượng eco. Có lẽ cô nên nhớ lấy điều này là hơn. Nếu như lại có những điều như thế này xảy ra, cô không được phép khiến người không hiểu chuyện bị sốc.
Đúng, có lẽ Kawashima Mao đã nhìn thấy điều đó. Trong lúc Kaoruko đi pha trà, hiện tượng eco đã khiến cánh tay phải của Mizuho cử động, cô ấy đã quá hoảng sợ mà chạy trốn luôn.
Cô gái vô phép đó. Một cô bé vẫn còn đang sống cử động bàn tay thì có gì mà phải sợ.
Nhưng rồi Kaoruko quyết định không cho Mizuho cử động trước những kẻ không liên quan nữa. Hôm trước, lâu lắm Kazumasa mới đưa bố Tatsurou sang chơi nên cô đã để Mizuho giơ cả hai tay lên trước mặt ông. Lúc đó, bố chồng cô giật mình rồi sau đó cứ như bị đóng băng chẳng động đậy gì. Kazumasa đã bảo là đừng quá để tâm đến chuyện này.
Chẳng hiểu sao lúc Kazumasa nói vậy, ông Tatsurou lại lơ đãng nhìn đứa cháu gái.

Gắn điện vào cơ thể người như thế, phải tội đó con.

Những lời nói đó đã châm mồi lửa trong lòng Kaoruko. Cô hít vào một hơi thật mạnh rồi nói:

Gắn điện ư? Tại sao thế bố? Giúp chân tay một đứa bé đang say ngủ có thể cử động, giúp cơ thể con bé phát triển là việc đương nhiên phải làm khi chăm sóc nó. Con chỉ làm y như vậy với cơ thể của Mizuho thôi. Thế thì có gì mà phải tội chứ. Về căn bản, đây là công nghệ của công ty anh Kazumasa đấy, là công ty nơi bố từng làm giám đốc sản xuất ra. Rõ ràng như vậy, sao bố có thể nói như thế chứ?

Cơn tức giận đó như đánh mạnh vào ông Tatsurou, ông biện hộ,
Không đâu, bố đã nói quá rồi, chuyện quá kỳ lạ khiến bố ngạc nhiên đấy thôi
. Kazumasa cũng xen vào giữa,
Anh xin lỗi vì đã không báo trước cho bố biết.

Sau đó, nghe Kaoruko và Kazumasa kể chuyện, ông Tatsurou cũng có vẻ hiểu được rằng thiết bị đó đã giúp Mizuho rèn luyện thân thể, duy trì sức khỏe thế nào. Đến lúc ra về, ông nhìn đứa cháu bằng vẻ trìu mến, rồi nói với nó
Cố gắng rèn luyện nhé, Mizuho.

Tuy nhiên, không phải ai cũng suy nghĩ linh động được như ông Tatsurou. Mà cũng có khả năng là ông chỉ vờ chấp nhận trước mặt con trai và con dâu mà thôi. Nếu là một kẻ xa lạ như Kawashima Mao chẳng hạn, họ sẽ nghĩ xấu về chuyện này cũng không có gì lạ.
Hoshino uống cạn ly trà, đặt cái tách lên trên đĩa lót. Sau khi kiểm tra đồng hồ, cậu nói,
Hôm nay, chắc em cũng phải xin phép rồi.

Kaoruko cũng nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã quá 7 giờ tối. Cậu ấy đã đến nhà cô được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi.

Nếu được, cậu ở lại nhà tôi dùng cơm nhé. Mời cậu vậy thôi nhưng hôm nay cũng chẳng có món gì đặc biệt đâu.

Lần đầu tiên được mời lại dùng cơm. Những lời của Kaoruko lọt vào tai cậu như lời nói dối, cậu cứ chớp chớp mắt.

Dạ, không… em xin lỗi,
tuy cậu yếu ớt xua tay nhưng vẻ vui mừng trên nét mặt thì không thể qua nổi mắt Kaoruko.

Đừng giữ kẽ quá. Hay là cậu có dự định rồi? Hẹn hò sao?


Dạ không, dạ không,
Hoshino lắc đầu.
Không có chuyện đó đâu.


Thật không đấy. Cậu Hoshino bỏ cả ngày nghỉ để qua nhà tôi làm việc còn gì. Tôi chỉ lo cậu không có cả thời gian để hẹn hò nữa đấy.


Hẹn hò ư, chuyện đó…
sau khi ánh mắt Hoshino dạo chơi đâu đó, cậu nhìn thẳng vào Kaoruko,
em không có đối tượng nào như thế đâu.


Ơ, thật không?


Thật,
Hoshino gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Không có.


Thế thì tốt quá. Tôi chỉ thấy tiếc nếu cậu bị cướp mất thời gian quý báu bên người yêu.


Chị không cần phải lo chuyện đó,
Hoshino cúi đầu lẩm bẩm.

Vậy thì nhất định phải dùng bữa nhà tôi đấy. Để tôi bảo bà chuẩn bị,
Kaoruko đứng dậy.

Dạ không, thực ra, là thế này
, Hoshino đứng lên.
Em rất cảm kích, nhưng thực sự em phải về công ty có việc. Em tạm bỏ công việc đó để đến đây, thành ra…

Kaoruko khẽ nhíu mày, cô lúc lắc đầu.

Ra là vậy à. Xin lỗi nhé, vì Mizuho mà phiền cậu.


Không có chuyện đó đâu. Đây là công việc của em. Chị đừng quan tâm đến mấy chuyện đó.


Cảm ơn cậu nhiều,
Kaoruko nói vậy rồi mở tủ ra. Cô lấy cái áo khoác ngoài cho Hoshino, rồi mở rộng ra cho cậu dễ khoác.

À, cảm ơn chị…
Hoshino tỏ vẻ rụt rè, cậu xoay lưng lại cho tay vào trong cánh tay áo.
Cô lúc nào cũng tiễn cậu đến tận ngoài hiên. Sau khi dùng cây lót giày đi xong đôi giày da, Hoshino cúi chào, tay phải xách cặp.
Xin phép chị. Ngày kia em lại tới.


Cậu đã vất vả rồi. Đi về cẩn thận nhé.


Cảm ơn chị.

Hoshino quay gót, tay đã đặt lên nắm đấm cửa. Nhưng trước khi mở cánh cửa ra, cậu quay lại.

Gì vậy?
Kaoruko gật đầu.

À, dạ không…
cậu ta liếm môi.
Lần sau, nhất định em sẽ ở lại dùng bữa với gia đình. Tuy là đòi hỏi hơi quá.

Kaoruko trợn tròn mắt, khẽ hớp hơi.

Cậu có yêu cầu gì không? Cậu thích ăn món gì?


Yêu cầu gì ư?
Hoshino hơi đỏ mặt.
Món gì cũng được ạ. Em cũng chẳng đặc biệt thích hay ghét gì cả.


Vậy thì, tôi phải nghĩ món gì đó đặc biệt mời cơm cậu thôi. A, nhưng nói thế lại để cậu ngóng đợi rồi. Thật là…


Không, thật sự là gì cũng được mà. Chị không cần quá bận tâm. Vậy em xin phép nhé,
Hoshino lại cúi chào lần nữa rồi mở cửa rời đi.
Kaoruko khóa cửa trước rồi quay vào phòng Mizuho. Sau khi ngắm nghía gương mặt say ngủ của con gái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng Hoshino trong bộ vest đang đi ra phía cổng.
Kẻ hiến thân trẻ tuổi đó…
Cô không thể để cậu ta thoát ra. Vì Mizuho, cô phải làm nhiều thứ nữa. Cô mong muốn cậu ta không có bất cứ ưu tiên gì khác trong cuộc sống của mình.
Kawashima Mao sẽ ra sao? Cô ta phải giấu chuyện đã theo đuôi cậu ấy, nên cũng chẳng dám hở ra chuyện đã tìm đến đây. Nhưng cô ta đã biết người yêu mình đang làm gì. Chuyện cậu ta được tôn thờ như thần thánh ở nơi này.
Hẳn cô ta sẽ thấy đau đớn bởi đó là một thế giới mình không thể bước vào.
Hoshino đã nói là không có người yêu. Tuy Kaoruko hi vọng trong tương lai gần đó sẽ không còn là lời nói dối, nhưng cô cũng cảm thấy một chút tội lỗi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ.