Chương 117: Đỏ sậm
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1765 chữ
- 2020-05-09 07:40:12
Số từ: 1760
Nguồn: bachngocsach.com
"Có phát hiện gì?"
Thanh âm Chu huấn luyện viên từ phía sau truyền đến, không biết từ lúc nào, Chu huấn luyện viên đã đến phía sau hắn.
Ngải Huy trong lòng âm thầm lẫm liệt, Chu huấn luyện viên tới gần, vậy mà mình lại không có phát hiện gì, đây là thực lực của Mười ba bộ tinh nhuệ sao? Ngải Huy tại hoang dã ba năm, từ khi hắn gieo thành kiếm thai thì không ai có thể xuất hiện tại trong phạm vi quanh hắn ba thước mà không kinh động hắn.
Lẫm liệt có thừa, trong lòng Ngải Huy càng nhiều là ước mơ cùng động lực, thực lực của tinh nhuệ mười ba bộ vượt quá xa nguyên tu đoàn săn bắn a.
Ngải Huy lấy lại bình tĩnh: "Hẳn phải là vết tích do loại gì đó to lớn gặm cắn qua. Lực cắn kinh người, nhìn từ vết tích trên thân cây, đây là một ngụm cắn đứt."
Hắn không có dùng từ dã thú và hoang thú, dã thú và hoang thú tuy rằng sai kém một chữ lại có khác biệt về bản chất, có thể vận dụng nguyên lực hay là không.
Thanh danh Hoang thú, thời đại tu chân đã có cũng là có liên quan với hoang dã. Mà tại hiện tại, hoang thú là động vật chỉ có thể vận dụng nguyên lực, dã thú thì không có năng lực vận dụng nguyên lực.
Trong mắt Chu huấn luyện viên hiện lên vẻ tán thưởng, hắn hạ giọng nói: "Ngươi lưu tâm thêm một chút, không nên hé răng."
"Vâng." Ngải Huy đáp, hắn minh bạch ý của Chu huấn luyện viên, nói ra trái lại sẽ gây ra khủng hoảng không tất yếu. Tâm lý tố chất các học viên nhưng không được tốt lắm.
Khi Ngải Huy quay đầu lại, phía sau trống không, lại nhìn phía trước, không biết từ lúc nào Chu huấn luyện viên đã xuất hiện tại trong đội ngũ chi ở mấy chục mét ngoài, còn nháy nháy mắt với hắn.
Cái tốc độ này...
Ngải Huy lại lần nữa bị khiếp sợ.
Hắn không phải không có gặp qua nguyên tu lấy tốc độ mà trứ danh, nhưng mà im hơi lặng tiếng như thế rồi lại nhanh như chớp động, còn là người thứ nhất.
Thế nào làm được?
Vấn đề này không ngừng xoay quanh tại trong đầu hắn, hắn thử nghĩ tới mấy loại phương án, nhưng mà không có một loại nào có thể làm được. Kỳ thực hắn cũng biết, cảnh giới của Chu huấn luyện viên đã vượt xa quá phạm trù mình có thể lý giải. Nhưng mà hắn y nguyên nhịn không được suy nghĩ, giả như là mình mà nói, như thế nào mới có thể làm được.
Đối với vấn đề và nghi hoặc liên quan tới chiến đấu, thích miên man suy nghĩ là thói quen của Ngải Huy. Hễ là gặp đến vấn đề, hắn đều sẽ không ngừng nghiền ngẫm cùng phân tích. Cái này là di chứng lưu lại khi dày vò Kiếm thai mầm móng.
Trong lòng luôn luôn yên lặng lẩm bẩm, tốc độ chân Ngải Huy nhanh thêm, đuổi theo đội ngũ.
Mọi người không có nhận thấy được hai người nhất thời giao lưu, cảm xúc của mọi người đang dâng caco mạnh mẽ.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng kinh hô: "Mau nhìn! Đó là cái gì?"
Tất cả đội ngũ đều bị giật mình, mọi người đình chỉ cao đàm khoát luận, dồn dập xông lên nhìn đến tột cùng đã phát sinh cái gì.
Ngải Huy không có tiến tới, nơi đoàn người tập trung thường thường là mục tiêu dễ dàng bị công kích nhất. Hắn vòng qua một bên đội ngũ, giữa một chút khoảng cách, đi tới bên sườn đội ngũ, lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Vô số con kiến, từ trên một cái động lớn trong đất cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, tụ tập thành một cái dòng kiến ước chừng ba thước rộng, hơn hai mươi mét dài, đang chậm rãi tới gần bọn họ.
"Thật nhiều kiến a, chúng nó đang làm gì a?"
"Là đang di chuyển sao?"
"Nhìn qua quá dọa người."
"Yên tâm đi, là loại kiến bình thường nhất, không phải nguyên kiến."
...
Mọi người hiếu kỳ thảo luận, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy. Bất quá mọi người cũng không có sợ hãi gì, những con kiến bình thường nhất này, không có bất cứ nguy hiểm gì.
"Đây là một cái tổ kiến không nhỏ." Hứa phu tử giải thích: "Kiến di chuyển cũng không hiếm thấy. Về sau mọi người tiến cào hoang dã, có khả năng sẽ gặp đến các loại nguyên kiến, mọi người phải cẩn thận. Nếu như gặp phải đội ngũ nguyên kiến di chuyển, nghìn vạn lần không nên trêu chọc chúng nó. Đừng thấy đơn độc một con nguyên kiến rất nhỏ yếu, nhưng số lượng chúng nó nhiều lên thì phi thường đáng sợ. Một điểm này, Chu huấn luyện viên có thể nói cho mọi người."
Chu Tiểu Hi gật đầu nói: "Tại hoang dã, khi nguyên kiến di chuyển là không có hoang thú có can đảm xuất hiện tại phía trước chúng nó. Hoang thú dùng số lượng để thắng như kiến, ong là rất không nên trêu chọc, chúng nó có lòng báo thù rất cường liệt, rất dễ dàng kéo tới là một đám. Nếu như mọi người gặp phải, biện pháp tốt nhất chính là đuổi chúng nó đi. Có rất nhiều nước thuốc, chuyên nhằm vào loại hoang thú này."
Mọi người sách sách lấy làm kỳ, cảm thấy rất hiếu kỳ.
Hứa phu tử rất thỏa mãn với hiệu quả này, đi xa chính là giúp mọi người mở rộng nhãn giới, trường hợp như vậy là rất khó nhìn thấy tại thành trấn cùng phân viện.
Chu Tiểu Hi dẫn mọi người kéo một cái vòng tròn, tốc độ đại quân kiến quá chậm, không có ảnh hưởng đối với hành động của bọn họ.
Thảm thực vật trong rừng rất tươi tốt, biên giới giữa Cảm Ứng tràng và Cựu thổ bị một cái sông dung nham tách ra, không người có thể bơi qua.
Sông dung nham theo dưới nền đất chảy xuôi mà ra, địa hỏa suốt năm không tắt.
Nghe nói cái sông dung nham này liên thông với Hỏa liệu nguyên Hồ Lô sơn, thế nhưng là chưa bao giờ gặp qua diễm hoa xuất hiện tại trong sông.
Diễm hoa là đặc sản của Hỏa Liệu Nguyên, Hỏa Liệu Nguyên là địa điểm của hỏa tu, màu đen bình nguyên rộng lớn vô biên, chỉ có một cái núi lửa hình như hồ lô, cao vút nhập mây. Mỗi qua một đoạn thời gian, Hồ lô sơn liền sẽ phun trào, hình thành mưa lửa Hỏa Liệu Nguyên đặc biệt. Mưa lửa khắp trời bao phủ bình nguyên màu đen tịch liêu, lạc địa sinh căn, liền sẽ hình thành diễm hoa đặc biệt Hỏa Liệu Nguyên.
Diễm hoa đỏ tươi như lửa, phủ kín bình nguyên vô biên màu đen, mỹ cảnh như họa.
Sông dung nham bắt nguồn từ Hỏa Liệu Nguyên, trong sông đa số có diễm hoa dập dềnh, mà trong sông dung nham này lại chưa hề gặp qua diễm hoa, cho nên không mấy người tin tưởng truyền thuyết nó liên thông với địa hỏa ở Hồ Lô sơn.
Sông dung nham triệt để ngăn cách Cảm Ứng tràng và Cựu thổ, mà thành thị cùng phân viện ở Cảm Ứng tràng đều tập trung gần phía Ngũ Hành Thiên hơn. Tới gần phía Cựu thổ này, bởi trường kỳ không có nhân loại hoạt động, từ từ hình thành nơi tùng lâm hoang dã thực vật tươi tốt dã thú hoành hành.
Cảm Ứng tràng sẽ định kỳ tổ chức nhân thủ tiến hành diệt sát hoang thú, mà dã thú thì để nó tự do sinh sôi nảy nở.
Khu vực này cũng từ từ trở thành lớp học dã ngoại cho học viên Cảm Ứng tràng, dã thú gây ra nguy hiểm hữu hạn, vừa lúc dùng để bồi dưỡng học viên. Mà rừng cây tươi tốt cũng có thể giúp học viên học được không ít thứ.
Dọc theo đường đi không có gặp đến nguy hiểm gì, nhưng mà có tình trạng nhỏ không ngừng, tốc độ đội ngũ đi tới tại trong mắt Ngải Huy nhìn đến quả thực chính là rùa bò.
Nhưng mà hắn không có hé răng, lúc nghỉ ngơi, hắn tự mình tu luyện.
Theo bọn họ không ngừng đi tới sông dung nham, thực vật trở nên càng tươi tốt, Ngải Huy trông thấy rất nhiều thực vật mà ở hoang dã mới thấy được. Phỏng chừng là các mộc tu Cảm Ứng tràng cố ý trồng trọt, nhưng theo thời gian trôi qua, những thực vật này phát sinh biến hóa rất lớn.
Ngải Huy trông thấy kiếm mao, loại kiếm mao không giống trước đây hắn gặp qua. Không cao lắm, phiến lá hẹp dài hơn, phiến lá không phải mặc lục hay là xám lục, mà là đỏ sậm, nhìn qua có phần yêu dị.
Chẳng lẽ là do tới gần sông dung nham? Đa số thực vật nơi đây đều có mấy phần đỏ sậm.
Không biết vì cái gì, loại đỏ sậm này khiến trong lòng Ngải Huy sinh ra mấy phần rung động.
Sau khi Hứa phu tử giải thích cho mọi người, Ngải Huy mới hiểu được, thì ra nơi đây không chỉ có là nơi các học viên thực tiễn, rất nhiều phu tử mộc tu còn thích đưa một ít thực vật ngạc nhiên cổ quái chuyển tới trồng ở nơi đây, để nó tự nhiên sinh trưởng. Nơi đây có bao nhiêu loại thực vật kỳ quái, không có phu tử nào có thể làm được rõ ràng.
Ngải Huy vốn nhạy cảm, chú ý tới có tiếng người cách không xa.
Biểu tình Ngải Huy cổ quái, bọn họ vậy mà lại tại nơi đây gặp một cái lớp khác.
Bỗng nhiên, hắn nghe đến một cái thanh âm, tức thì trong mắt đằng đằng sát khí.
Mập mạp chết tiệt!