Chương 5


Số từ: 20895
Người dịch: Đỗ Nguyên
Mintbooks phát hành
Nhà xuất bản: Nxb Văn Học
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chương năm: Nếu đâm vào trái tim này

1
Khi chạm tay vào cánh cổng, Kazumasa thấy kỳ lạ. Cánh cửa này tuy mở được cả hai cánh nhưng thường thì cánh trái bị chốt cố định lại, chỉ để cánh phải mở ra vào thôi. Giờ cả hai cánh đều không đóng. Vừa thắc mắc anh vừa định chốt cánh cửa lại nhưng chợt nhận ra lý do khi anh nhìn xuống dưới chân.
Trên nền đất còn sót lại những dấu lăn bánh xe. Chắc là có đẩy xe lăn đi qua. Kaoruko cũng từng nhắn với anh kể rằng thời tiết đã ấm dần lên, cô ấy cũng hay đưa Mizuho ra ngoài đi dạo hơn.
Mizuho không cần dùng đến máy hô hấp nhân tạo, dựa vào món quà từ công nghệ tiên tiến mang tên AIBS để tự hô hấp được nên trong ánh mắt người ngoài, họ chỉ thấy như con bé đang say ngủ. Gần đây, vợ anh dùng một cái xe lăn thường dụng để đưa con đi dạo nên chắc cũng không thu hút những ánh mắt tò mò.
Nghĩ đến khoảng thời gian dài kể từ khi nghe tin con bé đã rơi vào tình trạng chết não thế này, đến anh cũng thấy chẳng thể nào tin nổi. Thời gian chạy vội, chưa gì đã hơn hai năm rưỡi trôi qua rồi. Tuy bị như vậy nhưng sang tháng tới, Mizuho cũng trở thành học sinh lớp Ba rồi.
Anh vừa ngắm cây cối trong vườn đang thỏa sắc xuân nồng vừa đi dọc con đường nhỏ. Khi mắt chạm vào ô cửa sổ phòng Mizuho, anh thoáng thấy có bóng người.
Anh mở khóa, mở cửa trước nhà ra. Góc để giày có vài đôi giày cỡ to nhỏ khác nhau xếp cẩn thận. Trong đó, có một đôi giày da nam giới.
Từ trong phòng Mizuho, giọng Ikuto vọng ra. Rồi có tiếng đáp lời của Kaoruko. Ai ai cũng có vẻ vui lắm.
Kazumasa mở cửa ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là hình ảnh Mizuho đang ôm lấy con gấu bông to đùng. Con bé mặc quần yếm, áo đỏ.
Bên cạnh là Ikuto, sáu tuổi. Cũng diện cùng kiểu đồ như thế nhưng thằng nhóc lại mặc một cái áo phông xanh. Nhìn lên thấy Kazumasa, thằng bé reo
Bố!
rồi lao tới.

Ồ, khỏe chứ nhóc?
Kazumasa xoa đầu cậu con trai đang ôm lấy chân mình.

Đã phiền anh rồi
, nói vậy rồi Hoshino đứng dậy, cúi đầu chào. Cậu ta mặc cái sơ mi công sở, không đeo cà vạt.

Cậu đã vất vả rồi,
sau khi nói một câu với cậu cấp dưới, Kazumasa nhìn sang Kaoruko đang ngồi ngay bên cạnh. Hình như cô ấy gầy hơn nhiều so với lần gặp trước. Vậy nên, anh mới hỏi,
Dạo này em không có vấn đề sức khỏe gì chứ?


Không sao. Em cảm ơn.

Trước mặt Kaoruko là bàn thao tác. Trên đó là các loại máy móc điều khiển cử động cơ của Mizuho.
Có vẻ như cô đang điều khiển dưới sự chỉ đạo của Hoshino.

Mẹ đâu rồi?


Trong bếp. Mẹ đang nấu bữa tối.

Vậy à, Kazumasa gật đầu lôi từ trong túi giấy mình mang tới một hộp quà.
Cho Mizuho này.

Mặt trước của cái hộp là lớp kính nên có thể thấy cả thứ bên trong. Một con thú nhồi bông. Trông như con cáo nhưng vừa có nét giống gấu, vừa có vẻ giống mèo. Nhân viên bán hàng cũng bảo là một loài vật không có thật mà. Hình như là một nhân vật trong hoạt hình nổi tiếng, con vật biết dùng phép thuật. Kazumasa chỉ hỏi tên vậy thôi.

Anh tặng trực tiếp cho con đi. Chắc nó sẽ vui lắm
, khóe miệng Kaoruko nở một nụ cười ý nhị.
Kazumasa nhướng mày, gật đầu,
Anh hiểu.

Anh lấy tay lôi con thú bông ra khỏi cái hộp rồi lại gần Mizuho. Tuy mới chỉ hai tuần không gặp, con gái đã có vẻ lớn hơn rồi. Có lẽ là cơ thể đang trong giai đoạn phát triển.

Mizuho, quà cho con đây. Nhớ cưng nựng nó nhé
, sau khi giơ con thú bông trước mặt con gái, anh lập tức đặt nó xuống cạnh giường.
Tiếc quá, Kaoruko trưng ra một vẻ bất mãn.
Hiếm khi có dịp, em định để con bé ôm lấy nó mà.


Ơ, nhưng mà…
Kazumasa ngạc nhiên nhìn Mizuho vẫn còn đang ôm con gấu to tướng.

Không sao - Ikuto, nhận gấu từ chị nhé,
Kaoruko nói vậy rồi thành thạo lướt tay trên bàn phím.
Cánh tay Mizuho đang ôm lấy con gấu bông đó chợt nới lực và buông thõng xuống. Khi con gấu bông sắp sửa rơi ra. Ikuto đã giữ lấy nó.

Rồi, anh làm đi,
Kaoruko cười gợi ý với Kazumasa.
Anh cầm con thú bông từ trên giường lên. Khi anh vẫn còn đang bối rối không biết nên làm gì, Kaoruko đã lại gõ lên bàn phím.
Đôi tay đang thõng xuống của Mizuho lại bắt đầu hoạt động. Cùi tay cong một góc 90 độ, hướng lòng bàn tay lên. Như thể đang mong đợi thứ gì đó.

Cho con bé ôm lấy đi,
Kaoruko nói.
Kazumasa đặt con thú bông lên trên tay Mizuho. Kaoruko lại bắt đầu gõ phím. Tay Mizuho co lại, con bé ôm con gấu bông vào trong lòng.

Tốt quá rồi, Mizuho nhỉ?

Cùng lúc Kaoruko lên tiếng, Hoshino ở bên cạnh duỗi tay, bắt đầu lướt trên bàn phím. Ngay lập tức, gò má Mizuho động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ơ,
Kazumasa dõi theo chăm chăm. Nhưng giây tiếp theo, Mizuho quay lại vẻ mặt vô cảm ban đầu.
Anh quay lại nhìn Kaoruko.
Gì kia, chuyện lúc nãy?


Cười đó còn gì. Ngạc nhiên chưa?
Kaoruko cười hãnh diện.
Kazumasa chuyển ánh nhìn sang cậu nhân viên bên cạnh,
Là cậu làm sao?
Hoshino khẽ nhíu mày, gật đầu.

Cũng không biết phải nói là đã làm hay không… Thực ra, em tình cờ tạo ra đấy…


Tình cờ?


Em nghĩ chắc anh cũng rõ, hệ cơ mặt không phải do tủy sống điều khiển mà do một cầu não nằm cạnh hành não. Vốn không có ranh giới rõ ràng giữa tủy sống và tủy não nhưng tạo sự kích thích lên tủy sống không thôi để tạo thay đổi cho cơ mặt hiện thời vẫn còn nhiều khó khăn. Chị nhà…
Hoshino liếc sang nhìn Kaoruko,
nói rằng muốn tìm cách giúp Mizuho thay đổi biểu cảm.

Kazumasa nhíu mày, anh nhìn vào mặt vợ,
Em nhờ cậu ấy chuyện đó sao?


Không được sao?
, Giọng Kaoruko có ẩn mùi nguy hiểm.
Cười lên chút không phải sẽ dễ thương hơn sao? Anh không thấy vậy à?

Kazumasa thở dài, anh quay sang nhìn Hoshino.
Tình hình giờ sao rồi?


Như em đã nói khi nãy, hiện vẫn còn khó khăn trong việc kích thích lên cơ mặt. Nhưng hoàn toàn có khả năng tạo nên chút ít thay đổi trên cơ mặt rồi. Thú thực, từ khoảng mùa thu năm ngoái, em đã có thể tạo nên những cử động nho nhỏ trên cơ má và cơ cằm. Theo tín hiệu phản hồi lại từ tủy sống, em cho rằng có thể tái hiện hệ thống, tạo một số kích thích lên hệ thần kinh cơ mặt.


Ra thế…
Kazumasa một lần nữa nhìn sang gương mặt của cô con gái vẫn nhắm nghiền đôi mắt.

Anh chắc không để ý đúng không? Mỗi tháng chỉ đến thăm được đôi ba lần thôi mà.

Không hề phản ứng lại giọng điệu chê trách của Kaoruko, Kazumasa thúc Hoshino tiếp tục câu chuyện.

Em đã nhờ chị nhà quan sát giùm xem cơ mặt cô bé cử động trong những trường hợp nào. Chị ấy đã cực kỳ chú ý, rất cố gắng tổng hợp lại giùm em từng chi tiết nhỏ nhặt. Em đưa vào đó tham khảo để đưa ra một số thử nghiệm, ngay sau khi tạo những kích thích từ tính lên cơ bắp, em thử tạo thêm chút kích thích nhỏ nhỏ một lần nữa, dần dần mới lần tìm ra được cách dễ dàng tạo ra những thay đổi nhỏ lên cơ mặt. Nhưng vẫn còn chưa chắc chắn có thể tạo ra thay đổi hay không. Do độ khó cực cao. Ta cũng không dám chắc sẽ tạo ra được những thay đổi kiểu gì. Tuy cũng nhiều lần tạo ra được gương mặt cười như lúc nãy rồi nhưng cũng có những lúc chỉ cử động được một bên má với cằm mà thôi. Em dùng chữ tình cờ là do thế.


Còn tùy thuộc vào tâm trạng của Mizuho đó,
Kaoruko nói.
Em nghĩ thế.


Dẫu không có ý thức?
Kazumasa hỏi.
Kaoruko liếc xéo anh,
Tâm trạng một người tốt hay không phải bắt buộc phải nghĩ rồi mới cảm thấy hay sao? Em nghĩ khác. Đó là một loại bản năng ẩn sau trong cơ thể con người. Ý thức và bản năng là hai thứ biệt lập.

Kazumasa nhận ra dường như bản thân đã nói điều không phải. Anh cũng chẳng có lòng nào để tranh cãi về những vấn đề thế này, anh quay sang Hoshino,
Cậu định tiếp tục ra sao?


Chỉ định thu thập thêm dữ liệu thôi ạ. Giờ mới chỉ cử động được má và cằm nhưng nếu đào sâu nghiên cứu thêm có lẽ sẽ làm cử động được cả những cơ khác nữa. Nếu là như thế, có khả năng tạo ra nhiều biểu cảm phong phú hơn,
giọng nói của cậu nhân viên trẻ tuổi đầy hào hứng.
Anh chỉ có thể đáp
Vậy à?
mà thôi. Ở đây còn Kaoruko đang theo dõi. Kazumasa lấy từ trong túi giấy ra một cái hộp nữa.

Bố mua cả quà cho Ikuto nữa. Một bộ lắp ghép làm được cả rô-bốt lẫn máy bay đấy nhé. Không biết con có lắp được thật đẹp không đây?


Hay quá,
cậu con trai sáu tuổi đặt con gấu bông vẫn đang ôm xuống sàn, chạy ngay lại chỗ bố. Khi nhận hộp quà từ tay Kazumasa, cậu bé lại gần khoe với Mizuho trước khi mở ra,
Chị ơi, em nhận được quà này. Em lắp xong sẽ cho chị xem nhé,
bằng một giọng rất vui vẻ.
Một thứ gì đó thúc vào trong lồng ngực Kazumasa. Có vẻ như Kaoruko chỉ nói với Ikuto là,
chị bị bệnh ngủ
mà thôi. Thằng bé vẫn tin vào điều đó và cho rằng chị mình vẫn như xưa.

Anh qua chào hỏi mẹ chút nhé,
Kazumasa nói thế rồi rời khỏi phòng.
Khi anh vào đến bếp, bà Chizuko vẫn còn đang thái rau. Anh đứng ở lối vào, lên tiếng chào bà.

A, Kazumasa. Chào con,
bà Chizuko ngừng tay một chốc, cười với anh. Rồi lại lập tức quay về việc của mình.
Anh nhìn cánh tay gầy guộc của bà lộ ra ngoài từ cái tay áo xắn lên. Tâm trạng của Kazumasa nặng nề hẳn. Dạo này, sắc mặt của mẹ vợ anh không hề tốt. Bà rõ ràng đã gầy hơn trước, chính vì thế trông cũng già đi nhiều.
Bà Chizuko ngừng tay, nghi hoặc nhìn anh.
Sao thế con?


Dạ không, chỉ là con thấy có lỗi với mẹ.


Sao thế?


Thì là vì, mẹ đã giúp đỡ cho Mizuho. Cả chuyện nhờ mẹ lo giùm việc nhà như thế này nữa.

Bà Chizuko tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, người hơi ngửa ra, con dao trong tay khẽ rung lên.

Con nói gì vậy hả, đến tận lúc này rồi. Đó là chuyện hiển nhiên mà.


Nhưng bỏ lại bố một mình như thế… con cũng thấy có lỗi.

Bà Chizuko lắc đầu thật mạnh.

Bố con ổn mà. Ông ấy bảo bản thân mình tự lo được nên phải chăm lo cho Mizuho cho tốt.


Điều đó khiến con thực sự rất biết ơn nhưng con thấy lo. Nếu cứ thế này mãi, mẹ và Kaoruko chắc sẽ ốm cả thôi.

Bà Chizuko đặt con dao xuống, xoay hẳn người về phía Kazumasa.

Sao lại thế? Mẹ chăm lo cho Mizuho và giúp đỡ Kaoruko là điều hiển nhiên thôi. Con để mẹ làm điều này là mẹ thấy cảm ơn lắm rồi. Thực ra thì, nếu con có không cho mẹ gặp lại Mizuho lần nữa, mẹ cũng chẳng có tư cách để nói ra câu trách móc. Mẹ đã chẳng thể làm gì nổi trước một sinh mệnh bị cướp đi. Vậy nên, Kazumasa, xin con đừng nói những điều như thế. Mẹ muốn nên mẹ mới làm thế thôi,
giọng mẹ vợ anh đã có chút run run, đôi mắt đó đã bắt đầu hoe đỏ.

Mẹ nói thế thì con cũng thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng chỉ xin mẹ đừng gắng sức quá.


Mẹ hiểu. Nếu mẹ ốm lăn ra đấy, Kaoruko sẽ vất vả hơn gấp mấy lần bây giờ,
bà Chizuko dùng ngón tay bóp bóp trán rồi mím môi, lại bắt đầu tiếp tục thái.
Kazumasa rời khỏi bếp, thả mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Anh vừa cởi áo khoác, tháo cà vạt vừa nhìn quanh căn phòng.
Đồ chơi của Ikuto đang quăng lung tung khắp nơi. Ngoài điều đó ra, mọi thứ vẫn y như hai tuần trước. Giờ suy nghĩ lại, mọi thứ vẫn y nguyên như một năm trước, hay thậm chí hai năm trước đây. Căn phòng này, mà không, dường như thời gian đã ngừng lại trong căn nhà này.
Nhưng thực tế nào có phải. Ngoại trừ căn nhà này, mọi thứ đều đang đổi thay. Một người sống bên ngoài như Kazumasa, anh chỉ có thể chấp nhận, không thể phản kháng. Không được phép vờ như chẳng thấy.
Trong khi còn đang vẩn vơ suy nghĩ, anh nghe thấy tiếng chân từ ngoài hành lang. Người bước vào là Kaoruko.

Anh, cậu Hoshino về kìa.


Gì thế, không ở lại dùng bữa sao? Em từng nói là những lúc nào tối muộn, cậu ấy sẽ ở lại dùng bữa với cả nhà mà.


Đúng là như thế nhưng tối nay cậu ấy từ chối. Lâu lắm cả nhà mới có hôm được quây quần bên nhau nên cậu ấy không muốn làm phiền. Rõ ràng là không cần giữ ý đến thế.


Có lẽ anh ở đây nên cậu ta cũng ngại.


Chà, có lẽ là thế.


Thế thì đành chịu thôi
, Kazumasa đứng dậy.
Anh đi ra ngoài hành lang, đã thấy Hoshsino đứng chỗ để giày. Cậu ấy mặc áo vest ngoài, đeo cà vạt.

Tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở lại dùng bữa cơ,
Kazumasa nói.

Cảm ơn anh. Nhưng tối nay em xin phép ạ.


Vậy thì, tôi cũng không nài ép.


Cảm ơn anh đã có lời. - Chị này,
Hoshino quay sang Kaoruko.
Buổi tiếp sẽ vào thứ Hai tuần sau nhé.


Tôi hiểu. Hẹn gặp lại cậu
, Kaoruko đáp lời.
Hoshino gật đầu rồi quay nhìn Kazumasa nói một câu tạm biệt,
Em chào anh nhé.


Để tôi tiễn cậu ra cổng
, Kazumasa xỏ chân vào giày.

Không, chỉ là… Giờ này ra ngoài lạnh lắm đấy. Giám đốc lại không mặc áo khoác ngoài.


Không sao. Tôi cũng muốn nói chút chuyện với cậu.

Gương mặt Hoshino thoáng vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn về phía sau Kazumasa. Chắc đang trao đổi cái nhìn với Kaoruko.

Nào, đi thôi,
Kazumasa mở cửa.

A… vâng.

Anh bước chầm chậm trên con đường ra phía cổng. Đúng là khí trời có chút se se nhưng cũng chẳng đến mức quá lạnh.

Vợ tôi chắc cũng đã quen với thiết bị kích thích điện từ rồi nhỉ? Lúc nãy, cánh tay Mizuho hoạt động linh hoạt đấy.


Đúng như anh nói. Em cũng không thấy có gì phải lo lắng cả.


Tôi có đọc báo cáo của cậu và có ấn tượng là cậu đã nắm bắt được trọng điểm để đạt đến những kỹ thuật ưu việt trong vận động cơ rồi. Thật sự rất tuyệt vời.


Cảm ơn anh,
Hoshino nói câu cảm ơn khá cứng nhắc. Có lẽ cậu ta đang định thăm dò xem giám đốc có ý định nói gì đây.

Đến đây thôi,
nói thế rồi Kazumasa dừng chân. Hoshino đang sóng bước đi cùng anh ngạc nhiên dừng bước và quay mình lại.

Cũng đã có kết quả, có lẽ đến lúc chúng ta nên đặt dấu chấm hết đi thôi.


… Ý anh là sao ạ?


Tôi nghĩ hãy giao việc rèn luyện Mizuho cho Kaoruko, cậu quay lại với nghiên cứu BMI đi.


Quay lại… nhưng mà, hiện em vẫn đang nghiên cứu liên quan đến BMI mà. Những kích thích từ tính lên vận động cơ cũng là một dạng của BMI mà.


Cậu Hoshino,
Kazumasa đặt tay phải lên vai cậu nhân viên.

BMI viết tắt cho cái gì? Brain Machine Interface. Đó là công nghệ dựa trên bộ não. Nghiên cứu trên người không còn cơ năng não cũng có giới hạn của nó. Cậu không nghĩ vậy sao?

Hoshino hơi hạ cằm xuống, nhìn anh có chút gì như là thách thức.

Anh không nên nói như thế về bé Mizuho.


Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Khuôn miệng Hoshino hé ra nhưng lại khép lại, cậu ta khẽ đằng hắng một cái rồi,
Em có thể phản biện không?


Cậu cứ nói đi.


Vậy thì, tại sao cơ thể bé Mizuho vẫn phát triển vậy? Tại sao có thể duy trì nhiệt độ cơ thể? Tại sao không dùng đến thuốc mà mọi chỉ số vẫn tốt? Nếu não không vận hành, ta sẽ không thể giải thích được những hiện tượng như vậy. Tuy em chỉ nghe từ chị nhà nhưng có vẻ như bên phía bệnh viện cũng đã xác nhận là một phần não bộ vẫn còn đang hoạt động.

Kazumasa gãi đầu, rồi chỉ thẳng tay vào mặt Hoshino.

Thế thì có sao? Dẫu một phần não bộ có đang hoạt động cũng chẳng thay đổi được chuyện hiện tại con bé không có ý thức.


Ý thức của con người vĩnh viễn là một hộp đen.


Này, này, tôi không thể nghĩ đây là một câu nói từ chuyên gia về não đâu đấy.


Bởi vì em là chuyên gia nên cần giữ sự khiêm tốn,
sau khi nói những lời sắc lẻm, Hoshino dường như cũng giật mình trước ảnh hưởng của điều đó nên mới thoái lui.
Xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nói ra với giám đốc những lời thất lễ đến thế.

Kazumasa thở ra một hơi, anh lắc đầu.

Tôi mới phải cảm ơn cậu. Vốn dĩ, đó cũng là chỉ lệnh từ tôi còn gì. Giúp cho cơ thể của Mizuho trở nên tốt hơn, đỡ công việc chăm sóc cháu cho mẹ con Kaoruko cũng nhờ vào cậu cả. Giờ này lại bảo cậu phải từ bỏ, đúng là tôi đã ích kỷ rồi. Nhưng mọi thứ đều có thời điểm của nó.


Ý anh là bây giờ đã đến lúc.


Bởi vì cậu không thể cứ mãi theo đuổi công việc này được.


Em có cảm giác công việc hiện tại là mục tiêu sống của mình.


Có thể cử động cơ mặt một đứa trẻ đang không có ý thức, giúp con bé thay đổi sắc thái biểu cảm sao? Người ta sẽ thấy kỳ quái đó.


Em cứ kệ người ta thích nói gì thì nói
, nói thế rồi Hoshino như đang muốn dồn hơi, lồng ngực phập phồng rồi nhìn thẳng vào Kazumasa.
Đúng là em làm việc theo chỉ thị từ phía giám đốc. Nhưng em cũng lo cho cảm nhận của chị nhà. Chị ấy cũng có nhiều niềm vui từ đó.

Nghe như thể Kaoruko sẽ không chịu buông cậu ta ra, một phát biểu cực kỳ tự tin.

Tôi cũng sẽ nói chuyện với cô ấy. Cứ để đấy, đây không phải là chuyện phải làm ngay lúc này.


Em hiểu rồi.


Xin lỗi đã giữ cậu lại thế này.


Dạ không,
lắc đầu rồi ánh mắt Hoshino hơi nhìn về một chỗ khác. Thấy thế, Kazumasa quay lại, anh có thể thấy Kaoruko nơi mé cửa sổ phòng Mizuho. Ánh mắt cô ấy đang hướng về phía này.
Xin phép anh,
Hoshino cúi đầu rồi bắt đầu bước đi. Sau khi ra đến cổng, cậu ta lại cúi chào anh một lần nữa rồi bỏ đi mất.
Kazumasa quay gót, bắt đầu quay lại lối vào. Anh nhìn về cửa sổ phòng Mizuho nhưng không còn thấy Kaoruko đâu nữa.
Anh nhớ lại những điều đã diễn ra trong cuộc họp Hội đồng Quản trị hôm trước. Lúc đó, Kazumasa đã chịu nhiều câu hỏi về việc Hoshino đã bị lôi quá sâu vào vụ này.
Hiện tại, công ty đang đầu tư mạnh nhất vào nghiên cứu BMI. Một người đóng vai trò trung tâm nhưng lại bị lôi vào công việc khác chệch hướng với công việc chính của mình không phải là điều hợp lý. Hơn nữa, công việc này lại quá đặc thù, chỉ mang lại lợi ích cho số ít, cũng có dấu hiệu ảnh hưởng rõ ràng của tình cảm cá nhân. Tùy theo mắt nhìn, người ta có thể hiểu lầm rằng đang có nguy cơ sử dụng việc công như một loại tài sản cá nhân. Nếu cứ để tình trạng thế này sẽ không được sự ủng hộ từ phía cổ đông, anh cần phải nhanh chóng tìm ra phương sách xử lý tình hình.
Tuy đã tránh đề cập đến tên, nhưng rõ ràng là phê phán hành động của Kazumasa.
Đáp lại, Kazumasa đã nói,
Tôi không nhớ có ra chỉ thị về bất cứ nghiên cứu vô nghĩa nào cả. Tuy hiện tại mới chỉ là một nghiên cứu công nghệ thấp mang tính đại chúng mà thôi nhưng tôi tin đó là nghiên cứu cần thiết cho tương lai của BMI, vậy nên hi vọng mọi người hãy có tầm nhìn lâu dài hơn
- anh đã giải thích như vậy.
Là một doanh nhân trong ngành sản xuất, anh hiểu cách nói đó không mang tính tuyệt đối. Chắc chắn những phản luận của Kazumasa khiến không ít người thấy bất mãn. Tạm thời có thể dựa vào đó nhưng nhìn lâu dài thì sẽ còn lắm chuyện. Đương nhiên, nếu không có hứa hẹn gì với họ thì không ổn, bản thân Kazumasa là người hiểu rõ nhất.
Nhưng Kazumasa nói với Hoshino đã đến thời điểm không phải là do áp lực từ phía hội đồng.
Những ý kiến từ hội đồng đã đến tai ông Tatsurou. Hôm trước, ông báo là có chuyện nên anh đã qua gặp ông, câu đầu tiên ông nói lại là,
Con vẫn cho tiếp tục chuyện kia hả?
. Khi anh hỏi là gì thì ông đã thẳng thừng đáp là vụ kích thích điện từ kia.

Bố đã bảo con bao lần là dừng ngay cái vụ đó đi cơ mà. Con có ý gì đây?

Ông Tatsurou không gặp Mizuho hơn một năm nay rồi. Kể từ vụ dùng kích thích từ tính để cử động chân tay cháu gái, ông đã không muốn gặp Kaoruko. Bề ngoài, ông có xin lỗi nhưng trong thâm tâm vẫn không thể xóa bỏ đi cảm giác khó chịu đó. Có vẻ đối với ông Tatsurou, hành động của Kaoruko không khác gì
sử dụng thân thể con cái như món đồ chơi để làm dịu đi cảm xúc trong mình
.

Người chăm lo cho cháu là Kaoruko. Con không thể chê trách gì được.


Con là người chi tiền cơ mà. Con cứ kéo dài sự sống con bé như thế để làm gì? Từ bỏ ngay từ sớm lại không tốt hơn sao?


Làm gì ư?


Bởi vì…
ông Tatsurou mím môi.
Con bé rồi sẽ mãi như vậy còn gì? Sẽ chẳng bao giờ lấy lại được ý thức. Nếu đã thế, hãy vì Mizuho mà để nó sớm siêu thoát đi. Bố đã quyết rồi. Đứa trẻ đó đã không còn ở lại với thế giới này nữa.


Đừng tự ý giết nó thế.


Vậy nó sống được sao? Con thực lòng nghĩ thế? Rồi sao?

Những câu hỏi của bố, Kazumasa chẳng thể trả lời ngay được. Sự thực đó, bản thân anh cũng thấy sốc.

Anh nói chuyện gì với cậu Hoshino thế?

Kaoruko hỏi Kazumasa khi anh đã ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách và đang nhấm nháp ly whisky. Lúc đó đã quá 10 giờ rồi. Sau bữa cơm cả gia đình, bà Chizuko cho Ikuto đi tắm còn Kaoruko cho Mizuho dùng bữa. Rồi hai bà cháu Ikuto lên luôn tầng hai.
Kể từ khi Kaoruko bắt đầu chăm con tại nhà, mỗi tháng Kazumasa về thăm nhà đôi ba lần. Hồi đầu thì dù có tối muộn, anh vẫn thường về căn hộ của mình nhưng gần đây anh có hay ngủ lại hơn. Cũng bởi buổi sáng khi Ikuto đi mẫu giáo, nó hay hỏi
Bố đâu?
.

Để một mình Mizuho vậy có ổn không đấy?


Chỉ một chút thôi thì cũng được. Nếu không, lỡ lúc nào không có mẹ thì đến đi vệ sinh cũng không nổi à?


Cũng phải nhỉ?


Này, anh đã nói chuyện gì vậy?
Kaoruko lặp lại câu hỏi.
Kazumasa chậm rãi nhấc cái ly lên.

Chuyện từ giờ về sau. Anh nghĩ cậu ta cũng đến lúc phải quay lại với công việc chính rồi. Chúng ta không thể để tình trạng thế này mãi được.


Vậy à?
Kaoruko ngồi xuống bên kia ghế.
Mizuho vẫn còn cần đến sự giúp sức của người ấy.


Vậy ư? Nhưng em cũng đã vận hành được máy kha khá rồi còn gì. Cậu Hoshino cũng nói giờ thì chắc không phải lo nữa rồi.


Nếu chỉ là lặp đi lặp lại những cử động thì được. Nhưng ta vẫn chưa biết đã cho Mizuho vận động hết 100% sức lực của mình hay không mà. Cũng mới tạo được chút biểu hiện trên gương mặt con bé thôi mà.


Anh cũng ngạc nhiên về chuyện đó,
Kazumasa uống hết chỗ whisky, đặt cái cốc xuống.
Nhưng có cần phải làm đến mức ấy không?


Ý anh là sao?


Anh nghĩ cử động tay chân của con bé là việc có ý nghĩa. Cơ bắp được rèn luyện thì phản ứng sinh hóa cũng điều độ hơn.


Cơ bắp được coi như lá gan thứ hai ấy. Người bình thường mà bị yếu cơ quan chức năng gan thì chỉ cần rèn luyện cơ bắp là ổn. Thật sự, khí huyết của Mizuho cũng lưu thông, huyết áp cũng ổn định. Nhiệt độ cơ thể cũng có vẻ như tốt hơn rất nhiều. Ngoài ra, tiết mồ hôi, bài tiết và sức tái tạo da - lợi ích không thể tính toán hết được.


Điều đó thì anh hiểu. Nhưng thay đổi biểu hiện trên mặt con bé có ý nghĩa gì không? Cử động cơ mặt của con bé như thế, anh không nghĩ ra ích lợi gì từ việc đó. Đúng là giống như những gì em đã nói lúc trước, đôi khi thấy vẻ mặt tươi cười của con bé thật là dễ thương nhưng đó là vấn đề của chúng ta, điều này có lợi ích gì cho Mizuho không?

Thái dương Kaoruko nổi gân rần rật. Nhưng đôi môi cô ấy vẫn cố ép ra nụ cười.

Ta có thể biến điều trước giờ không làm nổi thành điều có thật. Không phải là không tạo ra lợi ích gì đâu. Nếu không rèn luyện thì cơ mặt sẽ bị thoái hóa dần. Giúp phát triển mọi năng lực cho trẻ là nhiệm vụ của bậc làm cha mẹ. Anh không nghĩ thế sao?


Dẫu bản thân con bé còn không có ý thức
, Kazumasa cố nén câu này lại. Lỡ mở miệng ra câu đó là hết đường nghị luận.

Em cũng cảm thấy có lỗi với anh,
có lẽ là do Kazumasa im lặng nên Kaoruko nói tiếp,
ta đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc vì Mizuho. Chắc cũng đã gây không ít phiền hà nữa. Vậy nên, em không muốn phải phiền anh nhúng tay vào chuyện chăm con. Em cũng quyết định duy trì tình hình này. Mong anh hãy cứ để em làm điều em muốn thêm một thời gian nữa.


Chuyện tiền bạc thì không có gì nhưng…
Sau khi Kazumasa nhịp tay gõ xuống bàn vài lần, anh khẽ gật đầu.
Để anh suy nghĩ thêm xem sao.


Em mong anh sẽ có câu trả lời thật tốt,
Karouko cố nén nụ cười, đứng dậy.
Thôi, chúc anh ngủ ngon. Đừng uống nhiều quá đấy.


Ừ, ngủ ngon.

Sau khi nhìn vợ ra khỏi phòng, Kazumasa lại cho đá viên vào ly, rót thêm whisky. Vừa đóng nút lại chai rượu, anh nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây hai năm vài tháng. Đêm hôm đó anh cũng uống whisky y như thế này. Hiện giờ, cái chai trong tay Kazumasa là hàng Bowmore nhưng lúc đó là một chai Bunnahabhain.
Cái đêm hôm Mizuho gặp tai nạn đuối nước. Đêm anh nói chuyện với Kaoruko xem phải làm gì đây. Họ bàn bạc với nhau, đã cùng thống nhất chấp nhận vụ hiến tạng.
Nếu như không rút lại quyết định đó, giờ mọi thứ sẽ ra sao? Mizuho thì không còn gì để nói rồi, chẳng còn ở lại với thế giới này. Kazumasa và Kaoruko có lẽ sẽ ly dị đúng như dự tính. Ikuto đi theo Kaoruko. Kazumasa rồi sẽ ra sao? Có lẽ sẽ tiếp tục gửi tiền nuôi con, sống một mình lặng lẽ trong căn nhà rộng lớn này. Mà không, chắc không được như thế. Chắc anh sẽ buông tay, sống một mình trong căn hộ kia như bây giờ thôi.
Đồng nghĩa với, anh nhìn quanh căn phòng.
Khả năng cao là ngôi nhà này sẽ vắng bóng chủ nhân. Có khi lại đã xây một ngôi nhà hoàn toàn khác thế vào mất rồi.
Anh lấy ngón tay vê tròn viên đá trong cốc rượu,
Vậy giờ phải làm sao?
, Kazumasa lầm bầm.
Anh tự hỏi mình như thế này sẽ tốt hơn chăng. Cứ duy trì sinh mạng của Mizuho như thế này ư? - là câu hỏi luôn canh cánh trong lồng ngực anh. Con bé đã duy trì lâu hơn so với dự tính rồi, anh cũng không thể chối bỏ cảm giác bối rối này. Nếu như lúc đó chấp nhận chết não, chắc sẽ không có cuộc nói chuyện lúc nãy. Anh cũng không cảm thấy khiên cưỡng khi Kaoruko cố giữ Hoshino như thế.
Chưa kể anh cũng chẳng phải bận lòng về Mizuho nữa. Cũng chẳng phải ngồi uống whisky với những mối lo không dứt như bây giờ.
Câu trả lời là gì, Kazumasa lắc đầu. Làm gì có chuyện dễ dàng thế.
Nếu ngày đó anh chấp thuận làm thẩm định chết não, chắc bản thân cũng không thể cười nổi, luôn giày vò chính mình vì không rõ đã làm đúng hay sai. Biết đâu Mizuho lại có thể hồi phục. Có thể không trị khỏi hoàn toàn nhưng sẽ có ngày con bé hồi tỉnh lại, và giao tiếp như ta mong đợi, chẳng phải sao? Dẫu không thể làm thế, chỉ cần Mizuho vẫn có thể sống trong một dạng thức nào đó thì chẳng phải cũng có thể vui vẻ đấy thôi. Đâu phải không thể thể hiện được tình cảm đâu chứ. Càng nghĩ càng như lạc vào một mê lộ sâu thẳm, cảm giác ân hận cũng mạnh lên đến mức nào cũng không khó tưởng tượng ra.
Kể từ đêm đó, có lẽ bản thân họ đã chưa thể tiến lên nổi bước nào, Kazumasa nghĩ vậy.
2
Khi đi ngang qua cửa chính vào bệnh viện, Kazumasa không tránh khỏi cảm giác hoài niệm. Nhớ đến hơn hai năm về trước, ngày nào anh cũng đi đi về về nơi này. Nhưng rồi, anh lập tức nhận ra mình thật thiếu suy nghĩ khi dùng đến từ hoài niệm vào giờ này. Kể từ ngày đó, không có bất cứ chuyện nào được giải quyết.
Khi anh hỏi thăm lễ tân, họ liền nói bác sĩ đợi sẵn ở phòng đợi khu ngoại khoa thần kinh não như thể đã được báo trước. Nhưng không đảm bảo chắc chắn.
Lỡ có bệnh nhân cấp cứu, bác sĩ sẽ phải thay đổi lịch cho phù hợp với tình hình nên có gì mong anh thông cảm cho,
người phụ nữ ở quầy nói với một giọng máy móc.
Khi anh đi đến phòng đợi thì chỉ có một bệnh nhân cao tuổi đang ở đó. Bệnh nhân đó cũng bị gọi, đứng dậy đi ngay sau đó. Kazumasa ngồi lên chiếc ghế dài, bắt đầu đọc cuốn tuần san mang theo người.
Ngay sau đó, anh cảm thấy có ai đó lại đứng ngay cạnh mình, bóng người che tối một khoảng nơi tay. Kazumasa ngẩng đầu lên đúng lúc nghe tiếng nói,
Lâu ngày không gặp
. Bác sĩ Shindou trong màu áo choàng trắng nhìn xuống anh. Gương mặt trí thức đó vẫn chẳng đổi khác gì.
Kazumasa gấp cuốn tạp chí lại, đứng dậy khỏi ghế.

Đã lâu không gặp. Gia đình tôi đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ phía bác sĩ,
anh cúi đầu chào.
Bác sĩ Shindou gật đầu, mời anh theo mình rồi bắt đầu bước đi.
Anh được mời vào một căn phòng có bàn và nhiều thiết bị đo đạc. Có vẻ không phải phòng chẩn bệnh hay điều trị gì cả. Bác sĩ đã kéo ghế giùm nên Kazumasa ngồi xuống.

Tình hình con gái anh có vẻ vẫn ổn nhỉ? Xét nghiệm tháng trước không tìm ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.


Đúng là như thế thật. Cũng nhờ các bác sĩ.

Bác sĩ Shindou đột nhiên mím môi, đóng tập tài liệu lại.

Nhờ chúng tôi… Thật sự, anh nghĩ vậy sao?


Ý bác sĩ là gì?


Cơ thể con gái anh chị vẫn còn dấu hiệu sự sống đến tận bây giờ vốn không phải do chúng tôi chữa trị, mà nhờ sự nỗ lực và bền bỉ của anh chị còn gì. Đúng là như vậy. Bệnh viện chẳng làm gì cả. Chúng tôi chỉ làm các xét nghiệm và cấp những loại thuốc cần thiết mà thôi.

Không biết đáp lại gì, Kazumasa đành im lặng. Bác sĩ Shindou xin lỗi anh, một tay nắm chặt lại.

Tôi lại ăn nói khó nghe rồi. Tôi không cố ý đâu. Thật lòng tôi rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Tôi cũng đã bàn luận cùng bác sĩ chủ trị và ông ấy cũng có chung suy nghĩ với tôi. Chúng tôi càng hiểu thêm sự tuyệt vời và bí ẩn của cơ thể con người.


Vậy nghĩa là, đúng là Mizuho đang từng bước phục hồi ư?

Bác sĩ Shindou không đáp ngay câu hỏi của Kazumasa, sau khi cân nhắc cẩn thận, ông lắc đầu.

Cách nói như vậy không thích hợp,
ông thận trọng bắt đầu.
Nếu miễn cưỡng mà nói thì… đúng, có lẽ tình trạng của cô bé chỉ đang dễ kiểm soát hơn.


Dễ kiểm soát hơn là sao?


Các trị số ít biến đổi, liều lượng thuốc chẩn trị cũng ngày một ít đi. Những gánh nặng lên mẹ con chị nhà hẳn cũng giảm đi khá nhiều.


Vậy không gọi là phục hồi hay sao?

Đôi tròng mắt đen của bác sĩ Shindou không ngừng di động,
Không thể gọi vậy được,
ông trả lời.

Tại sao lại vậy?


Phục hồi nghĩa là,
bác sĩ Shindou liếm môi, nói tiếp,
về lại trạng thái như trước kia. Khi người bệnh có dấu hiệu trở lại với thời kỳ khỏe mạnh, ta mới dùng đến từ ấy. Nhưng trường hợp của con gái anh thì lại không phải vậy. Do kích thích từ tính lên tủy sống và cơ bắp, điều tiết cơ thể cô bé được duy trì ít nhiều nhưng đó chỉ là duy trì mà thôi, không phải là về với thể trạng trước kia. Não cô bé không hề có dấu hiệu thay đổi gì… Mà không, chúng tôi đoán có lẽ vùng não chết đang ngày càng lan rộng ra
.
Kazumasa thở phì ra một hơi thật lớn.
Tôi muốn nói về chuyện này.


Cũng đúng nhỉ. Trong cuộc điện thoại sáng nay, anh có nói là muốn hỏi về tình hình não bộ con gái mà. Nhưng vẫn như những gì tôi đã nói khi ấy, chúng tôi không nắm được chính xác tình hình hiện tại.

Theo lời bác sĩ Shindou, Kaoruko nêu rõ nguyện vọng bỏ qua các bài kiểm tra não bộ trong các đợt kiểm tra định kỳ. Kazumasa có thể phần nào hiểu được lý do. Cô ấy muốn tránh sự thật nếu lỡ không hề có biến chuyển tốt, thậm chí còn đi theo chiều hướng xấu.

Cũng chẳng sao. Điều tôi muốn hỏi không phải chuyện bây giờ, mà là chuyện ngày hôm đó.


Ngày hôm đó?


Ngày Mizuho bị đuối nước. Khi bác sĩ báo với chúng tôi là con bé đã bị chết não.


Vâng,
bác sĩ Shindou nhẹ gật đầu.
Anh muốn hỏi chuyện gì?


Tôi sẽ hỏi thẳng. Nếu như lúc đó, chúng tôi cho phép tiến hành thẩm định chết não, bác sĩ cho rằng mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu Mizuho có bị kết luận là chết não không? Mong hãy trả lời thành thực cho tôi hay.

Bác sĩ Shindou nhìn thẳng vào gương mặt Kazumasa. Đôi mắt dường như đang bối rối, tại sao đến tận giờ này rồi mà anh lại đưa ra câu hỏi như vậy?

Tôi,
vị bác sĩ ngoại khoa thần kinh não khẽ hé bờ môi,
tôi cho rằng tỷ lệ cao là chết não. Kể cả bây giờ, nếu có đứa trẻ nào khác cũng rơi vào tình trạng y như con gái anh, có lẽ tôi cũng sẽ đưa ra chẩn đoán tương tự. Không hề do dự. Và chắc chắn tôi cũng sẽ mời bố mẹ của cháu đưa ra quyết định hiến tạng y như đêm đó.


Dẫu cho hơn hai năm nay Mizuho vẫn đang sống sờ sờ đó?


Bởi vì chết não không có nghĩa là trái tim cũng lập tức ngừng đập, lúc đó tôi cũng đã nói như thế. Dù mọi thứ kéo dài đến mức này, đúng là cũng ngoài sức tưởng tượng.


Vậy thì, nếu bây giờ, ta tiến hành thẩm định chết não cho Mizuho, bác sĩ nghĩ sao. Lúc nãy, bác sĩ đã nói là không phục hồi còn gì. Nếu bây giờ có thẩm định, chắc kết quả vẫn chỉ là chết não thôi phải không?

Bác sĩ Shindou chậm rãi gật đầu.
Tôi nghĩ là thế.


Dẫu cơ thể có phát triển ư?

Kazumasa mở miệng hỏi một câu hiển nhiên đến vậy, nhưng bác sĩ Shindou lại thoáng nở một nụ cười.

Chắc tôi đã nói điều gì kỳ lạ chăng?


Không phải, nếu là một vị bác sĩ khác chưa nghiên cứu gì về điều này, chắc họ sẽ nói là không tiến hành thẩm định nữa cho xem. Đúng như anh đã chỉ ra, nếu toàn bộ cơ năng của não đã ngừng hoạt động, chắc chắn cơ thể sẽ không phát triển. Không thể điều hòa nhiệt độ cơ thể, cũng không thể ổn định huyết áp. Nếu suy nghĩ theo lối thông thường, đây không thể là chết não được.


Nhưng mà
, bác sĩ Shindou nói,
đã từng có những ca như vậy trong quá khứ. Không cần biết có phải là chết não hay không, họ vẫn cứ sống suốt nhiều năm, vẫn cứ cao lên suốt thời gian đó. Về điều này, những người theo phái phát triển cấy ghép nội tạng cũng đã phản đối rằng vậy là đâu có chết não thật sự hay phải chăng các người đã không tiến hành thẩm định chính thức. Đương nhiên, hẳn là sẽ có những ca như vậy. Nhưng tôi cho rằng trên bề mặt luật pháp, những ca chết não vốn cũng không ít ỏi gì. Bởi theo tiêu chuẩn thẩm định thì đã là chết não nhưng một phần não bộ vẫn còn hoạt động. Và, cháu Mizuho - con gái anh cũng thuộc các ca như vậy.


Chẳng phải nếu một phần não bộ vẫn còn hoạt động thì không thể gọi là chết não cơ mà?

Bác sĩ Shindou khẽ khàng nhún vai.

Có lẽ anh cũng hiểu nhầm rồi. Mà thôi, tôi cũng không cố ép. Bản thân cụm từ ‘chết não’ vẫn còn rất nhiều bí ẩn và tranh cãi.


Ý bác sĩ là sao?


Định nghĩa chết não là toàn bộ cơ năng của não đã ngừng hoạt động. Các tiêu chuẩn thẩm định đều nhằm xác nhận điều này. Nhưng có thể nói đó chỉ là bề mặt. Do bản thân chúng ta cũng chưa biết rõ hết mọi điều về bộ não. Ta vẫn chưa thể hoàn toàn nắm được liệu rằng đâu đó vẫn còn bộ phận nào ngầm hoạt động hay không. Nếu đã thế, sao có thể khẳng định chắc chắn não bộ đã hoàn toàn ngưng hoạt động được.


Đúng là vậy,
Kazumasa khẽ lẩm bẩm.

Có lẽ anh đã biết, từ chết não vốn được đưa ra nhằm phục vụ mục đích cấy ghép nội tạng. Năm 1985, nhóm nghiên cứu Takeuchi Bộ Y tế đưa ra những tiêu chuẩn thẩm định, khớp với những tiêu chuẩn đó sẽ bị xếp vào diện chết não. Nói cho rõ ràng, những tiêu chuẩn này không hề khẳng định tất cả các chức năng đều ngừng hoạt động. Vậy nên, không thiếu người cho rằng đó là những tiêu chí sai lầm. Cũng có nhiều ý kiến phản đối chết não đồng nghĩa với tử vong.


Phân tích này đã đánh đúng trọng tâm.


Tôi hiểu cảm nhận của anh. Nhưng ta không được phép quên tiêu chí Takeuchi không phải là định nghĩa về tử vong, nó chỉ giới hạn trong việc có quyết định hiến tạng hay không mà thôi. Giáo sư Takeuchi trưởng nhóm nghiên cứu đã nhấn mạnh vào ‘point of no return’ - khi đã rơi vào trạng thái này tỷ lệ phục hồi bằng không. Vì vậy, thay vì cái tên ‘chết não’ ta có thể dùng cách nói ‘không còn khả năng phục hồi’ hay ‘tình trạng tiền tử vong’ thì hợp lý hơn. Nhưng đối với những chính trị gia có ý phát triển cấy ghép nội tạng, họ sẽ muốn thêm chữ ‘chết’ vào đó. Vì thế mà mọi cuộc tranh luận đều trở nên phức tạp.


Dẫu chuyện ghép tạng không liên quan đến việc chết não có phải là chết hay không ư?


Đáng tiếc là vậy
, bác sĩ Shindou mạnh dạn gật đầu khi thấy anh đã ngộ ra vấn đề.
Thế nào mới là tử vong? Ta không nhất thiết phải ôm cái lý luận triết học đó làm gì. Điểm chủ chốt là đáp ứng những tiêu chuẩn nào thì được phép hiến tạng? Rất khó để pháp luật cho phép hiến tạng những người vẫn được cho là đang sống. Ta cần có câu ‘người đó đã chết rồi’.


Đã chết rồi… ư? Dẫu não Mizuho vẫn phần nào hoạt động nhưng một khi đã khớp với những tiêu chuẩn thẩm định, con bé sẽ bị đánh giá là chết não, hay nói cách khác là đã chết rồi - ý bác sĩ là vậy sao?


Đúng như anh nói.


Dẫu lưng nó vẫn có thể duỗi thẳng ư…?
Gì thì gì, anh vẫn quay lại vấn đề đó.

Tôi cho rằng tiêu chí Takeuchi không sai. Có rất nhiều ca nhi bị chết não trường kỳ. Nhưng chưa từng có công nhận ca nào phục hồi ý thức sau khi bị thẩm định chết não, rút ống thở nhân tạo cả. Rốt cuộc, tình trạng chết não được duy trì lại dẫn đến tim ngừng đập. Sự tồn tại của chết não trường kỳ không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì đến quy trình thẩm định tiền đề cho việc hiến tạng. Dẫu lưng có duỗi thẳng cũng thế thôi.

Kazumasa rũ xuống, lấy tay day trán. Có lẽ anh cần sắp xếp loại suy nghĩ trong đầu.

Tôi sẽ nói với anh thêm một điểm,
bác sĩ Shindou giơ ngón trỏ.
Có một trường hợp như thế này. Đứa trẻ này cũng giống Mizuho, bị chẩn đoán là chết não từ khi còn bé nhưng vẫn duy trì sự sống rất lâu. Trong khoảng thời gian đó, đứa bé vẫn cao lên, thể trạng cũng ổn định. Sau khi rút ống thở và tiến hành khám nghiệm tử thi, não bộ đã hoàn toàn chảy ra, không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ vẫn còn hoạt động. Tức là, chết não hoàn toàn. Chắc chắn không chỉ có một trường hợp. Trên thế giới này chắc không thiếu ca bệnh như vậy.


Mizuho, có khi nào cũng như vậy?


Tôi không thể phủ nhận. Cơ thể người vẫn còn ẩn giấu nhiều bí ẩn. Nhất là trẻ em.

Kazumasa lấy hai tay ôm đầu, nửa thân trên ngửa mình trên ghế. Sau khi săm soi trần nhà, anh nhắm mắt lại.
Giữ trạng thái đó khá lâu, anh mới bỏ tay xuống, nhìn bác sĩ Shindou.

Tôi muốn hỏi lại lần nữa. Nếu giờ chấp nhận thẩm định chết não cho Mizuho, tỷ lệ kết quả là chết não khá cao đúng không?


Có lẽ,
bác sĩ Shindou trả lời với ánh nhìn mông lung.

Vậy thì…
Kazumasa lấy hơi hỏi tiếp,
hiện tại, nhà tôi… đứa con gái ở nhà tôi là bệnh nhân. Hay là một xác chết đây?

Bác sĩ Shindou tỏ vẻ khó xử, ngôn từ dường như đã nghẹn lại. Đôi tròng mắt đen đó cứ đảo đi đảo lại rồi như đã quyết ý, ông mới nói với Kazumasa.

Đó không phải là điều tôi có thể quyết được.


Vậy thì ai sẽ quyết định?


Tôi không biết. Có lẽ chẳng ai trên cõi đời này có thể quyết nổi.

Một câu trả lời quá hiểm, Kazumasa nghĩ vậy. Đồng thời, anh cũng thấy đó là câu trả lời thành thật. Không ai có thể quyết nổi. Đúng là như vậy.

Cảm ơn bác sĩ,
anh cúi đầu chào ông.
3
Miharu đưa Wakaba đến chơi vào một ngày đầu tháng Tám. Hôm đó là thứ Bảy, không có y tá đến thăm bệnh cũng không có cô giáo đến dạy học.
Chuông cửa reo đúng lúc Kaoruko rời khỏi phòng Mizuho, cô vừa đọc cho con bé nghe xong cuốn sách mượn được từ Shinshou Fusako. Truyện kể về nhân vật chính sống qua nhiều lần biến hóa thành nhiều loài sinh vật, ví như từng sống một đời xương rồng nơi sa mạc nhưng vẫn thấu hiểu được niềm vui được sống như thế nào, lần nào đọc cô cũng thấy rạo rực trong lồng ngực. Vậy nên, khi ra ngoài cửa đón mẹ con Miharu, cô em gái đã lo lắng hỏi
có chuyện gì sao?
. Chắc là do mắt cô đã hơi đỏ lên. Kaoruko cười khổ, chữa ngượng là chẳng có gì. Nghe cô bảo là đọc sách rồi thấy cảm động quá mà thôi, Miharu chẳng nói gì, chỉ cười khó hiểu.
Khoảng mùa hè năm ngoái, Chủ nhật tuần nào Miharu cũng ghé qua. Lúc bấy giờ, Kaoruko đã mạo danh Shinshou Fusako để tham gia các hoạt động quyên góp. Đương nhiên là cô không kể thật cho Miharu biết. Cô chỉ giải thích là đi tham dự buổi hội thảo về cách chăm sóc trẻ hôn mê mà thôi.

Mẹ đâu?
Miharu hỏi.

Đi mua đồ rồi. Nhân tiện ghé về xem tình hình nhà cửa thế nào
, Kaoruko nhìn sang Wakaba.
Chào cháu, cháu khỏe chứ?


Chào bác
, Wakaba lên tiếng chào cô. Đứa cháu gái cùng tuổi Mizuho giờ đã lớn nhiều rồi, không còn lưu giữ dáng vóc của một đứa bé con nữa. Một cô bé lớp Ba tiểu học. Một đứa trẻ được đi học hẳn hoi, một cô bé lớp Ba tiểu học danh chính ngôn thuận. Cô nghe bà Chizuko kể là con bé rất giỏi thổi sáo. Lại còn thuộc bảng cửu chương làu làu. Có lẽ con bé cũng có nhiều bạn bè trên trường, có thể cười đùa trò chuyện và chơi thật nhiều trò. Đương nhiên thế nào cũng sẽ có tranh cãi, có nói xấu nhau. Nhưng mà, đây là cách trẻ con ứng xử trong các mối quan hệ của chúng nó.
Nếu như không có tai nạn đó, chắc Mizuho cũng… cô không thể ngăn mình có những suy nghĩ như thế. Mỗi lần gặp Wakaba, cô lại nhận ra phần nào đó trong mình đang sập cửa lại, cũng thấy bực bội chẳng biết phải làm sao để điều khiển cảm xúc này.

Bác ơi, cháu gặp Mizuho được chứ?
Wakaba hỏi.

Ừ, được chứ. Cháu cứ gặp nó đi.

Wakaba cởi giày ra rồi thành thạo mở cửa phòng Mizuho. Miharu cũng theo con đi vào. Từ đằng sau, Kaoruko theo dõi tình hình.
Cô vừa đọc sách cho con bé nghe lúc nãy nên Mizuho vẫn còn đang ngồi trên xe lăn.

Chào, Mizuho. Hôm nay, mẹ cột tóc hai bên cho con hả, hợp lắm đấy.
Đầu tiên, Miharu lên tiếng bắt chuyện với con bé. Do tóc Mizuho được cột lên thành hai túm xinh xinh trái phải.
Wakaba nắm lấy tay Mizuho.

Chào chị, Wakaba đây. Hôm nay, em có mang dâu tây đến. Hôm trước, cả nhà đi đến tận Nagano hái về làm quà đấy,
con bé nói lí nhí như thể tự nói chuyện với chính mình. Có chút gì đó như là giữ kẽ.
Miharu lấy từ trong cái túi vải to tướng mang theo một cái hộp vuông. Trong đó đựng đầy dâu tây đỏ mọng. Wakaba nhận lấy cái hộp rồi đưa lại gần mặt Mizuho.

Đây này, dâu tây đấy. Mùi rất thơm, Mizuho cảm nhận được thì tốt quá.

Một lúc lâu sau đó, Wakaba rời khỏi Mizuho, con bé nói
dạ đây
rồi chìa cái hộp cho Kaoruko.

Cảm ơn cháu. Mùi rất thơm, chắc Mizuho vui lắm,
Kaoruko nhận lấy cái hộp, cười với cô cháu gái.

Vâng,
Wakaba đáp lại. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy sao mà trong trẻo.

Ikuchan đi đâu rồi chị?
, Miharu hỏi.

Đang trên tầng hai. Chị có bảo mẹ con em tới chơi nhưng chắc nó vẫn còn mải game. Chị phải đi gọi nó.


Thôi, cũng chẳng có gì. Ikuchan chắc cũng chẳng có hứng thú gặp mẹ con em đâu.


Đấy không phải là vấn đề, phải chào hỏi cho hẳn hoi chứ. Mà em có uống trà không? Có bịch bánh ngon lắm, đồ người ta cho.


Vâng, vậy em xin phép. Wakaba thì sao? Ăn bánh với mẹ và bác nhé?


Không,
Wakaba lắc đầu.
Lát Wakaba ăn. Con muốn bên Mizuho thêm lúc nữa cơ.


Hiểu rồi,
Miharu đáp vậy rồi nói với Kaoruko,
Thế đấy!
Kaoruko gật gật đầu.
Lần nào đến nhà, hầu như Wakaba đều ở bên Mizuho. Có lẽ với con bé, Mizuho vẫn là người chị họ đồng tuổi thân thiết của ngày xưa. Có lẽ nó vẫn tin rằng tuy giờ chìm sâu trong giấc ngủ nhưng sẽ có ngày chị nó mở mắt ra và chơi với nó như ngày xưa. Có khi nào, nhờ một thứ năng lực tinh thần đặc biệt chỉ có ở trẻ con đã giúp con bé hiểu được Mizuho chăng.
Rời khỏi phòng Mizuho, đi nửa chừng về phía phòng khách, cô đứng lại ở lối lên cầu thang và gọi vọng lên,
Ikuto. Mẹ Mi và Wakaba đến chơi kìa. Xuống chào đi chứ.

Rồi đợi thằng bé đáp nhưng chẳng có động thái gì. Phải gào lên một lần nữa, thằng bé mới đáp trả bằng một giọng khó chịu,
Con nghe thấy rồi.


Chị đừng ép thằng bé quá. Chắc nó cũng thấy phiền đó,
Miharu hiểu ý, khuyên.

Dạo này nó bước vào giai đoạn nổi loạn hay sao đó. Cứ nhốt mình mãi trong phòng chẳng chịu ra. Khi hỏi về chuyện trên trường, cũng chẳng chịu đáp cho tử tế.


Ikuchan cũng lớn rồi còn gì.


Gì cơ. Lớp Một tiểu học á?


Đối với bọn trẻ con mà nói, từ mầm non lên tiểu học đã là một bước chuyển lớn lắm rồi.


Có lẽ là thế.

Tháng Tư này, Ikuto vào tiểu học. Nhìn con trai đeo cặp sách trên lưng, cô đã vô cùng cảm động. Cùng lúc, cô lại thấy đau buồn vì chẳng thể nhìn Mizuho trong dáng vẻ đó. Cô cầu mong Ikuto có một cuộc sống học đường vui vẻ thay cả phần chị gái mình. Thằng bé đi học rồi nhưng cũng chưa thấy vấn đề nào nảy sinh đáng để cô phải lưu tâm cả.
Đúng lúc Kaoruko đang rót ra hai tách trà, Ikuto thò mặt vào phòng. Thấy Miharu, thằng bé cúi đầu,
Chào mẹ Mi.


Chào Ikuchan, trường học vui chứ?

Khi Miharu hỏi vậy, thằng bé gật đầu nói
Vâng
. Vẻ mặt nó không tỏ ra chút gì phụng phịu hờn dỗi cả.

Con thích môn gì? Toán? Quốc ngữ?

Ikuto có vẻ ngượng ngùng, nó cứ vặn vẹo mãi rồi mới đáp,
Thể dục.
Là môn Thể dục.

Môn Thể dục à? Cũng phải thôi. Được vận động nọ kia chắc vui lắm.

Nghe Miharu nói thế, Ikuto có vẻ rất vui. Như thể thằng bé đang được người khác công nhận vậy.

Nếu con định tìm Wakaba, thì con bé đang trong phòng chị đó,
Kaoruko nói vậy.

Vâng,
Ikuto đáp lại. Nhưng vẻ mặt thằng bé như có chút xịu xuống. Cũng chẳng có ý chạy ra đó ngay.

Sao thế? Con không muốn gặp Wakaba hả?

Ikuto lắc đầu.
Không phải.


Vậy thì ra gặp em đi chứ?

Thằng nhóc mới sắp sửa lên bảy tỏ chút vẻ bối rối, nó nhìn một lượt Kaoruko và Miharu nói,
Con đi gặp em
rồi rời khỏi phòng.

Giai đoạn nổi loạn ở chỗ nào cơ?
Miharu hỏi nhỏ.
Nó vẫn ngoan như trước giờ mà. Người lớn hỏi gì cũng đáp hẳn hoi.


Chắc hôm nay nó đang vui vẻ. Nếu không vui thì cũng đang cố tỏ vẻ đấy. Hôm khai giảng cũng thế, nó còn phải tự giới thiệu với bao nhiêu người. Toàn những người xa lạ.


Hơ, giỏi quá đó chứ. Chuyện như thế nào vậy?


Đầu tiên là tự giới thiệu bản thân. Chào mọi người, em là Harima Ikuto lớp 1-3, mong mọi người giúp đỡ cho. Nói vậy rồi cúi đầu thật thấp.


Giỏi quá. Thế thì, mọi người sẽ nhớ ngay được tên thằng bé đấy.


Thấy chưa? Rồi sau đó, nó bảo đây là chị gái mình rồi giới thiệu cả Mizuho nữa đó.


Ơ
, đôi mắt Miharu mở lớn.
Đây là chị gái mình… chị đưa cả Mizuho đến cả buổi lễ khai giảng của Ikuchan hả?


Ừ, đương nhiên rồi. Đó là ngày trọng đại của em trai mà, đương nhiên phải đưa đến chứ. Chị còn mua cho con bé quần áo mới mặc ngày hôm đó. Ikuto cũng nói muốn đưa chị đến tham dự mà.


Hừm,
Miharu nhìn xa xăm.

Sao? Có gì lạ ư?


Không, có gì đâu
Miharu vội vội vàng vàng lắc đầu.
Em chỉ lo mọi người sẽ thấy ngạc nhiên thôi. Thế không ai nói gì ạ?


Chuyện đó thì có chứ. Có người còn kêu chắc cô vất vả lắm. Nhưng ai ai cũng tỏ ra quan tâm hết. Trông con bé không có gì là bị chấn thương nặng mà. Có vẻ như nó có thể mở mắt ra và chào hỏi với mình ngay ấy. Cho nên chị mới nói với họ. Chẳng vất vả gì đâu, dẫu đứa trẻ có nghịch ngợm đến mức nào thì lúc nó ngủ cũng dễ dàng chăm sóc hơn mà, và nhà tôi lúc nào cũng thế nên chẳng ai nói gì nữa. Cũng vui phết.

Miharu chỉ nói
Thế hả?
rồi chẳng hỏi han thêm gì về lễ khai giảng nữa.
Cũng lâu không gặp, hai chị em có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Miharu lại bắt đầu cằn nhằn về chồng mình. Chồng cô ấy là doanh nhân, người thuộc dạng chủ nghĩa duy lý điển hình. Với tư tưởng đó, anh ta chỉ trích từng li từng tí mọi hành động của vợ khiến cô cảm thấy chán nản mà lại chẳng thể tranh cãi lại.

Với những người như thế, đôi khi cũng cần phải biết nói dối một chút. Cái gì cũng thành thật khai báo sẽ càng làm hư cái bản tính khó chiều đó đấy. Biết làm lơ đi vừa phải, đôi khi cũng vờ quên một số điều nhỏ nhặt.


Chắc em cũng phải làm thế thật.


Lại chẳng. Nếu khai tuốt tuồn tuột với những kẻ như vậy, nhất định người ta sẽ nghĩ ra điều gì để phủ định em.

Trong khi hai người đang nói đến chuyện đó, chợt có tiếng động từ hành lang. Cửa mở ra, Ikuto và Wakaba đi vào.

Ơ kìa, có chuyện gì thế?

Chẳng đứa nào chịu trả lời câu hỏi của Kaoruko. Trông Wakaba có vẻ khó chịu.
Ikuto đã lôi từ đâu ra bộ lắp ghép dạo gần đây nó thích. Chắc nó định cho Wakaba chơi cùng đây.
Vừa để mắt trông coi hai đứa chơi, Kaoruko tiếp tục câu chuyện với Miharu nhưng dường như cô không thể nào bỏ qua chuyện đó.
Này!
Cô hỏi Ikuto.
Tại sao hai đứa lại qua đây? Thường các con vẫn chơi trong phòng chị con mà. Hôm nay cũng chơi trong đó được mà.

Hai đứa vẫn im bặt. Nhưng Wabaka dường như có điều gì muốn nói. Vậy nên Kaoruko xoay về phía con bé hỏi:

Wakaba đến thăm Mizuho mà. Cháu chơi trong đó thì hay hơn chứ?

Cô vừa hỏi vậy, Wakaba lập tức có tín hiệu hồi đáp như cô mong chờ. Con bé nhấp nhổm, ánh mắt ra ý nói Ikuto bảo ra đây chơi. Nhưng phản ứng của Ikuto lại không như cô muốn.

Nói dối đấy!
Thằng bé nói vậy. Khi nói ra những lời đó, nó không hề nhìn Kaoruko.

Gì cơ?
Kaoruko hỏi.
Nói dối gì cơ?

Nhưng Ikuto không đáp. Nó cứ im lặng lắp ghép đồ chơi.

Ikuto!
, Kaoruko gào lên.
Con nói cho rõ ràng đi. Nói dối gì cơ?

Thằng bé lớp Một run lên như thể cả cơ thể đang phải oằn mình chịu đựng điều gì đó, rồi nó nhìn thẳng mặt đối mặt với Kaoruko. Vẻ mặt đó vằn lên sự thù địch và phảng phất nỗi buồn, chưa bao giờ cô thấy.

Mẹ nói dối là chị vẫn sống còn gì?


Ơ…


Thật ra chị đã chết từ lâu rồi nhưng mẹ vẫn cố giữ chị sống mà thôi,
thằng bé như rên lên trong tuyệt vọng.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Kaoruko như trống rỗng. Cô không hiểu con trai mình đang nói gì nữa. Cô hiểu rõ ý nghĩa từng lời, từng lời một. Nhưng dẫu hiểu được chúng trên bề mặt ngôn từ, bản năng lại như đang phản kháng lại. Cô không muốn chấp nhận sự thật những lời đó thoát ra từ miệng con trai mình.
Nhưng khoảng trống đó không kéo dài lâu. Những lời cô không muốn nghe đó đích thực không phải là ảo giác cũng chẳng phải nghe nhầm gì.
Cú sốc làm Kaoruko xây xẩm. Cô gắng gượng để bản thân mình không ngất đi. Nếu thật là thế, cô có thể mắng nó sao con lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc đó rồi thẳng tay tát nó một cái cho đúng mục đích giáo dục con. Nhưng, Kaoruko không thể làm thế. Sức lực như rời bỏ nửa thân dưới, khiến cô chẳng thể nào đứng dậy khỏi ghế.
Người lên tiếng lại là Wakaba,
Ikuchan, không được nói chuyện đó.


Wakaba!
, Miharu lên tiếng mắng át con mình. Nhưng Kaoruko chẳng còn hiểu nổi tại sao em gái mình lại phải mắng thế. Đầu óc cô chỉ còn vang vọng những lời Ikuto đã nói ra mà thôi. Mọi lời kẻ khác nói giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Con nói gì vậy?
Kaoruko trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai.
Gì mà nói dối chứ? Chị Mizuho vẫn còn sống mà. Chị cứ ngủ vậy thôi nhưng vẫn ăn, vẫn đi vệ sinh, vẫn ngồi dậy được mà.

Nhưng con trai cô lại càng gào lên.

Người ta nói mấy cái đó không phải là sống. Dùng máy móc để giả sống thôi, thực ra là đã chết rồi. Họ ghét đưa người chết đến dự lễ khai giảng, không muốn nhìn. Nói là kinh dị lắm.


Ai nói vậy?


Người ta nói. Những người biết về chị đều nói vậy. Con bảo không phải vậy, chị chỉ ngủ thôi thì họ lại nói, vậy bao giờ mới tỉnh? Nếu mãi không mở mắt thì có khác gì chết đâu.

Ánh mắt ngang ngược hằn lên vệt máu, Kaoruko nhìn biểu hiện đó của thằng bé. Lồng ngực cô như bị bóp nghẹn.
Ikuto hẳn không nghĩ rằng bản thân lại bị chính mẹ mình lừa. Chắc nó vẫn luôn mong mỏi người chị vẫn mãi nhắm mắt ngủ kia sẽ có ngày trở lại như xưa, không thì cũng đã chấp nhận mọi thứ cứ vĩnh viễn như thế này rồi. Nhưng những kẻ thứ ba chẳng liên quan nào đó đã nhảy vào, khoét cho nó một vết thương sâu hoắm.
Cô nhớ lại tình trạng của Ikuto gần đây và dần thấu hiểu. Dạo trước, nó chơi suốt trong phòng Mizuho cũng được nhưng gần đây hầu như không bén mảng. Khi Kaoruko dẫn vào trong phòng Mizuho, nó thôi không vui vẻ hỏi chuyện như trước nữa, cũng nhanh tỏ ra chán chường.
Cú sốc quá lớn khiến Kaoruko không biết nên nói sao. Không thể im lặng như thế mãi được, lòng cô cứ thôi thúc phải nói gì đó với con trai nhưng chẳng lời nào hiện ra trong đầu.
Ikuto bỗng đứng phắt dậy, bỏ lại bộ lắp ghép trên sàn. Rồi thằng bé lao bắn ra khỏi phòng, chạy rầm rập dọc lối hành lang, lên thẳng trên tầng.
Kaoruko như bị đông cứng tại chỗ, không hề cử động. Những lời con trai cô nói, cứ tua đi tua lại trong đầu.

Chị ơi!
Miharu lên tiếng hỏi với giọng lo lắng. Cô nghe thấy nhưng chẳng thể đáp lời. Lần này, cô em gái thộp lấy vai cô lắc mạnh.
Chị ơi!

Đến lúc đó, cơ thể cô mới có phản ứng. Cô đáp lại ánh nhìn đầy bất an của đứa em gái.
À,
cô thở hắt ra một hơi, tay chống cằm.
Xin lỗi em nhé…


Không sao chứ? Mặt chị tái xanh cả rồi.


Ừ, không sao. Chị chỉ sốc chút thôi.


Chị đừng mắng mỏ gì Ikuchan. Chắc Ikuchan cũng chịu khổ sở nhiều.


Chị hiểu. Vậy nên chị mới thấy sốc. Thằng bé lại bị nói những điều như vậy ở trường.


Biết làm sao. Làm trẻ con cũng khổ mà. Với lại, không phải là ai cũng nói thế. Chắc cũng có đứa cảm thông cho Ikuchan.

Cô thấy cảm động trước những lời an ủi đó, nhưng câu chữ cuối cùng lại khiến cô để tâm.
Cảm thông ư?
Kaoruko nhíu mày.
Như thể em gái cô cũng nhận ra mình đã lỡ lời. Cô ấy khẽ xua tay.

A, dùng từ cảm thông có lẽ hơi lạ, nhưng hẳn cũng sẽ có nhiều bé hiểu cho Ikuchan.

Nhìn gương mặt đang cố chống chế của Miharu, cô dần tỉnh táo trở lại. Kaoruko ngẫm nghĩ lại những lời Ikuto nói, cô chợt nhận ra điều gì đó. Cô nhìn Wakaba. Cháu gái cô vẫn cứ im lặng, mân mê đám đồ chơi xếp hình Ikuto ném lại.

Wakaba!
Kaoruko gọi.

Lúc nãy, khi Ikuto nói thế, cháu bảo ‘Không được nói chuyện đó’ là nghĩa làm sao?

Như không hiểu ý nghĩa câu hỏi, Wakaba chớp đôi mắt to.

Không phải là ‘không có chuyện đó, không được phép nói thế, tại sao lại là ‘không được nói chuyện đó’? ‘Chuyện đó’ là sao? Là chuyện Mizuho đã chết ư? Wakaba cũng nghĩ vậy sao? Tuy nghĩ vậy nhưng trong căn nhà này thì không được nói kiểu đó sao?

Bị ném vào hàng loạt câu hỏi, Wakaba chẳng thể đáp lời, nhìn Miharu với gương mặt như sắp mếu.

Chị ơi, sao thế chị?

Miharu hỏi với vẻ ngạc nhiên, Kaoruko lập tức đăm đăm nhìn em.

Cả em cũng lạ nhỉ. Khi Wakaba nói câu ‘không được nói chuyện đó’, em lại mắng át Wakaba. Sao em lại phải làm thế?


Chuyện đó thì có gì…

Nhìn đứa em gái đang không biết đáp sao, Kaoruko càng lấn tới.

Có khi nào, bình thường các người đều nói như thế ư? Mizuho đã chết rồi nhưng nếu đến nhà Harima thì vẫn phải cho là con bé đang sống.

Đôi mày Miharu chùng xuống với vẻ đau thương.
Làm gì có chuyện đó đâu
, nhưng câu chống đối đó quá yếu ớt.

Vậy, sao Wakaba lại nói vậy? Tại sao em lại mắng nó thế? Không kỳ lạ sao?


Chuyện đó… không có ý gì sâu xa cả đâu… Wakaba chỉ muốn nhắc Ikuchan thôi nhỉ?
Miharu hỏi con gái. Wakaba im lặng gật đầu.
Kaoruko lắc đầu,
Thôi đủ rồi.


Chị ơi…

Đúng lúc Miharu bất lực như thế, có tiếng mở cửa chính. Rồi có tiếng đi bộ dọc hành lang, bà Chizuko bước vào, khệ nệ với túi giấy và túi ni lon.

Xin lỗi nhé. Lâu lắm mẹ mới dọn nhà được một buổi thành ra về muộn quá. Bố con chẳng chịu dọn sạch phòng tắm gì cả…
bà Chizuko mới nói được đến thế thì chợt nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng nên im bặt, nhìn một lượt gương mặt hai đứa con và đứa cháu gái rồi mới hỏi,
Sao thế?


Chẳng có gì đâu ạ,
Kaoruko nói, lấy tay chống cằm. Miharu như đã quyết ý, cô đứng dậy.
Về thôi, Wakaba.

Wakaba nhanh chóng đứng dậy, lại gần bên mẹ.

Gì thế? Đã về rồi sao? Con đã nói trên điện thoại là có thể ở lại chơi lâu cơ mà?
Bà Chizuko ngạc nhiên hỏi.

Xin lỗi mẹ. Con có việc gấp. Để lần sau ạ. - Nào, Wakaba, ta qua chào Mizuho rồi về.


Vâng!
Wakaba gật đầu nhưng, Kaoruko nhấm nhẳn,
Không cần chào
với cả hai.
Mà phải, đừng làm gì. Cũng đừng có bước vào trong đó.

Miharu chẳng đáp gì, bước ra khỏi phòng. Cô thong thả đi dọc hành lang, còn bước vào phòng Mizuho. Wakaba cũng ngần ngại bước theo. Bà Chizuko ngờ vực quay sang nhìn Kaoruko,
Sao thế con?

Kaoruko không nói năng gì, cứ mãi nhìn nơi cuối hành lang.
Rồi thì hai mẹ con cũng bước ra khỏi phòng. Thấy thế, bà Chizuko gấp gáp bước ra. Kaoruko quay đi chỗ khác.

Chào mẹ, hẹn lúc khác nhé.
Cô nghe tiếng Miharu cứng nhắc nói vậy.
Hình như Wakaba cũng nói gì đó.
Lần sau lại tới nhé
, bà Chizuko đáp lại.
Vừa nghe tiếng cửa đóng chưa lâu, cô đã thấy bà Chizuko quay lại rồi.

Thật ra, đã xảy ra chuyện gì vậy?


Có gì đâu!
, Kaoruko đáp có thế rồi đứng lên.
Con phải cho Mizuho ăn đây.


À, phải. Cũng đã đến giờ này rồi. Phải chuẩn bị đi thôi,
bà Chizuko nhìn cái đồng hồ treo tường rồi dợm chân đi về phía bếp. Đằng sau lưng bà, Kaoruko gọi mẹ.

Nếu thấy vất vả quá, mẹ cũng không cần giúp con nữa đâu. Mình con cũng chăm Mizuho được mà.

Gương mặt bà Chizuko như khựng lại,
Con nói gì vậy? Miharu đã nói gì con sao?


Không, con chỉ lo mẹ thấy vất vả mà thôi.


Làm gì có chuyện đó. Con đừng nói kỳ lạ thế,
trong giọng nói của bà đã ẩn chút cáu bẳn.
Kaoruko bất lực gật đầu. Cô muốn tin người mẹ này vẫn còn ủng hộ cô. Mà không tin cũng không được. Cô đành lẩm bẩm câu xin lỗi rồi đi về phía phòng Mizuho.
4
Mẹ chẳng nói năng gì khi bước nhanh dọc con đường nhỏ từ cửa nhà Harima ra đến cổng. Vừa bám theo bước mẹ, bé Wakaba vừa nghĩ chắc mẹ giận lắm. Chỉ vì bản thân đã nói ra điều kỳ lạ nên bác Kaoruko mới giận đến vậy. Dẫu mẹ đã nhắc nhở rất nhiều lần, lưu ý bé rất nhiều lần.
Mẹ đã dặn không được nói trước mặt bác Kaoruko chuyện như thế rồi.
Chắc lát sẽ bị mắng mất, bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng khi ra khỏi cổng nhà Harima, mẹ chỉ nói với Wakaba,
Con không cần phải để tâm
. Cách nói cũng dịu dàng lắm.

Ikuchan nói những lời như thế khiến bác Kaoruko bị sốc nên mới giận cá chém thớt mẹ con mình thôi. À, mà con có hiểu giận cá chém thớt là gì không?


Là bực mình đúng không ạ?


Ừ, đúng. Nổi giận với ai cũng được. Chỉ cần biết là giận thôi. Không sao, một thời gian nữa bác ấy sẽ nguôi ngoai. Vậy nên Wakaba không cần phải để tâm. Con hiểu chứ?


Vâng,
Wakaba gật đầu.
Mẹ ngồi sụp xuống, ghé sát mặt lại gần,
Giữ bí mật chuyện hôm nay với bố nhé. Nhất định không được nói.

Wakaba im lặng, chậm rãi gật đầu lần nữa. Vốn bé cũng chẳng có ý nói cho bố biết.

Nào, về thôi. Vẫn còn chút thời gian, hay ta đi mua bánh nhé,
mẹ vui vẻ nói.
Wakaba cũng cố gắng cười lên, mạnh giọng đáp
vâng
.
Mẹ bắt đầu bước đi. Wakaba nối gót, vừa cố ngoái lại nhìn lên nhà Harima lần nữa. Bé đã đến đây không biết bao lần từ thuở nhỏ.
Nhưng, chắc còn lâu mới có dịp được quay lại.
Bố Wakaba là doanh nhân. Nói vậy thôi, bé cũng không rõ đó là nghề gì, công việc ra sao. Bé chỉ biết bố hay phải đi công tác lắm. Khi Mizuho gặp tai nạn ở bể bơi, bố cũng đang phải phụ trách công việc ở nước ngoài. Vậy nên, mọi sự đau đớn đến thế nào, Mizuho được đưa về nhà khi mắt vẫn nhắm nghiền trong cơn ngủ triền miên ra sao, cả chuyện bác Kaoruko và bà đã phải vất vả chăm sóc thế nào, bố không hề biết rõ.
Hồi trước, Wakaba cứ ngỡ bố biết rõ cơ nhưng thực ra không phải. Bố chỉ biết khi mẹ kể chuyện nhà bác Kaoruko muốn đưa chị về thế thôi.
Mấy tháng bố mới về nước một tuần. Mỗi lần chỉ ở lại Nhật tầm một tuần.
Với Wakaba, đó là niềm vui rất lớn. Trong khoảng thời gian đó, bé được đi chơi nhiều nơi lắm. Wakaba cực kỳ yêu người bố hiểu biết rộng và dịu dàng của mình. Vậy nên, mỗi lần phải ra sân bay Haneda tiễn bố đi, bé đều khóc suốt trong ô tô.
Bố chỉ ở nhà một khoảng thời gian ngắn nên hầu như chẳng bao giờ kể đến chuyện nhà Harima. Lâu lắm mới gặp mà, nói chuyện mình đã đủ mệt. Mà đâu có thiếu gì chuyện để nói. Đương nhiên, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện thăm hỏi Mizuho.
Bố hết hạn công việc ở nước ngoài vào tháng Hai năm nay. Chỗ làm mới ở Tokyo nên gia đình ba người lại về bên nhau. Có lẽ bố sẽ không thay đổi chỗ làm nữa, người lớn nói thế đấy.
Khi gia đình ổn định được một thời gian, mẹ hỏi bố có cùng đi thăm Mizuho không.

Không đi không được sao?
Bố hẳn là cũng không mặn mà gì lắm.

Chuyện anh về nước chị em cũng biết rồi, không đến chơi sao được. Chắc chị ấy sẽ thắc mắc sao lại không qua nhà chơi đấy. Cả nhà họ hàng khác nữa, cũng phải ghé qua một lần chứ.


Nhưng con bé đó cứ ngủ mãi có tỉnh đâu? Đi thăm thì cũng có chút…


Vậy mới bảo không phải thăm Mizuho, cái chính là thăm chị gái em và mẹ cũng không được sao?


Để em không bị bẽ mặt với chị hả?


Anh thích nghĩ thế cũng được.

Bố thở dài,
Thế thì đành chịu
rồi nặng nề đứng lên.
Tháng Ba, khi cái lạnh vẫn còn vẩn vương, cả nhà ba người đến thăm nhà Harima. Bác Kaoruko rất chào đón mọi người. Hình như bố đi cùng cũng khiến bác vui hơn. Bác nói cảm ơn nhiều lắm.
Khi bố gặp Mizuho, bố nói nhiều lời quan tâm.
Trông khỏe mạnh quá, nhìn chẳng có vẻ gì bệnh tật cả, có khi mở mắt ngay giờ đấy
- những câu cảm khái như nhiều người khác. Nghe thế, Wakaba cũng thấy vui. Bé đã nghĩ bố cũng giống mình, vẫn thương Mizuho dù chị có ngủ yên mãi như vậy.
Nhưng khi về nhà, bố lại nói những lời hoàn toàn ngược lại với tâm trạng của Wakaba. Bố cộc cằn bảo mẹ, anh không đến thăm nữa đâu.

Anh kém mấy khoản này lắm. Cũng chẳng thể đồng tình. Hoàn toàn là để thỏa mãn cái tôi của chị mà thôi. Bác sĩ đã chẩn đoán là chết não còn gì? Ở nước ngoài á, một khi đã chết não thì hủy mọi chữa trị là chuyện bình thường. Bỏ ra cả đống tiền để duy trì tính mạng như thế… chỉ có thể nói là bất thường.

Bố nói nhanh quá nên Wakaba không hiểu rõ lắm. Nhưng bé hiểu là bố đang chỉ trích bác Kaoruko.

Nhật Bản và nước ngoài có quy định khác nhau,
mẹ nói.

Chỉ là lật lại cái luật đó, không chấp nhận chết não rồi coi đó là sống ư? Thích thế thì tự ôm lấy một mình đi. Đừng có cuốn thêm cả người khác vào nữa. Nói thẳng ra là phiền hà.


Anh, Wakaba đang nghe kìa…


Anh không nghĩ điều này tốt cho Wakaba đâu. Phải cho con bé hiểu rõ tình hình - Wakaba
, bố đột ngột nhìn bé. Đôi mắt thật đáng sợ.
Trả lời bố thành thật. Wakaba nghĩ là bao giờ Mizuho mới mở mắt ra?

Những lời đay nghiến của bố khiến trái tim Wakaba thót lại. Bé nhìn mẹ như cố tìm kiếm sự giúp đỡ.

Giờ đâu phải lúc cho anh hỏi con những điều như thế…
mẹ nói.

Chuyện quan trọng. Phải làm cho rõ. Wakaba, trả lời đi. Thế nào? Con nghĩ bao giờ Mizuho chữa khỏi bệnh đây?


Không biết ạ,
Wakaba đáp lại. Bé chỉ có thể nói vậy thôi. Thế rồi, bố dùng cả hai tay chộp lấy vai bé.

Này, con nghe cho rõ đây. Mizuho sẽ mãi mãi không mở mắt ra nữa. Cứ mãi như thế thôi. Bề ngoài trông như đang ngủ nhưng không phải thế đâu. Trong đầu con bé đó không còn gì nữa cả. Không nghĩ gì nữa cả, Wakaba có trò chuyện đến mức nào nó cũng không nghe thấy giọng con đâu, có chạm vào bao lần chăng nữa nó cũng không cảm thấy gì nữa đâu. Đứa con gái ở đó không còn là Mizuho của trước kia nữa. Chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Con hiểu linh hồn là gì chứ? Thứ đó đã bị rút đi mất rồi. Mizuho mà Wakaba từng biết rõ đã lên Thiên đường rồi. Muốn nói chuyện thì ngửa cổ lên trời mà nói. Vậy nên, con không cần đến ngôi nhà đấy nữa cũng được. Con hiểu chứ?

Bé không biết phải đáp lại như nào nữa. Wakaba lại nhìn mẹ. Mong được cứu giúp.
Nhưng bố đã nói trước cả mẹ.
Mẹ con đã hiểu rõ rồi.


Ơ!
Wakaba nhìn mẹ.
Bố bé tiếp tục,
Mẹ cũng nghĩ Mizuho đã chết như bố thôi. Chỉ giả vờ như thế trước mặt bác con thôi. Đang diễn đấy thôi.


Anh đừng nói cái kiểu đó,
mẹ nói với giọng giận dữ.

Vậy, anh nên nói kiểu gì đây? Tươi cười bắt chuyện với một đứa trẻ chết não, không còn ý thức nữa thì có khác nào đóng kịch đâu chứ? Nếu đã thế anh muốn hỏi, khi em ở một mình với Mizuho, em có bắt chuyện với con bé không? Có nói chuyện không? Khi không có mặt chị Kaoruko, em chắc không làm chuyện đó. Thế nào? Thành thật trả lời anh đi.

Những lời của bố thật quá đáng. Nhưng Wakaba thấy cũng có cái đúng. Khi không có bác Kaoruko, mẹ có nói chuyện với Mizuho không ta? Bé nhớ là chưa từng có.
Như thể xác nhận những lời đó, mẹ chẳng nói năng gì.

Con hiểu rồi chứ, Wakaba?
Bố lấy lại giọng nhẹ nhàng.
Mọi người chỉ diễn trước mặt bác con thôi. Chắc chỉ trừ bà con ra. Tất cả chỉ là đóng kịch. Trước mặt bác con khi nãy, bố cũng có diễn một chút. Tuy bố không thích đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cái này gọi là lựa chuyện để nói đó. Nhưng bố không muốn ép Wakaba phải làm như thế. Vậy nên, con nên hạn chế lại gần ngôi nhà đó. Con hiểu chứ?

Bé chẳng biết nên đáp sao cho phải. Chỉ có thể đáp
hiểu rồi
như vậy thôi. Bé gật đầu như cố thuyết phục bố mình.
Lúc sau được ở riêng với mẹ, Wakaba thử hỏi,
Ta sẽ không đến chỗ chị Mizuho nữa ạ?


Đâu thể không đi được chứ. Họ hàng nhà ta mà. Bố cũng chỉ nói là ‘hạn chế’ mà thôi. Sẽ có lúc buộc phải đi mà.


Lúc đó ta sẽ làm gì? Đóng kịch sao?

Như chạm phải miệng vết thương, mẹ nhăn mặt lại. Rồi mẹ nói,
Cứ như từ trước đến giờ thôi.

Thế rồi, mẹ còn nói thêm,
Nhưng những chuyện thế này không được nói trước mặt bác Kaoruko nhé.


Vâng!
Wakaba đáp lại. Tại sao không thể nói, khỏi cần phải hỏi bé cũng có thể hiểu đại khái được lý do. Chỉ là không thể nói ra cho rành rọt thôi.
Kể từ đó, họ chẳng đến nhà Harima nữa. Nhưng rồi hôm nay cũng đã đến lúc. Khi rời khỏi nhà, mẹ đã nhắc nhở.

Nhớ chưa? Cứ như trước giờ. Trước mặt bác Kaoruko, cứ hành xử như từ trước đến giờ thôi.


Con hiểu rồi
, Wakaba đã nói vậy. Với lại, nếu không giống từ trước đến giờ thì sẽ phải làm thế nào, bé thấy thế còn khó hơn.
Vậy nên, lâu ngày mới gặp bác Kaoruko, bé hành xử như trước kia. Nghĩa là, đầu tiên sẽ vào thăm Mizuho, cả lúc mẹ và bác vào trong phòng khách ăn bánh, bé cũng đáp là sẽ ở đây. Thái độ của Wakaba khiến bác vui lắm.
Khi còn lại một mình trong phòng Mizuho, bé nghĩ đến rất nhiều thứ. Chuyện bố nói với mẹ,
Khi em ở một mình với Mizuho, em có bắt chuyện với con bé không?
cũng nằm trong số đó.
Bé đã sốc khi mẹ mình không đáp nổi một câu gì vào lúc đó. Đồng thời cũng nhận ra một điều.
Bản thân mình hình như cũng thế.
Khi không có bác Kaoruko, bản thân Wakaba cũng không nói gì nhiều với Mizuho, cũng chẳng chạm vào chị mình. Cô bé không thể giải thích rõ ràng lý do nhưng không nghĩ đó là
diễn kịch
như bố nói. Nếu nói là không vì ánh mắt của bác Kaoruko thì là nói dối, nhưng bé bắt chuyện với người chị họ say ngủ hoàn toàn không như bố nói. Bởi bé thật tâm cầu cho tiếng nói của mình sẽ tới được với chị ấy. Chắc mẹ cũng thế chăng. Không chỉ có mình mẹ. Phần lớn những người nói chuyện với Mizuho chắc đều nghĩ thế. Nó khác với thứ
diễn xuất
bố nói.
Nếu lỡ có ai hỏi là thứ gì thì bé lại chẳng giải thích nổi.
Trong khi mải mê nghĩ tới những điều đó, Ikuto bước vào trong phòng. Lâu lắm rồi, bé mới gặp cậu anh họ kém hai tuổi này. Cậu nhóc đang cầm một máy chơi điện tử cầm tay. Rồi đột ngột rủ bé chơi chung.
Ikuto đã lên tiểu học, cậu bé cũng đã chững chạc hơn nhiều trong mắt Wakaba. Nhưng cảm giác khác lạ này lại không chỉ có thế. Bé chợt nhận ra.
Cậu anh họ này không hề nhìn tới chị gái mình. Khi Wakaba hỏi, cậu bé bảo,
Chuyện đó, không cần đâu
. Gương mặt có vẻ khó chịu.

Không cần là sao?

Ikuta rũ đầu trước câu hỏi của Wakaba,
Chị anh đã…
rồi lầm bầm,
đã… chết rồi còn đâu.

Câu trả lời đó làm Wakaba cảm thấy sốc. Anh họ bé đang nói gì vậy? Cả anh ấy cũng từ bỏ giấc mơ chị gái mình sẽ mở mắt tỉnh dậy rồi sao? Cũng định đóng kịch tin tưởng trước mặt mẹ mình sao?
Wakaba im lặng.
Không phải vậy đâu
, bé không thể nào vặn lại như vậy. Một đứa nhóc con bị giật ra khỏi giấc mơ thì có nói gì cũng vô ích.

Ra đằng kia chơi đi,
Ikuto nói.
Anh không kích ở trong căn phòng này.

Thế là hai đứa đi ra phòng khách chỗ mẹ và bác Kaoruko ngồi, dẫn đến chuyện khi nãy. Wakaba đã lo sợ Ikuto sẽ nói điều gì không tốt. Chính vì vậy, khi thằng bé nói ra những câu đó, con bé đã buột miệng,
Không được nói chuyện đó
.
Kết quả là, bác Kaoruko nổi giận.
Wakaba bị bủa vây bởi những suy nghĩ u ám. Từ giờ, bé nên làm sao đây?
Mẹ đã nói rằng rồi bác sẽ nguôi ngoai, nhưng liệu có thật thế không? Wakaba chẳng thể nào ép mình tin điều đó. Bác chắc chắn sẽ không quên chuyện hôm nay, dẫu Wakaba có cố gắng bắt chuyện với Mizuho đến mấy, có lẽ bác cũng không cho bé gặp chị mình nữa.
Cảm giác một điều quan trọng đã vỡ vụn, không có cách nào lành lại được nữa loang ra trong lòng Wakaba. Phải làm thế nào, bé không thể nào biết nổi.
Bé chỉ quyết tâm dẫu ai có nói điều gì đi chăng nữa, nhất định sẽ ủng hộ Mizuho đến tận cùng. Bản thân bé có nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất là biết đâu Mizuho đã thế mạng cho bé rơi vào tình trạng này.
Bé nhớ lại buổi đi bơi hôm đó.
Tuy không còn nhớ chi tiết vụ tai nạn vì khi nghe nói Mizuho đã bị chết đuối, đầu óc bé như ù đi, chẳng còn biết chuyện gì với chuyện gì nữa.
Nhưng trong những mảnh rạn vỡ của ký ức vẫn có những điều cô bé nhớ rất rõ.
Mùa hè năm ấy, Wakaba đeo nhẫn. Một chiếc nhẫn làm từ hạt cườm. Trước kỳ nghỉ hè, bạn thân của bé ở trường mầm non đã cho bé nên bé thích cái nhẫn đó lắm.
Lúc đi chơi bể bơi, bé cũng vẫn đeo theo. Khi Mizuho nhìn thấy cái nhẫn đó, chị cũng khen nó dễ thương.
Hai đứa thỏa sức đùa nghịch. Còn đua nhau xem ai nhịn thở được lâu hơn nữa.
Trong lúc đó, chiếc nhẫn đã rơi ra mất. Bé còn chẳng nhớ nổi tại sao. Trong khi bé đang nổi trên mặt nước, tõm, nó rơi vào giữa lòng hồ.
Kêu lên một tiếng, Wakaba vội hụp xuống. Mizuho bên cạnh cũng hụp xuống theo. Chắc chị ấy cũng nhìn thấy cái nhẫn bị rơi ra.
Chiếc nhẫn rơi ngay bên trên một cái lưới dưới đáy hồ. Wakaba vội vàng định quơ lấy nó mà không bắt được. Cái nhẫn đã bị mắc lại trong mắt lưới. Bé định lôi nó ra nhưng bị mắc rịt lại nên mãi không lấy nổi. Mizuho cũng giúp đỡ nhưng không được. Càng lúc càng khó thở, Wakaba đành ngoi lên mặt nước. Lúc đó, một lượng lớn nước đã chui vào mũi bé. Không thể chịu được cảm giác khó chịu đó, bé di chuyển ra chỗ rìa bể bơi để vuốt nước khỏi mũi.
Bé đã nghĩ là không còn cách nào khác. Đành bỏ cái nhẫn đi thôi. Chỉ cần xin lỗi bạn mình là được.
Bình tĩnh hơn đôi chút, cô bé mới nhìn quanh. Không thấy Mizuho đâu.
Bé còn đang thấy kỳ lạ thì đúng lúc mẹ vừa chạy tới. Lúc đó, mọi người cũng hỏi Mizuho đâu. Không thể giải thích rõ tình hình, bé chỉ nói là đột ngột biến mất mà thôi.
Những người lớn chung quanh bắt đầu loạn lên. Chẳng bao lâu, ai đó nói đứa bé bị chìm ở đây, và cơ thể Mizuho được đưa lên.
Ký ức từ lúc đó trở nên mơ hồ. Nhưng sau đó, cô bé vẫn nhớ mình đã thất kinh ra sao khi nghe nói Mizuho bị kẹt tay ở cái lưới dưới đáy bể bơi. Lúc Wakaba cảm thấy khó thở trồi lên mặt nước, chắc Mizuho cũng thấy thế. Nhưng chị không thể rút ngón tay ra để trồi lên mặt nước. Không biết lúc đó chị ấy đã khốn khổ đến thế nào.
Nếu lúc bé lên tới mặt nước mà biết lo cho Mizuho ngay thì… Nếu nói cho ai đó chung quanh biết chuyện liền lúc đó thì…
Khi gặp lại Mizuho trong bệnh viện, cô bé như thấy mình rơi xuống một lỗ sâu thẳm. Một phút vô ý, bé đã cướp mất những ngày tháng hạnh phúc của người chị họ.
Đó là bí mật cô bé chưa dám nói với ai, cho đến tận bây giờ.
5
Trong một cửa hàng đồ chơi nổi tiếng phố Ginza, Kazumasa thở dài lắc đầu. Anh chẳng biết nên chọn thứ gì trong đám đồ chơi đang bày đầy ra đấy. Độ ba tháng trước, khi mua quà cho Mizuho và Ikuto, anh đã phải viện đến lời khuyên của nhân viên bán hàng, chọn chọn lựa lựa đến đau cả đầu. Anh đã nghĩ chắc sẽ không lại phải chịu nỗi phiền hà này sớm đâu nhưng nó đã sớm đến hơn anh tưởng.
Nhưng anh không phủ nhận sự vô ý của bản thân. Nghĩ cho kĩ, chuyện như thế này cũng dễ hiểu thôi. Anh bận công bận việc đến độ quên khuấy cả thời gian.
Cuối tuần trước, Kaoruko đã nhắn cho anh báo thứ Bảy tuần sau làm tiệc sinh nhật cho Ikuto nên mong anh dành chút thời gian ghé qua. Sinh nhật thằng bé thực ra là vào thứ Hai tuần sau đó nhưng cô muốn mời cả bạn học của con nên đã tổ chức vào cuối tuần. Tổ chức vào buổi trưa cũng là vì thế.
Tổ chức tiệc sinh nhật với bạn bè ở trường tiểu học sao - nghĩ đến cảnh đó anh đã thấy ngán ngẩm, nhưng chỉ còn biết chuẩn bị tinh thần. Anh chẳng biết phải nói sao khi cô nói chỉ cần chào hỏi mấy đứa nhỏ, cho chúng thấy là ngày nghỉ có bố Ikuto ở nhà là được.
Với lại anh cũng có chút lưu ý đến Ikuto.
Anh vẫn như trước kia, tầm hai tuần mới ghé qua nhà một lần, nhưng rõ ràng dạo này Ikuto có hơi là lạ. Thường xuyên ở rịt trong phòng, giờ ăn cũng chẳng nói năng gì nhiều với Kazumasa. Tuy Kaoruko bảo chẳng có chuyện gì đâu nhưng anh vẫn thấy lo. Có khi nào nó đã lớn rồi, đã hiểu ra chuyện bố mẹ đang ly thân. Nếu là vậy, anh càng phải tỏ ra là một ông bố chuẩn mực.
Cứ ngắm hoài ngắm mãi đám đồ chơi cũng chẳng biết chọn thứ nào nên anh lại phải nhờ đến nhân viên cửa hàng như lần trước. Sau khi bị xoay như chong chóng, anh đã chọn được một bộ bàn cờ do Pháp sản xuất làm quà sinh nhật cho Ikuto. Do Kaoruko nói thằng bé thích chơi game nên anh mới quyết thế.
Xách theo cái túi giấy, anh gọi taxi đi về căn nhà ở Hiroo. Kiểm tra đồng hồ thì cũng đúng thời điểm.
Trong tin nhắn của Kaoruko, cô có ý mời cả bố nữa. Dẫu sao Ikuto cũng đã vào tiểu học rồi, có vẻ cô muốn làm một tiệc sinh nhật thật rôm rả vào năm nay.
Anh có gọi cho ông Tatsurou nhưng câu trả lời đúng như anh nghĩ,
Bố không đi được đâu
.

Tiếc quá, hôm đó bố bận rồi. Thứ Bảy mà không có bố ở nhà thì không ổn nhưng không có ông nội chắc chẳng sao đâu. Bố cũng muốn mừng sinh nhật Ikuchan lắm nhưng đành gửi quà qua đường bưu điện sau thôi.

Rõ ràng là bố anh chỉ không muốn nhìn mặt Kaoruko. Chắc bố vẫn chưa thể thoải mái với cô ấy được. Kazumasa chỉ đáp lại,
Vậy sao?
.
Khi đến gần căn nhà, anh nhìn thấy hai mẹ con Miharu đang đi bộ cùng hướng với anh. Kazumasa ra hiệu cho tài xế dừng lại, rồi bấm cửa sổ xuống.
Miharu!
, anh gọi.
Miharu quay lại, cô ấy mở miệng như thể nói
A!
rồi chào anh.
Kazumasa nhanh tay trả tiền rồi xuống xe.

Mẹ con Miharu cũng được mời hả?
Anh vừa lại gần vừa hỏi.
Anh cho đó là điều hiển nhiên nhưng có vẻ không phải vậy.

Em đã gọi cho chị hỏi sinh nhật Ikuchan chị định làm gì, mẹ con em muốn mang quà sang chơi. Năm nào cũng tổ chức tiệc mừng mà. Khi đó chị bảo là định tổ chức tiệc sinh nhật mời bạn bè cùng trường thằng bé đến chơi, em có thể mang quà sang chơi cũng được…
Chẳng hiểu sao cô em vợ của anh lại có vẻ khổ sở lắm.
Kỳ lạ thật, Kazumasa nghĩ. Vì muốn có một sinh nhật thật rầm rộ, cô ấy còn mời cả ông Tatsurou mà, sao lại không mời nhà Miharu nhỉ?

Em chỉ định tặng quà cho Ikuchan, thăm Mizuho chút rồi về ngay
, như thấy vẻ nghi hoặc từ Kazumasa, Miharu cố giải thích.

Sao lại nói thế, em cứ thong thả ở lại chơi. Chắc Ikuto cũng vui lắm.

Nhưng Miharu chỉ khẽ cười khó hiểu. Wakaba cũng chẳng nhìn vào mắt anh, thái độ dường như có chút gì xa cách.
Khi anh đưa hai mẹ con đến chỗ hiên để vào nhà, Kaoruko từ trong hành lang đi ra. Thấy mẹ con Miharu, cô nhướng mày,
Hai bên có hẹn nhau hả?


Không, mới gặp nhau đằng kia thôi.


Hừm, thế hả?


Em chào chị,
Miharu lên tiếng chào. Vẻ mặt cô cứng đơ.

Cảm ơn em đã có lòng đến chơi
, Kaoruko nhìn em gái.
Nhìn thái độ của hai chị em Kaoruko, Kazumasa đoán là đã xảy ra chuyện gì không hay rồi. Cân nhắc chuyện đang cần phải làm ở nơi này, anh cứ tạm bỏ qua vụ này đi đã. Hôm nay sẽ là một ngày dài. Anh không muốn có động thái sai ngay từ đầu.
Kaoruko nhìn xuống đứa cháu, góc miệng nhếch lên. Một biểu hiện đầy vẻ cố ý,
Cả Wakaba nữa, cảm ơn cháu đã đến vì Ikuto nhé.

Wakaba khẽ gật đầu rồi nhìn lên Kazumasa.

Bác ơi, cháu gặp Mizuho được không?


Đương nhiên rồi. Cháu cứ gặp đi.


Đúng không?
Anh tìm kiếm sự đồng tình từ Kaoruko nhưng chẳng hiểu sao phản ứng của cô ấy thật mơ hồ. Ánh nhìn cứ lang thang đâu đó.
Wakaba tháo giày ra, rồi đi thẳng tới phòng Mizuho. Nhưng trước khi con bé kịp mở cửa, Kaoruko nói,
Không có trong đó đâu.


Vậy ở đâu ạ?


Trong phòng khách. Tổ chức sinh nhật cho em trai thì đương nhiên phải ở đó rồi,
nói thế rồi Kaoruko đi vào trong.
Kazumasa cởi giày ra. Lúc đó, anh để ý thấy một đôi giày da của nam có chút quen thuộc đặt ngay gần đấy.
Cùng Miharu và Wakaba bước vào phòng khách, anh đã ngạc nhiên lắm. Căn phòng giăng đầy bóng bay và những dải dây đủ màu.
Ôi!
Wakaba thốt lên.

Thật hoành tráng nha,
nhìn dải băng màu bạc in dòng chữ HAPPY BIRTHDAY treo trên tường, Kazumasa lẩm bẩm.

Thấy ổn không?
Kaoruko đứng ở cạnh bên hỏi anh.

Em tự làm đấy hả?


Mẹ có giúp một chút.


Giỏi thật.


Cảm ơn anh.

Kazumasa nhìn ra chỗ cửa sổ. Hoshino đang đứng đó, mặc một chiếc áo phông lửng tay. Lần đầu tiên, anh thấy cậu ta mặc thường phục.

Đã làm phiền gia đình rồi,
Cậu ta lễ phép cúi đầu.

Cậu cũng được mời đến hả?


Vâng, chị nhà đã nói rất mong em tới chơi.


Cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều đấy,
Kaoruko ở bên cạnh lên tiếng.
Nếu chỉ có mình em thì hơi khó khăn.

Kazumasa nhìn cái xe lăn bên cạnh Hoshino. Mizuho ngồi trên đó. Con bé mặc một chiếc váy hoa liền khá đẹp, anh chưa từng thấy. Có lẽ cô ấy đã đặc biệt mua cho ngày hôm nay. Sóng tóc thả dài hơi gợn quăn. Chắc chắn Kaoruko đã uốn cho con bé. Nhìn con bé với bờ mi dài nhắm nghiền dễ thương như búp bê.
Anh chợt để ý đằng sau cái xe lăn. Dường như có thứ gì đó giấu sau một cái giá nhỏ phủ khăn. Nếu để ý kĩ hơn thì thấy dây dẫn đó nối với phần sau lưng xe lăn.

Em định làm gì vậy?
, Kazumasa hỏi Kaoruko.
Trong ánh mắt như lấp lánh ý đồ tinh quái gì đó, cô tươi cười,
Bí mật.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng Kazumasa. Anh nhìn Hoshino nhưng cậu ta khổ sở tránh mặt đi.
Đúng lúc đó.
Ái chà, Wakaba. Cháu đến thật kìa,
bà Chizuko từ trong bếp ra với nụ cười mãn nguyện, lại gần đứa cháu gái.

Cháu mang quà đến cho Ikuchan,
Wakaba chìa cái túi giấy ra.
Ikuchan đâu rồi ạ?


À thì, Ikuchan…
bà Chizuko nhìn Kaoruko như muốn tìm lời xác nhận.

Chắc nó ở trong phòng trên tầng hai ấy,
Kaoruko đáp lời, rồi nhìn cái đồng hồ treo tường.
Nó đang làm gì vậy nhỉ? Sắp đến giờ bạn bè tới rồi cơ mà,
cô nhíu mày tỏ vẻ không vui rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Kazumasa thở dài, nhìn lên trên bàn. Đĩa và cốc, thìa đều đã sắp hàng đâu ra đấy. Đếm được cả thảy bảy bộ. Chiếc ghế kê ở cạnh hẹp của bàn chắc chắn là dành cho Ikuto rồi.
Chắc sẽ có sáu đứa bạn đến tham dự, anh lửng lơ nghĩ vậy. Sinh nhật mời được chừng này bạn chắc đời sống học đường ở trường tiểu học của Ikuto cũng không đến nỗi nào.
Anh nghe thấy tiếng gào tức tối của Kaoruko ngay sau đó. Dội từ hành lang vào. Kazumasa và bà Chizuko đứng ngay bên cạnh nhìn nhau.
Lại nghe thấy có tiếng. Lần này là Ikuto. Nhưng mọi người không nghe được thằng bé nói gì.
Ngay khi Kazumasa bước ra đến hành lang, anh đã nghe thấy tiếng quát của Kaoruko,
Con đừng nói ngốc nghếch thế, nhanh xuống đây mau.


Không muốn. Con không đi.


Sao thế? Wakaba cũng đến đấy. Cả bố nữa. Lát bạn bè con cũng sẽ đến còn gì. Nào, nhanh lên.

Ikuto đáp trả lời,
Không muốn, không muốn
.
Kazumasa đi ra chỗ mé cầu thang thì thấy Kaoruko và Ikuto đang giằng co ở bên trên.

Này, có chuyện gì thế?

Ikuto đang cố giằng tay ra khỏi mẹ, chợt ngưng bặt. Gương mặt nhăn nhúm như sắp khóc.

Thật ra là sao thế?
Kazumasa hỏi.

Không biết. Chỉ là đột nhiên không muốn tổ chức sinh nhật thôi.


Tại sao?

Ikuto chẳng nói gì, ngồi xuống luôn ở đấy.

Tóm lại là xuống phòng khách đi. Nếu con muốn gì thì xuống đó nói.

Nghe Kazumasa nói thế, Ikuto chậm rãi đi xuống cầu thang.
Kaoruko đi theo với vẻ mặt nghiêm trọng. Kazumasa ghé tai cô hỏi,
Chuyện gì thế?
.

Ai biết,
cô chỉ lắc đầu.
Ikuto vừa vào phòng khách, mẹ con Miharu đã tươi cười chào đón thằng bé. Wakaba lấy cái hộp từ trong túi giấy ra rồi lại gần thằng bé. Một dải nơ hồng đính trên cái hộp đó.

Ikuchan, mừng sinh nhật.

Ikuto nhận món quà với vẻ không vui,
Cảm ơn,
thằng bé nhỏ giọng đáp. Gương mặt chẳng có chút vui vẻ nào cả. Thậm chí còn mang vẻ khổ sở.

Mở ra xem đi, Ikuchan,
Miharu nói.
Ikuto gật đầu rồi ngồi bệt xuống sàn, giật dải ruy băng ra.

Khoan đã,
Kaoruko nói.
Chẳng phải bạn con sắp đến rồi sao? Hay ta mở ra sau đi?

Ikuto ngừng tay. Nhưng nó cứ ôm nguyên hộp quà đó, không hề đứng dậy.

Sao muộn vậy nhỉ?
Kaoruko nhíu mày, nhìn lên cái đồng hồ.
Đã đến giờ này rồi. Mẹ nghĩ là mọi người sẽ cùng đến, chắc có ai bị muộn chăng.


Có khi là thế. Hay là tàu điện đến trễ mất bến nào rồi,
bà Chizuko nói.

Hay là thế thật. Có khi nào bị lạc đường không?

Kaoruko tiến ra gần chỗ cửa sổ. Ikuto vẫn cúi đầu, nó lầm bầm với giọng nghẹn nghẹn,
Không đến đâu.


Ơ!
Kaoruko dừng bước quay lại.
Con vừa nói gì thế?

Ikuto ngẩng đầu lên. Mắt đã sưng đỏ. Đôi mắt đó nhìn đăm đăm vào mẹ nó.
Không đến. Bạn bè con không đến.


Ơ? Thế là sao?

Ikuto im lặng, nó cứ nằm xuống đất. Đôi vai bé nhỏ khẽ run lên.
Kaoruko trưng ra vẻ mặt như đang nuốt nghẹn, đuôi chân mày hếch lên. Cô sải những bước dài lại gần con trai.

Sao thế? Con đã nói là sẽ đến cơ mà. Có sáu đứa. Bạn Yamashita, Tanaka, Ueno và những ai nữa nhỉ?

Mặt Ikuto đã rúm ró cả lại, nó lắc đầu,
Không đến. Không ai đến.


Vậy nghĩa là sao chứ?


Bởi vì… con không mời ai cả. Con không nói với ai về tiệc sinh nhật,
từ khóe mắt Ikuto, nước mắt đã rơi.
Kaoruko ngồi thụp xuống trước mặt Ikuto, hai tay thô bạo nắm lấy vai thằng bé.
Chuyện đó là sao?


Kaoruko,
Kazumasa vội giảng hòa.
Em bình tĩnh lại chút đi!


Anh im đi,
cô nói, ánh mắt vẫn hằm hằm nhìn con trai.
Trả lời mẹ đi, chuyện này là sao? Mẹ đã nói là sẽ tổ chức sinh nhật, nhớ mời bạn bè cơ mà. Con lại không nói với ai cả là tại làm sao?

Ikuto không nhìn mẹ. Đôi vai như co rúm lại. Kaoruko dùng tay nâng cằm con lên.

Vậy chuyện sẽ có sáu đứa bạn đến là sao? Con nói dối ư?

Ikuto không trả lời. Kaoruko vẫn cứ thộp vai con trai mà lắc.

Con trả lời mẹ cho tử tế đi. Con nói dối sao? Bạn con sẽ không đến ư?

Ikuto lắc đầu bất lực.
Không đến,
nó yếu ớt đáp.

Tại sao? Tại sao con lại nói dối? Tại sao con không mời bạn đến?
Kaoruko hỏi dồn.

Bởi vì, bởi vì…
Ikuto khóc nấc.
Có chị. Mẹ nói là muốn mọi người gặp chị.


Thế thì sao? Thế thì có gì không được?


Bởi vì… con đã nói là không còn mà.


Không còn? Nghĩa là sao?


Con đã nói với bạn bè rằng nhà không còn chị nữa. Nếu mọi người đến nhà thì sẽ bị lộ là nói dối.


Tại sao lại không còn? Vẫn còn đây còn gì. Tại sao con phải nói dối như vậy?


Nếu không nói thế, con sẽ bị bắt nạt. Khi con nói rằng không còn chị, bạn bè con cũng chẳng nói gì nữa.

Miharu bên cạnh Kazumasa khẽ lấy tay bịt miệng,
A!
lên như thể đang bật ra điều gì đó trong đầu. Thế là anh hỏi nhỏ cô,
Chuyện gì vậy?


Chị có đưa Mizuho đến dự lễ khai giảng của Ikuchan. Bạn cùng lớp của thằng bé đã nói gì đó về chuyện này…
Miharu thì thào đáp lại.
Ra là thế, Kazumasa đã ráp được các mối ghép với nhau. Có vẻ như Mizuho là nguyên nhân khiến Ikuto bị bắt nạt. Thế giới con trẻ không biết nghĩ trước nghĩ sau, kiểu gì cũng sẽ xảy ra những chuyện như thế.

Nếu chị không còn nữa thì đi đâu?

Ikuto không đáp câu hỏi của Kaoruko. Nó chỉ rũ đầu xuống. Nhìn con trai mình thế, Kaoruko càng cáu lên bắt trả lời.

… Bởi vì
Ikuto thầm thì.

Gì cơ? Mẹ không nghe thấy gì cả. Con nói to lên.

Bị Kaoruko mắng, Ikuto giật nảy mình. Rồi,
Đã chết rồi còn gì,
nó nói như thể tuyệt vọng.
Đã chết rồi.

Mặt Kaoruko trong một thoáng như cắt không còn giọt máu.
Chuyện đó là sao…


Bởi vì đúng thế còn gì? Chị cũng như đã chết…

Có tiếng chát. Kaoruko thẳng tay tát vào má Ikuto.
Ikuto khóc rống lên. Nhưng Kaoruko vẫn không dừng lại, cô chộp lấy người con.

Xin lỗi đi. Xin lỗi chị con đi. Con không được nói những điều như thế,
chẳng đợi Ikuto có thể đứng lên, cô đã lôi xềnh xệch thằng bé ra chỗ xe lăn. Đôi mắt đó vằn lên vệt máu.

Khoan đã, Kaoruko, em đừng quá đáng,
Kazumasa giật tay vợ ra khỏi cánh tay Ikuto.

Anh đừng có chõ miệng vào.


Sao anh không thể nói? Anh vẫn là bố nó mà.


Bố kiểu gì? Bố nhưng anh đã làm được gì?


Đúng là như thế nhưng anh vẫn nghĩ cho lũ trẻ. Luôn nghĩ phải làm điều gì mới là tốt cho chúng nó.


Em cũng thế mà. Vậy nên, em mới tổ chức sinh nhật cho nó đấy. Gọi bạn bè Ikuto đến, cho chúng nó gặp Mizuho, sẽ không còn ai nói gì Ikuto được nữa.

Kazumasa lắc đầu.
Dễ dàng thế thôi sao? Con bé chỉ nhắm nghiền mắt ngồi đấy thôi mà. Trẻ con cũng khổ lắm. Chúng chỉ nghĩ chắc người này đã chết thôi.

Khi anh nói vậy, Kaoruko nheo mắt, môi hơi bĩu ra. Rồi nụ cười xuất hiện ngoài dự đoán.
Chỉ ngồi đấy thôi thì thế
, cách nói của cô thay đổi và khẩu ngữ cũng có phần bình tĩnh hơn,
Nhưng nó cử động thì sao?


Gì cơ?


Ví dụ, mỗi khi có ai chào hỏi Mizuho, con bé cử động thì sao? Hay khi Ikuto thổi nến, hai tay con bé động đậy thì sao. Thế có phải là chết không?

Nghe những lời của vợ, Kazumasa nhìn sang Hoshino. Cô mời cậu ta đến vì lý do đó sao.
Có vẻ như cậu chàng đã nghe qua kế hoạch của Kaoruko, Hoshino khổ sở cúi đầu.

Này, anh còn nhớ ngày hôm đó chứ? Ngày ta đã đến bệnh viện để chấp nhận hiến tạng. Khi chúng ta nắm tay Mizuho. Khi nghĩ rằng đã là lần cuối thì tay Mizuho cử động. Chắc anh không quên đâu. Lúc đó, chúng ta đã xác định Mizuho chưa chết mà.


Đương nhiên là anh không quên, nhưng chuyện đó với chuyện này khác nhau. Dùng máy móc để cho con bé cử động không có ý nghĩa gì cả.


Nếu ta không nói là dùng máy người ta sẽ không biết đâu.


Chuyện đó đơn thuần chỉ là trò dối trá. Em đang lừa mọi người mà thôi.


Em không lừa dối. Em chỉ muốn cho họ biết thôi. Em không để ai nói là Mizuho đã chết. - Ikuto, giờ con gọi ngay cho bạn bè đi. Nói với chúng hôm nay có tiệc sinh nhật nên mời các bạn đến chơi nhà. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon đợi khách rồi. Nào, nhanh đi,
giọng nói đầy vẻ cáu bẳn, Kaoruko đẩy Ikuto đi.
Giây tiếp theo, bàn tay phải của Kazumasa đã giơ lên. Lần này, anh giáng thẳng cái tát vào mặt Kaoruko. Cô ôm lấy má, ngạc nhiên xen lẫn oán hận nhìn anh.

Em thôi đi,
Kazumasa gầm lên.
Em có biết mình đang làm gì không đấy. Em đang cố áp đặt cách nghĩ của mình lên người khác đó.


Anh nói em áp đặt lúc nào?


Chẳng phải em đang làm thế hay sao? Chẳng phải em đang ép buộc mọi người đấy sao? Em nghe này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Anh hiểu em không chấp nhận cái chết của Mizuho. Anh cực kỳ hiểu. Nhưng trên thế giới này, không thiếu kẻ chấp nhận những người trong tình trạng như thế này là đã chết.

Kaoruko hít vào một hơi, đôi mắt mở lớn.
Anh… anh chấp nhận Mizuho đã chết sao?

Mặt Kazumasa nhăn lại, anh lắc đầu.

Thật lòng, anh cũng không rõ,
anh nói như rên rỉ.
Nhưng anh đang cố gắng hiểu tình hình thôi.


Hiểu như thế nào?


Khoảng hai tháng trước, anh đã gặp bác sĩ Shindou để hỏi chuyện. Vị bác sĩ đó dường như vẫn không thay đổi ý kiến là Mizuho vẫn đang trong tình trạng chết não. Ông ta cho rằng không có chút phục hồi nào, nếu kiểm tra thì có lẽ vẫn sẽ xác nhận là chết não thôi. Bác sĩ nói rằng con bé có ngồi thẳng lưng được cũng không liên quan gì cả. Vậy thì, Kaoruko, Mizuho vẫn còn sống có khi lại đơn giản chỉ vì ta không chấp nhận kiểm tra chăng. Đó là chuyện chúng ta buộc phải hiểu.

Gương mặt đỏ phừng phừng của Kaoruko đã chuyển sang màu xám tái.
Thật ra Mizuho đã chết… anh muốn nói em hãy chấp nhận điều đó?


Anh không nói em hãy chấp nhận. Em nghĩ thế nào là tự do của em. Nhưng có những người nghĩ như thế. Vả lại không được đổ lỗi.


Chết ư…?

Như thể chẳng còn sức lực nữa, Kaoruko khuỵu xuống sàn rồi cứ ngồi nguyên như vậy. Nhìn dáng cô gục đầu như thể, cảm tưởng nỗi thất vọng đang ngập tràn.
Đành phải để cô ấy chịu cú sốc đó thôi, Kazumasa nghĩ. Dẫu sao đây cũng là chuyện anh buộc phải nói ra vào một lúc nào đó. Anh đã luôn nghĩ vậy kể từ khi gặp bác sĩ Shindou. Chỉ là không thể nói ra thành lời nên cứ dây dưa kéo dài đến tận bây giờ thôi.

Kaoruko,
đúng lúc anh dịu dàng gọi thì cô ngẩng phắt đầu lên. Nhìn đôi mắt đó, Kazumasa giật mình. Tuy ánh nhìn không tập trung vào điểm nào, nhưng lộ ra vẻ điên loạn bất thường.

Sao thế em?
Anh hỏi cô nhưng không có lời đáp. Kaoruko nhanh chóng đứng dậy, lặng lẽ sải những bước dài đi vào trong bếp. Có chuyện gì thế nhỉ, Kazumasa nhìn theo thì đã thấy cô lập tức trở ra.
Nhìn thấy thứ trong tay cô, anh thất kinh. Một con dao.

