Chương kết


Số từ: 2098
Người dịch: Đỗ Nguyên
Mintbooks phát hành
Nhà xuất bản: Nxb Văn Học
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Bố đã nói rồi. Những thứ không cần nữa thì phải chủ động vứt đi. Bởi vì đây cũng là cơ hội tốt để loại bỏ những thứ không còn cần thiết. Những món đồ dẫu có chất chứa bao kỷ niệm, thường ta cũng có bao giờ cố ý lôi chúng ra để ngắm nghía đâu cơ chứ. Lỡ có vứt đi mất, cũng đâu đến nỗi nào. Một khi đã vứt đi rồi thì đâu có thấy hối hận gì nữa.
Nghe theo lời bố, Sougo quăng hết những thứ đồ không cần thiết vào túi rác. Món đồ chơi này chắc cũng không dùng đến nữa. Cuốn sách này cũng không đọc nữa rồi. Cái gì đây? À, món đồ làm trong giờ thủ công hồi lớp năm đây mà. Thôi, vứt đi.
Trong lúc đang dọn tủ âm tường, cậu lôi ra một túi giấy to tướng. Khi mở ra xem thử, cậu bé ngạc nhiên. Bên trong đó là một nghìn con hạc giấy. Nhét cùng với cả giấy màu nữa.
Không được, không được. Không vứt cái này đi được. Đây là kho báu quan trọng mà. Sougo cũng âm thầm thấy ngượng ngùng khi đã quên biến đi sự tồn tại của cái túi giấy này.
Mấy chú công nhân giúp chuyển đồ đến một tiếng sau đó. Đồ chơi hay đồ điện, họ lần lượt khuân đi hết đám thùng các tông lẫn thùng gỗ, Sougo nhìn cảnh đó với chút xúc cảm kỳ lạ. Tuy chỉ ở căn hộ này tầm hai năm thôi nhưng bản thân cậu cũng vẫn có những kỷ niệm riêng với nó. Dẫu sao cũng đâu chỉ toàn những kỷ niệm không hay. Đúng vậy. Bởi đây là ngôi nhà nơi Sougo và bố mẹ đã cùng sống sau khi vượt qua một bức tường cực kỳ trắc trở.
Sau khi đã dọn hết đồ đạc, cậu cùng bố mẹ, ba người nhìn quanh căn hộ. Một căn hộ 2DK không lớn nên dọn một thoáng là xong.
Căn hộ 2DK là căn hộ có 2 phòng ngủ và một phòng DK (vừa là phòng ăn vừa là bếp).


Chúng ta đã sống tốt một nơi chật hẹp như thế này nhỉ,
bố nghiêm túc nói.
Chẳng còn cách nào mà. Lúc đó, ta chỉ ưu tiên địa điểm thôi,
mẹ đáp lại.
Leo lên cái ô tô bố lái, cả nhà xuất phát đến nơi ở mới. Mà không, đúng ra cũng không thể gọi là mới. Phải gọi là về chốn cũ. Ngôi nhà cậu đã ở đến tận ba năm trước.

Tháng sau, Sougo cũng trở thành học sinh cấp hai rồi. Đúng là một khoảng thời gian dài,
bố vừa xoay vô lăng vừa nói.

Nó muốn vào câu lạc bộ bóng rổ đấy,
mẹ ngồi bên cạnh nói.

Con đã quyết gì đâu.


Vậy sao? Câu lạc bộ bóng rổ cũng được mà. Tham gia đi. Ngoài ra, còn gì nữa nhỉ? Câu lạc bộ bóng đá?


Con đã nói là con chưa quyết gì mà.


Hay ta chọn câu lạc bộ bơi. Nếu là vào câu lạc bộ đó thì chẳng tốn tiền mua dụng cụ đâu.


Anh nói gì thế. Giờ đồ bơi cũng đắt lắm đấy. Có cả loại đồ bơi high-tech nữa mà.


Vậy cơ à? Vậy thì câu lạc bộ thể dục nhé. Bên đó thì chẳng cần đạo cụ gì luôn.

Bố mẹ cứ nói mấy chuyện linh tinh. Có lẽ hai người vui vì có thể nói chuyện về thể thao như thế.
Ô tô dừng lại chỗ đèn đỏ. Sougo nhìn ra ngoài cửa xe. Con đường quen thuộc lọt vào tầm mắt. Con đường từ trường về nhà ngày trước.

Quán mì kia vẫn còn kìa
, Sougo chỉ vào một quán hàng.

Thì vẫn thế mà. Mới có ba năm thôi, làm gì đã mất được đâu
, bố nói, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Nhìn khung cảnh chung quanh, những mảnh ký ức trỗi dậy trong lòng cậu.

Bố ơi,
cậu gọi.
Bố cho con xuống đây đi.


Ơ, sao thế?


Con muốn đi bộ về từ đây.


Trời, sao phiền hà vậy?


Cũng được mà anh. Lâu lắm mới về đây, chắc con muốn đi bộ chút nhỉ. Còn nhớ đường chứ?
Mẹ hỏi.

Nhớ chứ. Hiển nhiên mà mẹ.

Đèn chuyển sang xanh.
Đành chịu vậy,
bố nói thế rồi tấp xe vào lề đường.
Cấm đi tắt đấy nhé,
mẹ nói với Sougo thế.
Con biết rồi,
cậu bé đáp lại.
Cậu vừa nhìn dòng xe đi lại vừa bước đi. Đây là con đường từ trường tiểu học về nhà. Có nhắm mắt cũng về được đến nhà.
Đến ngã tiếp theo, cậu bé rẽ trái. Một con đường không lớn lắm. Càng tiến vào sâu, càng yên tĩnh.
Đó là con đường ba năm mấy tháng trước, cậu đã đi. Phải nói là gần như ngày nào cũng đi. Lịch trình đó đứt đoạn do một sự vụ bất ngờ.
Trong một giờ thể dục, cậu chợt thấy cơ thể mình nặng trĩu, mắt chợt hoa lên và cảm thấy khó thở. Định gọi giáo viên nhưng không thể thốt nổi thành lời.
Tiếp theo, mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Lúc tỉnh dậy, Sougo đã thấy mình nằm trên giường trong bệnh viện. Mặt bị bịt kín bằng mặt nạ thở oxy.
Theo lời bác sĩ từ một bệnh viện cậu chưa từng nghe qua tên, cũng không rõ chi tiết thế nào, nhưng tim cậu có dị tật bẩm sinh. Chứng bệnh này còn rất nặng nữa, phẫu thuật không thể chữa trị được.
Chỉ có cách cấy ghép tim mới cứu nổi.
Sougo nhập viện để nhận cấy ghép. Chỗ đó khá xa nhà, bố mẹ quyết định chuyển đi. Mẹ cậu bỏ việc, ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc cho cậu.
Bạn bè gấp nghìn con hạc giấy, mang cả tập vở đến cho cậu nữa. Trong khi nói những lời cảm ơn lòng tốt của mọi người, trong lòng cậu bé lại thấy ghen tị khi bạn bè khỏe mạnh thế.

Không sao. Cấy ghép được rồi, con lại khỏe mạnh vui chơi được thôi,
mẹ đã nói vậy nhưng những lời đó đầy mùi dối trá. Lúc bấy giờ, Sougo còn chưa hiểu rõ lắm nhưng giờ ngẫm lại mọi thứ đều rõ ràng.
Tuy người ta nói chỉ cần cấy ghép tim là có thể được cứu, nhưng đó là trong trường hợp có người hiến tim. Nhưng gần như không thể trông đợi vào việc hiến tạng cho trẻ con ở Nhật Bản.
Hi vọng duy nhất là đi cấy ghép ở nước ngoài thôi. Lúc bấy giờ, Sougo nhớ bố mẹ có nói đến chuyện này.
Cần một khoản chi phí cực kỳ lớn. Chưa kể, tình trạng Sougo lúc đó, di chuyển trong hành trình dài cực kỳ nguy hiểm - vẻ mặt bố đã rất khốn khó ra sao. Khi nghe chuyện, mẹ đã cố gắng nuốt nước mắt thế nào, những điều đó vẫn còn tươi nguyên trong ký ức.
Khoảng nửa năm sau khi nhập viện, Sougo rơi vào tình trạng nguy bách. Có những lúc mất đi ý thức. Kể cả khi có người ghé vào gối trò chuyện, cậu cũng không thể đáp lời.
Chắc chết rồi, cậu đã nghĩ vậy. Cậu không còn có thể gượng dậy khỏi giường nữa, có lẽ sắp ra đi. Cậu bé đã nghĩ, thế cũng tốt. Những ngày khổ sở, mất tự do cũng chẳng có niềm vui thế này, sống cũng chẳng để làm gì.
Chật vật lắm mới giữ nổi mạng, nhưng tình trạng vẫn nguy kịch như thế. Sougo phải đối mặt với cái chết hàng ngày.
Giữa tấn thảm kịch đó, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Người hiến tạng đã xuất hiện, cậu được ghép tạng, câu chuyện đó đã bay tới như cánh nhạn. Tuy cậu không vội tin ngay nhưng có vẻ đúng là sự thật. Sau đó, cậu bé cũng chẳng còn biết chuyện nào với chuyện nào nữa. Cậu bị chuyển tới nhiều nơi, người ta sờ nắn thân thể cậu, nghe tiếng bao kẻ xì xào bàn tán. Khi người ta đưa vào trong phòng phẫu thuật, bố mẹ có tiễn cậu đi. Mẹ chắp tay lại như khẩn cầu thần Phật.
Từ đó, cậu chẳng còn nhớ gì nữa. Lúc mở mắt ra, cảnh sắc chung quanh đã đổi khác. Đó là phòng điều trị tập trung.
Cậu nghe bảo đã phẫu thuật ghép tim xong, mọi thứ đều thành công.
Đó là ngày mùng 2 tháng Tư, của ba năm về trước.
Từ đó, cậu vẫn tiếp tục cuộc đời trong bệnh viện. Nhưng ý nghĩa của nó đã khác hoàn toàn với trước ca phẫu thuật. Từ những ngày dằng dặc đợi chờ cấy ghép mà chẳng biết có đợi nổi hay không, giờ mục tiêu mỗi ngày là được xuất viện. Cậu bé tập ngồi dậy, tập đi lại, mọi thứ đều chứa đựng khát khao sống.
Cậu có thể đi thật xa mà không thấy mệt. Ăn cũng thấy ngon miệng. Cậu có thể gào thật to. Những điều hiển nhiên đó lại làm cậu thấy vui đến vậy.
Trong lúc tập phục hồi, cậu còn kết được bạn mới nữa. Nói là bạn nhưng người này hơn cậu đến hơn sáu mươi tuổi. Một ông cụ gầy gò ngồi xe lăn, lúc nào cũng mang theo cây đàn ukelele bên mình.

Nó là niềm vui ‘độc nhất’ của ông đấy, có thể đàn lại hay như thế này đúng là một giấc mơ,
ông cụ vui vẻ nói với chất giọng kỳ dị.
Cậu hỏi ra mới biết rằng mấy năm trước ông bị tai nạn, chấn thương cổ, chân tay hoàn toàn không thể cử động được. Nhưng ông đã được phẫu thuật, cấy vào người loại công nghệ tiên tiến giúp cử động trở lại.

Nó thu về những sóng tín hiệu phát ra từ não bộ, bắt được tín hiệu yêu cầu cử động chân tay, rồi bộ thiết bị đặt ở lưng của mình sẽ truyền tín hiệu này vào tủy sống, giúp tay ông cử động được như này này,
ông cụ lúng túng gảy những dây đàn ukelele.
Tuy ông không biết là do ai, ở đâu làm ra, nhưng người đó đã phát minh ra một thứ tuyệt vời. Y học tài thật.

Câu chuyện của ông cụ quá cao siêu so với tầm hiểu biết của Sougo nhưng, y học tài thật, điểm này thì cậu bé cực kỳ đồng tình.
Ba tháng sau ca phẫu thuật, Sougo xuất viện. Rồi đến khoảng hơn hai năm sau đó, cậu trở về với căn hộ ngày xưa.
Bố mẹ cậu chuyển nhà về gần bệnh viện nhưng vẫn không bán đi căn hộ cũ mà để cho thuê.
Giờ đây, Sougo đang đi bộ trên con đường về ngôi nhà cậu đã từng sống, và từ giờ sẽ tiếp tục sống. Nhưng cậu bé xuống xe không phải vì muốn được tận hưởng cảm giác đi bộ nơi con đường xưa.
Mục tiêu của cậu bé là căn nhà vườn đó.
Căn nhà có cô bé xinh đẹp say ngủ trên xe lăn. Chẳng hiểu sao, từ sau ca phẫu thuật, cậu đã mấy lần mơ thấy căn nhà đó.
Sougo có cảm giác nơi đó như đang gọi cậu.
Nhưng…
Khi cậu đến thì căn nhà đã không còn nữa. Cả căn nhà, bức tường rào lẫn cánh cổng đã biến mất. Nó trở thành một khoảng đất trống. Không thể tìm thấy được bất kỳ dấu tích nhỏ nào. Trong một thoáng, cậu bé đã ngỡ căn nhà chỉ như một ảo ảnh.
Cậu thở dài, dợm bước chân đi. Giây phút đó, cậu bé chợt thấy như thoảng hương hoa hồng đâu đây.
Lại thế rồi, cậu dừng chân đứng lại. Kể từ sau ca phẫu thuật, cậu thường cảm thấy điều này. Nhưng, chung quanh chẳng hề có hoa hồng.
Sougo khẽ khàng đặt tay lên ngực. Hương hoa hồng liệu có phải lưu lại từ chủ nhân trước của trái tim này không?
Và, cậu cũng chắc chắn được một điều. Người trao cho cậu sinh mạng đáng quý này đã được bao bọc bằng tình yêu thương sâu sắc, đượm hương hoa hồng, hẳn đã từng rất hạnh phúc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ.