Chương 135: Côn trùng
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2549 chữ
- 2020-05-09 07:40:18
Số từ: 2544
Nguồn: bachngocsach.com
Do vì vừa chạy nhanh, vừa vận chuyển kiếm chiêu, Ngải Huy phải duy trì thân thể cân bằng, hắn vô pháp làm ra các loại động tác như nghiêng tới trước. Nửa người trên của hắn không chút động đậy, eo tựa như lò xo tràn đầy co dãn lại phi thường cứng cỏi, kiếm chiêu trên tay cần phải theo tiết tấu chuyển động nhấp nhô của thân thể mà hơi hơi điều chỉnh.
Nhưng mà đó chỉ là vấn đề trọng tâm, độ khó lớn hơn chính là hô hấp.
Khống chế hô hấp khi chạy nhanh khó khăn hơn rất nhiều so với bất động tại nguyên chỗ. Là một người nhiều kinh nghiệm, Ngải Huy rất rõ ràng, nếu như nói tinh túy của nguyên lực công kích là vận chuyển nguyên lực, vậy thì hô hấp là cơ sở của bất cứ công kích gì.
Kể cả động tác cơ bản nhất là đâm kiếm cũng có yêu cầu nghiêm ngặt với hô hấp, nếu như hô hấp không thể phù hợp với kiếm chiêu thì không những không có uy lực còn sẽ tổn thương đến bản thân.
Đương nhiên, đối với Ngải Huy mà nói, còn có thêm một cái ảnh hưởng nghiêm trọng, đó là vô pháp sinh thành kiếm chi nguyên lực.
Theo Ngải Huy từ từ tìm ra bí quyết, hắn dần dần phát hiện được chỗ tốt.
Kiếm thai nhảy lên so với trước càng thêm hữu lực.
Biểu hiện trực tiếp nhất đó là tốc độ sinh ra kiếm chi nguyên lực nhanh hơn trước đây rất nhiều.
Kiếm chi nguyên lực mới sinh này theo thảo kiếm chảy trở về trong cơ thể, bắt đầu vận chuyển tuần hoàn, trong đó ước một phần năm sẽ bị kiếm thai hấp thu, kiếm chi nguyên lực còn lại sau khi vận chuyển một vòng lần nữa tiến vào song thủ cung của Ngải Huy.
Song thủ cung của Ngải Huy theo lúc ban đầu trống rỗng, nhanh chóng được lấp đầy, rồi dần dần căng lên.
Nhưng mà Ngải Huy cũng không có đình chỉ, tiếp tục vận chuyển, cho đến khi song thủ cung trở nên hơi hơi căng đau mới dừng lại. Mỗi một cung mở ra, chính là qua quá trình lần lượt tu luyện mà không ngừng lớn mạnh, từ một cái ao nhỏ trở thành một cái tiểu hồ.
Cái quá trình này, thể chất phát huy tác dụng cực kì quan trọng.
Người có thể chất tốt, tỷ như Chạng Vạng đồng học sẽ giống như xung quanh ao nhỏ là ao đầm, rất dễ dàng trở thành tiểu hồ.
Thể chất không tốt như Ngải Huy, hắn tựa như làm ra một cái ao nhỏ tại trong sa mạc, từ ao nhỏ mở rộng thành tiểu hồ cũng sẽ trắc trở hơn người khác rất nhiều.
Nhưng mà tu luyện chính là như thế, cho tới bây giờ là không có công bình. Ngải Huy đối với một điểm này không chút để ý, có thời gian để oán giận không công bằng, còn không bằng đi tu luyện.
Bây giờ đối với trạng thái kiếm thai Ngải Huy đã không có ý chống cự, bởi vì hắn đã có thể khống chế mình khi ở trạng thái kiếm thai, điều này thuyết minh tâm tính và thực lực của hắn đã có tăng lên. Đối với hắn trước đây, trạng thái Kiếm thai giống như là trẻ con vung vẩy trọng phủ (búa nặng), nhưng hiện tại trẻ con đã lớn lên, đã có thể khống chế cái trọng phủ này.
Đình chỉ tu luyện, Ngải Huy tiện tay bứt lên một cọng cỏ dại ven đường, gốc rễ cỏ dại có màu đỏ nhàn nhạt khiến sắc mặt Ngải Huy thoáng cái trầm xuống.
Đưa cỏ dại tới trước mũi ngửi ngửi, mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc là sự mê hoặc ma quỷ.
Vứt bỏ cỏ dại trên tay, thần tình Ngải Huy khôi phục như thường, trong lòng lại là có chút buồn rầu. Mơ hồ có thể thấy hình dáng Tùng Gian thành xa xa, Tùng Gian thành an tĩnh bình hòa, chút nào không biết nguy hiểm buông xuống.
Đạo trường ồn ào náo động, sóng người rộn ràng nhốn nháo, đường phố sáng đèn phồn hoa, về sau còn có như vậy sao? Bình minh yên tĩnh trước đây, ánh nắng âm ấm trong không khí lành lạnh, người làm sáng sớm mắt nhập nhèm buồn ngủ, cùng hương vị mì ngọt ngào bốc hơi nóng tràn ngập trong không khí, về sau còn sẽ có sao?
Ngải Huy có cảm giác mất mát, trong lòng âm thầm than thở, giống như có thứ tốt đẹp gì đó đang từ từ rời xa.
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy mình có chút tình cảm sướt mướt, mới có mấy ngày sống tốt lành liền bị an nhàn ăn mòn.
Sống trong gian nan khổ cực chết tại yên vui, thật có đạo lý.
Ngải Huy cổ động tinh thần, có tệ thế nào cũng sẽ không tàn khốc hơn hoang dã đi?
Hắn đuổi đi tạp niệm trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước huyết băng vải cuốn đi huyết nhục của huyết xà, tình huống lúc đó nguy cấp, mình cũng không nhìn kĩ. Lúc này nhớ lại, vội vàng kiểm tra huyết băng vải.
Băng vải như tuyết, không có chút vết tích khác.
Ngải Huy thoáng sửng sốt, nhưng mà hắn lục lọi khắp băng vải, y nguyên không thấy được vết tích gì.
Chạy đi đâu rồi?
Hắn nhớ tới lần trước bàn tay mình chảy máu, chính là bị băng vải hấp thu.
Chẳng lẽ là bị băng vải nuốt ăn?
Hắn nhớ tới sư nương đã nói, huyết băng vải là pháp bảo của môn phái huyết luyện nào đó tại thời đại tu chân. Huyết luyện, nghe tên liền biết tất có liên quan tới máu, cho nên đối với việc lần trước máu bị băng vải hấp thu Ngải Huy không có quá ngạc nhiên.
Nhưng huyết nhục của huyết xà lại có chứa đựng huyết độc, huyết băng vải hấp thu sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi?
Ngải Huy bỗng nhiên bật cười khanh khách, mình thật đúng là coi băng vải như vật còn sống rồi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Lẽ nào tiêu chảy?
Tưởng tượng cảnh băng vải bị… tiêu chảy... Thật khiến người không biết nên tưởng tượng như thế nào a...
Lần sau đem cái nan đề này giao cho Lâu Lan, để Lâu Lan tới diễn dịch một cái.
Khóe miệng của hắn thoáng hiện nét cười rất nhẹ, nhưng ngay sau đó, lỗ tai hắn run lên, con mắt hiện lên một đạo hàn quang, cao giọng hô: "Có chuyện!"
Thần kinh mọi người thoáng cái trở nên căng thẳng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn luôn luôn chú ý tới Ngải Huy, không nói cái khác, gió thổi cỏ lay nhỏ cỡ nào cũng trốn không thoát tri giác của tên trời đánh này. Đoan Mộc Hoàng Hôn không biết Ngải Huy là như thế nào làm được, nhưng mà lần trước trong quá trình chạy trốn, Ngải Huy đã thể hiện ra chỗ độc đáo của hắn về phương diện này.
Khi Ngải Huy nhổ lên cọng cỏ dại kia, Đoan Mộc Hoàng Hôn tinh mắt nhìn thấy cỏ dại có màu đỏ nhàn nhạt, sắc mặt cũng là khẽ biến.
Trong lòng gã sinh ra cảm giác may mắn, may mà bọn họ đã rời trang viên.
Tên Ngải Huy này tuy rằng chết tiệt chút, nhưng mà mũi còn thính hơn cả chó a.
Vừa nghe đến Ngải Huy cảnh báo, gã liền tập trung cao độ, hít sâu một hơi: "Lưỡng cung trở xuống, tới gần ta, lưỡng cung trở lên chuẩn bị công kích. Chú ý không nên rời phạm vi phòng hộ của ta."
Lúc này các phu tử đều không tại, thân là người có thực lực mạnh nhất trong đám học viên này, Đoan Mộc Hoàng Hôn xông pha gánh lấy trách nhiệm.
Ngải Huy có điểm ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Đoan Mộc Hoàng Hôn, không nghĩ tới tên vô tình vô nghĩa vậy mà lại có chút trách nhiệm a.
Các học viên rất tín phục Đoan Mộc Hoàng Hôn, nghe Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ huy, vội vàng biến đổi vị trí. Cảnh tượng có chút hỗn loạn nhưng vẫn miễn cưỡng hoàn thành, chỉ là đội hình lỏng lẻo tản rộng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chầm chậm tìm lại cảm giác, từ nhỏ gã có thể giành được danh đầu Hoàng Hôn ca, đối với việc kéo một đám người đi đánh nhau là phi thường có tâm đắc.
Mấy năm nay chuyên tâm tu luyện, lúc này làm lại nghiệp cũ, rất nhanh liền thuận buồm xuôi gió.
"Chú ý cự ly, không nên quá xa."
"Mọi người chú ý hỗ trợ nhau."
"Mọi người đừng có ngừng, chúng ta không còn cách Tùng Gian thành bao xa rồi."
...
Tính tình gã cao ngạo, có tính cầu toàn, một khi bắt đầu làm chuyện gì thì nhất định sẽ nỗ lực yêu cầu mình làm được tốt nhất.
Ngải Huy nhìn tên vô tình vô nghĩa trúc trắc mà chỉ huy mọi người, mọi người cũng trúc trắc mà nỗ lực phối hợp, tâm thần bình tĩnh không dao động, yên lặng chờ đợi huyết thú tới gần. Mập mạp cẩn thận từng li từng tí ở tại bên cạnh Ngải Huy, cả người tựa như một con mèo mập đang lâm đại địch.
Âm thanh sột soạt trong bụi cỏ không ngừng lớn lên trong tai Ngải Huy, hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, quát lên một tiếng lớn: "Tới rồi!"
Lời còn chưa dứt, thảo kiếm trong tay bỗng dưng đâm ra.
Một vệt kiếm quang, thảo kiếm của Ngải Huy trúng ngay một con nhện lớn cỡ nắm tay.
Lưng con nhện rậm rạp lốm đốm đỏ sậm, con mắt huyết hồng, nhìn thấy khiến người rùng mình.
Đinh!
Âm thanh kim thạch va nhau dội vào tai, thân thể con nhện cứng đờ bay ngược lại với tốc độ càng nhanh chìm vào bụi cỏ.
Sắc mặt Ngải Huy khẽ biến, một kiếm vừa rồi vậy mà lại không có phá vỡ giáp xác trên lưng con nhện!
Hắn có chút lí giải về loài nhện, lúc tại hoang dã, hắn từng gặp rất nhiều loại nhện. Nhện ở hoang dã, ngoại trừ kịch độc khiến người e sợ, làm hắn kiêng kỵ nhất đó là sự ẩn núp lặng yên không một tiếng động và sự công kích chí mạng. Nhưng nhện chưa bao giờ trứ danh vì phòng hộ cứng rắn.
Huyết con nhện vừa rồi hiển nhiên đã phát sinh dị biến, giáp xác trên lưng cứng rắn vô cùng, có thể mạnh mẽ chịu đựng một kiếm của mình mà không bị vỡ nát.
Rất nhiều loại côn trùng trên thân có đốm đỏ không ngừng từ trong bụi cỏ bắn nhanh ra.
Đoan Mộc Hoàng Hôn toàn lực vận chuyển Thanh Hoa, dây leo xanh quấn cành lưu chuyển không ngừng, mang theo từng vệt tàn ảnh màu xanh. Côn trùng đánh vào mặt trên, dày đặc giống như hạt mưa.
Thanh Hoa quấn cành mềm mại, không ngừng lõm vào nhưng vẫn vững vàng ngăn cản côn trùng tấn công.
Lúc này các học viên khác cũng như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng triển khai tấn công.
Trong lúc nhất thời, các loại quang mang thoáng hiện, hỏa diễm, băng phiến, lưu sa, dây leo, đao luân dày đặc như mưa.
Ngải Huy không khỏi âm thầm lắc đầu, những công kích này tuy rằng nhìn qua náo nhiệt vô cùng, nhưng đối với những côn trùng trúng huyết độc này tại tạo ra thương tổn rất có hạn. Những côn trùng trước đây sức sống yếu đuối này, bây giờ trở nên phi thường khó chơi.
Huyết con nhện vừa bị Ngải Huy đâm trúng kia, lại lần nữa bắn nhanh đến Ngải Huy, giữa không trung liền phun ra một vệt hồng quang về phía Ngải Huy.
Đang chuẩn bị vung kiếm nghênh hướng huyết con nhện, Ngải Huy không có nghĩ đến huyết con nhện vậy mà lại còn có một chiêu này, con mắt co rụt lại, trong lòng thầm hô không ổn, hắn đã dùng hết lực đạo!
Nhưng vào lúc này, một lực lớn kéo thân thể hắn đột nhiên lệch sang một bên, hiểm hiểm tránh khỏi vệt sáng đỏ.
Đó là mập mạp vốn luôn cảnh giác, phát hiện không thích hợp, vội vàng xuất thủ kéo hắn một cái.
Một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau Ngải Huy, một gã hộ vệ bị vệt sáng đỏ bắn trúng, vệt sáng đỏ vừa đụng đến thân thể liền hóa thành một cái mạng nhện màu đỏ, bó chặt con mồi trong mạng nhện.
Ngải Huy không kịp cứu viện, hộ vệ đã bị côn trùng như thủy triều nhấn chìm, trong nháy mắt chỉ còn lại có một đống xương trắng hếu, không thấy chút huyết nhục nào.
Ngải Huy nhìn sợ nổi da gà, hơn nữa hắn chú ý tới côn trùng nuốt chững hộ vệ, đốm đỏ trên thân trở nên càng thêm tươi đẹp, cũng trở nên càng lớn.
Lẽ nào...
Huyết nhục của bọn họ có thể giúp huyết thú trở nên càng cường?
Lúc tại Vạn Sinh Viên, Ngải Huy đã chú ý tới, huyết thú đối với bọn họ thể hiện ra sự công kích điên cuồng, khi đó hắn còn có phần không rõ. Hiện tại cuối cùng hắn minh bạch là vì cái gì, tựa như nguyên tu săn bắt hoang thú, tại trong mắt huyết thú, bọn họ giống như là mỹ thực ngon miệng nhất, có thể giúp chúng nó trở nên càng cường đại.
"Không nên dây dưa! Đi mau!"
Ngải Huy hét lớn một tiếng, liền liều mạng lướt tới trước. Mập mạp cũng vung chân theo sát Ngải Huy.
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng phản ứng lại đây, hô to: "Tất cả đuổi theo! Xông tới trước!"
Các hộ vệ cũng đã sớm khiếp sợ rồi, bọn họ tổn thất nghiêm trọng nhất, vừa đối mặt liền mất bốn người. Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng thực lực nhỏ yếu, nhưng có kinh lịch từ Vạn Sinh Viên, biết rõ đặc điểm của huyết thú, then chốt nhất là bọn hắn tin tưởng vững chắc đối với sự phán đoán của Ngải Huy.
Các hộ vệ vốn bán tín bán nghi với lời cảnh báo của Ngải Huy, phản ứng chậm nửa nhịp, lại khuyết thiếu kinh nghiệm ứng đối huyết thú, cho nên tổn thất thảm trọng.
Lúc này mọi người như ong vỡ tổ, tất cả đều như bị điên cuồng chạy về phía Tùng Gian thành.