Em định làm gì?
Vừa giật lùi, Kazumasa vừa hỏi.
Kaoruko không đáp lại, bàn tay phải không cầm dao, chộp lấy điện thoại trên bàn. Rồi với vẻ mặt vô hồn, cô bắt đầu gọi đi đâu đó. Có vẻ như đầu dây bên kia đã nhấc máy, cô mở miệng.

… A lô, cảnh sát phải không? Nhà tôi có người lên cơn, vung dao khắp nơi. Các vị có thể đến ngay được không? Địa chỉ là…

Kazumasa ngạc nhiên.
Em làm gì vậy?


Chị ơi,
Miharu gọi cô nhưng Kaoruko vẫn cứ lờ đi, tiếp tục cuộc điện thoại.

… là người trong nhà… Hiện thời vẫn ổn cả… Vâng, không có ai bị thương… Mong đừng để còi để tránh gây ảnh hưởng đến hàng xóm… Vâng, gọi chuông cũng được. Vậy thì nhờ các anh giúp cho
, Kaoruko ngắt điện thoại, để lại lên bàn rồi nhìn bà Chizuko.
Cảnh sát sắp cho người tới. Lúc đó, mẹ mở cửa cho họ nhé.


Kaoruko, con định làm gì…

Nhưng Kaoruko đã chẳng còn nghe lọt tai lời mẹ mình nữa, cô xoay sang nhìn Hoshino đứng cạnh xe lăn.

Cậu Hoshino, mời cậu tránh khỏi Mizuho giùm.


À vâng,
gương mặt Hoshino đã xanh lét, cậu vội bỏ ra chỗ Kazumasa.
Kaoruko đứng đối diện cái xe lăn, đổi thế cầm dao bằng cả hai tay. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn xiên lên trên. Chung quanh cô bao trùm một bầu không khí cách ly mạnh mẽ, chắc ai hỏi gì cũng sẽ không có phản hồi.
Đội cảnh sát đến đầu tiên từ một đồn cảnh sát gần đó. Khi nghe tin người cầm dao chính là vợ chủ nhà, người báo tin cũng chính là chị ta, họ đã ngạc nhiên cực độ.
Kaoruko đã hỏi rằng cảnh sát ở Cục liệu có đến không? Nghe bảo người thuộc phòng thanh tra của Cục Cảnh sát chắc cũng sẽ đến, cô nói, vậy ta sẽ đợi đến lúc đó thôi.
Không lâu sau, thanh tra cảnh sát của Cục cũng đến. Không rõ là bao nhiêu người. Chỉ có bốn người thuộc nhóm tiên phong mặc thường phục bước vào phòng. Sau khi nghe những người đến từ trước tường thuật lại tình hình, họ đánh giá mọi chuyện không ở mức nguy hiểm lắm.
Kaoruko nhìn họ rồi hỏi ai là người phụ trách. Một người đứng ra tự giới thiệu mình là Watanabe, người này tầm khoảng bốn mươi lăm, gương mặt cương nghị. Anh ta là tổ trưởng trực thuộc phòng hình sự.

Vậy tôi hỏi tổ trưởng Watanabe nhé,
Kaoruko rành mạch ra lời.
Bên cạnh là con gái tôi. Mùa xuân này, nó vào lớp Ba tiểu học. Giờ, nếu tôi đâm vào ngực đứa trẻ này, tôi có bị truy tố hay không?


Hả?
Miệng Watanabe khẽ mở ra, nhìn cả nhà Kazumasa rồi quay lại nhìn Kaoruko.
Chuyện này là sao?


Hãy trả lời tôi đi
, Kaoruko kề con dao lại gần ngực Mizuho.
Sẽ bị truy tố chứ?


Chuyện… chuyện này,
Watanabe lắc đầu.
Đương nhiên rồi. Là có tội.


Tội gì cơ?


Thì là tội giết người. Nếu cướp đi một tính mạng thì không thể tránh khỏi tội giết người.


Tại sao lại thế?


Tại sao ư…?
Gương mặt Watanabe có vẻ khó chịu, anh ta như nghẹn lời trong một thoáng.
Giết người thì đương nhiên phải chịu tội rồi. Tóm lại, cô có ý gì?

Kaoruko khẽ nhếch môi cười rồi quay sang phía cả nhà.

Đối với những người này, con gái tôi đã chết. Chết từ ngày xưa rồi, chỉ có tôi không chịu chấp nhận điều đó mà thôi.

Watanabe không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhìn sang Kazumasa cầu hỗ trợ.

Theo chẩn đoán của bác sĩ, con gái chúng tôi đã bị chết não
, Kazumasa nhanh miệng giải thích.

Chết não…
, Watanabe nhỏ giọng lầm bầm rồi gật gù như đã hiểu ra tình hình,
Hiểu rồi, ra là thế.
Có vẻ như người này cũng có hiểu biết ít nhiều về Luật hiến tạng.

Nếu tôi đâm một người đã chết…
, Kaoruko nói,
thế cũng là tội giết người phải không?


Không, nhưng, việc này…
. Watanabe nhìn cả Kaoruko lẫn Kazumasa.
Có phải chỉ chẩn đoán chết não thôi, chưa có thẩm định chết não không? Nếu là thế, ta lấy tiền đề là người này vẫn còn sống.


Nếu là thế, nếu tôi đâm dao vào ngực đứa trẻ này, khiến trái tim nó ngừng đập nghĩa là tôi đã giết con gái mình sao?


Tôi cho là như thế.


Vậy kẻ hại chết con gái tôi sẽ là tôi sao?


Đúng vậy.


Đúng rồi chứ? Không sai gì cả sao?

Như thể những lời day dứt đó đã khiến tự tin của anh ta bị lung lay, Watanabe quay lại dò hỏi ý kiến đồng nghiệp. Nhưng có vẻ như cấp dưới của anh cũng không có được câu trả lời xác đáng hơn, họ chỉ mơ hồ gật đầu.

Nếu như,
Kaoruko cao giọng,
nếu như chúng tôi chấp nhận hiến tạng, cho họ tiến hành thẩm định chết não thì có thể kết quả sẽ khẳng định con bé bị chết não. Theo luật pháp, não chết là tử vong. Vậy, kẻ hại chết con gái tôi cũng sẽ là tôi ư? Tuy tôi đã làm tim nó ngừng đập nhưng, tùy thuộc vào thái độ của chúng tôi, con bé có thể đã chết từ lâu rồi. Có thể nào thì người giết vẫn là tôi. Trong những trường hợp này, liệu chúng tôi có được phán quyết là vô tội?

Khi chứng kiến Kaoruko nói ra những lời đó, Kazumasa chợt có một suy nghĩ không liên quan gì đến bối cảnh, người phụ nữ này sao lại thông minh đến vậy? Bề ngoài, trông cô ấy như đang mê sảng nhưng suy nghĩ lại cực kỳ tỉnh táo.
Người đại diện cảnh sát bị gọi đến hoàn toàn bị áp đảo. Gương mặt đó vừa có vẻ kinh ngạc vừa như thể bị ép vào hoảng loạn, mồ hôi rịn ra dưới trán.

Chị muốn lý luận những điều này nên mới gọi chúng tôi đến sao?
Hỏi vậy nhưng vẻ mặt của Watanabe không hề bình tĩnh, y như một tên tội phạm bị dồn đến bước đường cùng.

Tôi không lý luận, đấy là câu hỏi. Nào, ta hỏi lại nhé. Nếu bây giờ, tôi đâm con gái mình thì đây là tội giết người ư? Hay không phải? Trả lời tôi đi.
Watanabe lấy hai tay ôm đầu, khóe miệng nhăn nhúm, cổ cúi xuống.

Thật tình, tôi cũng không rõ. Tôi không phải chuyên gia về Luật.


Vậy hãy hỏi ý kiến chuyên gia đi. Gọi ngay đi.

Watanabe xua bàn tay to tướng,
Chị đừng nói những điều quá đáng như thế.


Thế nào là quá đáng chứ. Chắc người quen của anh không thiếu gì luật sư hay công tố viên.


Kể cả có như vậy, hỏi họ thế này cũng bằng thừa. Họ cũng trả lời như nhau thôi.


Trả lời thế nào cơ?


Không nắm được thông tin chi tiết nên không thể nói chắc chắn điều gì. Nhất định họ sẽ đáp như vậy.

Kaoruko trút ra một hơi thở lớn.
Thật phiền phức quá nhỉ?


Họ lúc nào cũng vậy cả. Không đưa ra những kết luận vội vàng. Chỉ khi nào nắm được những thông tin xác đáng mà thôi.


Vậy sao?


Hay ta làm thế này. Hãy để tôi giới thiệu luật sư hay công tố cho chị. Chị hãy có thể thẳng thắn trình bày câu hỏi với họ. Thế có được không? Tóm lại, giờ hãy bỏ con dao xuống…

Nhưng Kaoruko đã tảng lờ mọi lời của Watanabe, cô di chuyển ra sau xe lăn.
Không thể kết luận vội vàng sao? Vậy thì, cứ biến nó thành vụ án chắc sẽ được.
Nói thế rồi cô dùng cả hai tay vung lên quá đầu.
Hãy nhìn cho kĩ.


A!
Miharu gào lên.

Dừng ngay, Kaoruko,
Kazumasa lao lên phía trước, anh dang bàn tay phải ra,
Em điên rồi sao?


Đừng cản em. Em thực sự muốn thế.


Đó là Mizuho đấy. Là con gái em đấy. Em hiểu không?


Vậy nên em mới phải làm,
Kaoruko nhìn anh với đôi mắt bi thương.
Hiện tại, Mizuho chỉ còn là cái xác sống. Em không thể để mặc nó trong tình trạng thảm thương này được. Là sống hay là chết, hãy để luật pháp… để đất nước này định lấy. Nếu Mizuho đã chết từ xưa thì em không mang tội giết người. Nhưng nếu còn sống sẽ là tội giết người. Dù thế nào em vẫn vui vẻ chấp nhận kết án. Mizuho mà em chăm sóc từ ngày xảy ra tai nạn đến tận hôm nay vẫn còn sống, ta có thể viết điều đó trên bia mộ của nó.

Những lời ma xui quỷ khiến của cô làm trái tim Kazumasa quặn lại. Trong thoáng chốc, anh muốn lơi tay để cô có thể làm điều mình mong mỏi.

Nhưng em chẳng thể gặp được Mizuho nữa đâu. Cũng chẳng thể chăm lo cho con bé nữa. Thế có được không?


Sao lại ngăn em? Anh cho rằng Mizuho đã chết rồi còn gì! Thế thì sao phải hỏi nữa. Người ta đâu có chết hai lần.


Anh cũng không rõ. Tóm lại, anh không muốn em làm điều đó. Không muốn em lấy dao đâm vào ngực đứa con gái yêu thương của mình…


Em cũng đâu muốn làm. Nhưng, em chỉ có thể làm thế thôi. Bởi chẳng có ai cho em câu trả lời cả.

Có vẻ Kaoruko đã quyết ý, cô vung mạnh con dao. Ngay lúc đó
Dừng lại đi,
một giọng cao chói gào lên.
Kaoruko khựng lại, xoay về phía giọng nói đó.
Wakaba vừa run rẩy vừa chậm chạp tiến lên. Cô bé tiến đến trước mặt Kaoruko và dừng lại.

Bác Kaoru… Đừng giết chị ấy. Đừng giết Mizuho.
Không phải là tiếng thét thất thanh lúc trước, mà là một giọng nhỏ bé, mong manh.

Lùi lại, Wakaba. Nguy hiểm đó, máu sẽ bắn ra đấy,
Kaoruko nói bằng một giọng bình thản.
Nhưng Wakaba không lùi lại.

Xin bác, đừng giết chị ấy. Wakaba luôn nghĩ là chị ấy vẫn sống mà. Bởi vì Mizuho vẫn sống. Cháu muốn chị ấy sống.


Chuyện đó… cháu không cần phải ép mình đâu.


Không phải thế. Cháu không ép mình nghĩ vậy đâu. Mizuho đã chịu thế thay Wakaba mà. Ngày hôm đó, vì tìm nhẫn cho Wakaba mà chị ấy thành ra như thế.


Nhẫn ư?


Cháu sợ lắm. Đến tận bây giờ vẫn chẳng dám nói cho ai. Là Wakaba hư. Đã mang nhẫn đến hồ bơi… Không cần đến nhẫn khi bơi vậy mà… Nhẫn thì lúc nào đeo cũng được vậy mà… Nếu lúc đó, đứa chết đuối là Wakaba thì hay rồi. Mọi chuyện đã không thành thế này. Bác Kaoru… Wakaba muốn Mizuho sống. Không muốn chị ấy chết đâu,
Wakaba vừa khóc vừa nói những lời đầy thương cảm.
Lần đầu tiên Kazumasa nghe được chuyện này. Nhìn gương mặt Kaoruko lẫn Miharu, anh nghĩ hai người kia cũng vậy.

Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi. Để Wakaba lớn hơn chút nữa, cháu sẽ giúp bác. Cháu sẽ giúp bác chăm sóc cho Mizuho. Vậy nên, đừng giết Mizuho. Xin bác.
Những giọt nước mắt của Wakaba rơi xuống sàn.
Một khoảng lặng trôi qua. Kazumasa cũng không nói gì. Chỉ nhìn đăm đăm vào tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy kia.
Hừ - thở ra một hơi, Kaoruko lặng lẽ hạ tay, buông lỏng con dao. Cô áp tay trước ngực, nhắm mắt lại như để trấn tĩnh chính mình.
Rồi khi mở mắt ra, Kaoruko rời khỏi chiếc xe lăn. Cô đặt con dao lên bàn rồi lại gần Wakaba. Quỳ xuống sàn, cô vòng hai tay ôm lấy con bé.
Cảm ơn cháu.


Bác…
Wakaba nhẹ giọng đáp.

Cảm ơn cháu!
Kaoruko lặp lại.

Bác ơi, ta sẽ vui vẻ đợi ngày đó đến nhé.

Những lời của con bé khiến chung quanh như có chút an tâm hơn. Kazumasa cũng là một trong số đó. Lúc đó anh mới nhận ra, lưng mình đẫm mồ hôi.

Chị ơi!
Miharu lao lại chỗ hai người.

Em nói chuyện với Mizuho không phải là diễn kịch đâu. Chị có nghĩ những tiếng thỉnh cầu của người tới cầu nguyện ở nhà thờ có phải là diễn kịch không?
Đến tận bây giờ, Mizuho vẫn là đứa cháu gái dễ thương của em mà.

Kaoruko lơi lỏng cơ mặt, gật đầu,
Chị hiểu rồi mà.

Cảm thấy mọi sức lực trong cơ thể dường như đã bị cạn kiệt, Kazumasa tựa vào tường. Anh chợt nhận thấy ánh mắt Watanabe ngay bên cạnh.

Chúng tôi rút được rồi chứ?
Người tổ trưởng phòng hình sự nói.

Không cần mang tôi đi sao?
Kaoruko vừa buông tay khỏi Wakaba vừa hỏi.
Tôi có hành vi cố sát còn gì?

Watanabe nhăn mặt, xua tay.
Chị đừng có bắt nạt tôi,
rồi anh nhìn sang Kazumasa.
Tôi sẽ giải thích rõ ràng với cấp trên. Nếu xem đây là một vụ lục đục gia đình thì sẽ không có vấn đề gì chứ?


Xin nhờ anh vậy.


Vậy là xong vấn đề rồi nhé. Nhưng…
Watanabe nhún vai.
Cũng là một trải nghiệm hay.

Kazumasa im lặng cúi đầu.
Khi tiễn cảnh sát ra tận cửa rồi quay vào phòng khách, Hoshino đã chuẩn bị ra về.

Anh!
Kaoruko lại gần Kazumasa.
Em tiễn cậu Hoshino về. Cảm ơn cậu ấy từ trước đến nay,
cô chắp hai tay ra trước, cúi đầu.
Kazumasa nhìn Hoshino.
Vậy sao?

Hoshino gật đầu,
Chị nhà bảo em không cần đến nữa. Chị ấy đòi bãi nhiệm em.


Mình em rèn luyện cơ thể cho Mizuho cũng được,
Kaoruko tiếp lời.
Chỉ là, giờ không thể cho ai thấy chuyện đó nữa.

Kazumasa cũng chẳng biết nói gì hơn, anh chỉ đáp hiểu rồi.

Rồi!
Kaoruko vui vẻ lên giọng nói.

Mọi người ơi, hôm nay ta tụ họp vì lý do gì vậy? Hãy bắt đầu mừng sinh nhật chàng hoàng tử của nhà ta thôi nào.
Cô ấy nói thế rồi nhìn quanh một vòng, tìm thấy Ikuto đang cuộn mình trong góc, cô lại gần ôm lấy thằng bé.
Mẹ xin lỗi vì lỡ đánh con như thế. Tha thứ cho mẹ nhé.

Ikuto cười tươi và hớn hở đáp
Vâng!


Con sẽ nói với mọi người. Chị vẫn chưa chết. Vẫn sống ở nhà mình.

Kaoruko ôm lấy con, nhẹ lắc.

Con không cần nói đâu. Chuyện về chị con, không cần nói trên trường nữa.


Được ạ?


Ừ, được chứ,
cô dồn mọi sức lực vào cánh tay đang ôm lấy đứa con trai của mình.
Kazumasa thở dài, anh vẩn vơ nhìn Mizuho. Đúng lúc đó…
Gò má của con bé khẽ động. Trông như một nụ cười buồn.
Nhưng chỉ trong một thoáng. Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ.