Chương 194: Thương vong và tai họa ngầm


Số từ: 2557
Nguồn: bachngocsach.com
"Thực tế một chút, hai trăm điểm Thiên huân có thể mua được gì?"
"Hẳn là không ít đi, lần đầu tiên được Thiên huân. Ánh mắt ngươi như vậy là ý gì?"
"Ngươi nhìn, tiền đề là chúng ta có thể sống đi ra ngoài, cho nên loại hứa hẹn suông này rất không có ý nghĩa, không có chút gì có giá trị sao?"
"Ngươi nghĩ thành chủ có."
...
Sư Tuyết Mạn trình bày về tuyệt học làm hco Ngải Huy có phần xúc động.
Thiên tài lóe sáng tựa như hoa tươi bùng nở, từng đời tiền bối yên lặng tích lũy, thì là bộ rễ đâm lòng đất vô thanh hấp thu. Nhưng mà bản chất trò giỏi hơn thầy - hậu sinh khả úy là tôn trọng tiền bối, là tự tin cùng dũng cảm để thế hệ ta ưỡn thẳng sống lưng.
Cảm giác một đời tiếp một đời nghiên cứu lắng đọng, thật tốt.
Ngải Huy có phần ước ao, sau đó tiếp tục tự mình tìm kiếm chút dinh dưỡng tại trong một đống rác rưởi quá hạn. Được rồi, tuy rằng không có chỗ gì có thể tuân theo, quá trình cũng cô độc không có ai giúp, nhưng mà không có gì giới hạn mình, tự mình có thể tùy ý khua vẫy.
Khai thác cảm giác con người, đại khái là như thế này đi, cô độc không ai giúp mà lại lòng dạ hào khí hàng ngàn hàng vạn.
Ngải Huy không lời bật cười, loại cảm giác mô tả mình thành đại nhân vật, rất khích lệ nhân tâm.
Sư Tuyết Mạn liếc mắt nhìn hắn, không biết Ngải Huy vì sao đột nhiên cười, nhưng mà nhìn Ngải Huy bắt đầu luyện kiếm, nàng chuyển dời ánh mắt, tập trung chú ý vào việc thảo luận với mọi người.
Thảo luận có hiệu quả rõ ràng, từ trên sách vở dày đặc chi chít nhớ kỹ rất nhiều nội dung thảo luận. Có rất nhiều nội dung nàng so sánh với binh thư mình đã xem qua, thỉnh thoảng lại đưa ra kiến nghị của mình. Mọi người tán thán liên tục, đều cảm thấy nàng là người chỉ huy trời sinh, nàng rất xấu hổ, chiến đấu lần trước làm nàng khắc sâu minh bạch lý luận suông không có tác dụng gì.
Theo mọi người dần chìm trong thảo luận, một phần kế hoạch huấn luyện đơn sơ hiện ra.
Ngày mai còn phải tham gia chiến đấu, mọi người cũng không có lời vô dụng, trực tiếp bắt đầu huấn luyện.
Tại trong cảm nhận của các học viên, Sư Tuyết Mạn và Ngải Huy là hai loại hình hoàn toàn khác biệt. Đối với Ngải Huy, mọi người là e sợ cùng tín phục đối với quyền uy. Đối với Sư Tuyết Mạn, mọi người là tín nhiệm, ti tưởng như bằng hữu vậy.
"Mập mạp, ngươi thế nào không tu luyện?"Lâu Lan lớn tiếng hỏi.
Đang ngủ say trong góc, mập mạp hồn phi phách tán, lăn lông lốc bò dậy.
"Lâu Lan, giám sát mập mạp, hai trăm lần Toàn Phụ trọng xung!"
Âm thanh lanh như băng của Ngải Huy đúng lúc vang lên.
"Không thành vấn đề, Ngải Huy."Lâu Lan khoan khoái đáp.
Mập mạp lắc lắc đầu, mang theo khóc âm: "Lâu Lan, ngươi vì cái gì muốn hại ta?"
"Mập mạp, Lâu Lan là vì tốt cho ngươi."Lâu Lan hân hoan nói, sàn sạt, biến ra một cái roi cát, vung vẩy: "Mập mạp, hai trăm lần!"
Thành chủ phủ.
"... Cho tới bây giờ, chiến quả nổi bật. Tiến độ tiến tới tăng mạnh, vượt quá mong muốn trước chiến. Thậm chí ngày mai chúng ta có khả năng không cần phải vận dụng toàn bộ tinh nhuệ. Bất quá phải chú ý chính là, hiện tại chúng ta gặp phải ba con Huyết kiến đã hoàn thành vòng lột xác mới, làm chúng ta bị thương vong rất lớn. Dự tính ngày mai khả năng con số Huyết kiến hoàn thành lột xác gia tăng, kiến nghị thế tiến công ngày mai, trước đó chúng ta cần bố trí nguyên tu tinh nhuệ tại các quảng trường, nhằm ứng phó nguy hiểm có thể xuất hiện."
"... Hôm nay con số tử vong năm nghìn bảy trăm hai mươi mốt người, con số thụ thương một nghìn sáu trăm năm mươi lăm người, đã được cách ly toàn bộ. Thương vong thật lớn, học viên và dân chúng sống sót, sức chiến đấu tăng cường thật to. Cần phải chú ý chính là, nhân số chúng ta cách ly đã đạt được ba nghìn một trăm người. Y sư của chúng ta còn chưa có tìm được biện pháp giải độc, đã xuất hiện hai mươi sáu lệ..."
Thanh âm mang theo rung động, con số băng lãnh, là từng cái sinh mệnh.
"Hai mươi sáu lệ cái gì?"Thành chủ Vương Trinh lần đầu tiên ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi.
"Thân thể họ phát sinh biến hóa thật lớn, cơ nhục bắt đầu trở nên tráng kiện, lông dày đặc, lực lượng tăng cường đến tình trạng phi thường kinh người, nguyên lực trong cơ thể bị Huyết độc thôn phệ, chuyển hóa thành một loại lực lượng không biết tên. Loại lực lượng thần bí này là đầu sỏ gây nên biến đổi thân thể bọn họ, nhưng đồng thời cũng giao cho bọn họ năng lực đặc biệt, chúng ta có mấy vị mộc tu thiếu một chút bị giết chết."
"Trưởng lão hội cũng một mực đang nghiên cứu loại lực lượng này, nó quan hệ rất mật thiết với Huyết luyện ở thời đại tu chân. Huyết tế, Hoàng tuyền, luyện hồn, cương thi vân vân, Huyết luyện được nhìn là người sống có được lực lượng tử vong. Biến hóa do Huyết độc gây ra trên thân thể được gọi là thú hóa, cho đến bây giờ, trưởng lão hội còn chưa có tìm ra biện pháp giải quyết."
"Thú hóa..." Trong mắt Thành chủ lần đầu tiên toát ra vẻ kinh sợ.
Ở một bên, mặt viện trưởng đã đầy hoảng sợ.
Đại sảnh tĩnh lặng.
"Vấn đề hiện tại là nếu không ngăn chặn được thú hóa, chúng ta có ba nghìn một trăm người, làm sao bây giờ?"
Trái tim mọi người ngừng đập, hô hấp không tự chủ ngừng lại, trong đại sảnh là sự tĩnh mịch làm người hít thở không thông.
Binh Phong đạo trường.
Lần này vận khí không phải quá tốt, một đêm tìm tòi và nếm thử nhưng không có thu hoạch được một chiêu nửa thức, tựa như thuyền đánh cá rời bến rồi mang theo lưới không mà quay về.
Ngải Huy cũng không nổi giận, đây mới là trạng thái bình thường.
Ngẩng đầu, trăng sáng sao thưa, trong viện lại là một mảnh khí thế ngất trời.
Mập mạp toàn thân mặc giáp, tay cử tạ thuẫn, trên lưng khiêng Hỏa hang, toàn lực bứt phá thì phát ra tiếng rống như lợn rừng. Nếu là trước đây, Ngải Huy khẳng định ghét nghe, lúc này nghe lại thấy rất nâng cao tinh thần.
Bên kia, Sư Tuyết Mạn mang mọi người không ngừng nếm thử huấn luyện, tiếng Khương Duy trầm ổn la lên, giọng Tang Chỉ Quân lành lạnh quát lớn không dứt bên tai. Khuôn mặt non nớt đầy chuyên chú và mồ hôi, vì sinh tồn, không có người nào oán giận cái gì.
Ngải Huy khó giải thích mà thấy cảm động.
Nơi đây không giống hoang dã, tại hoang dã, nhìn không thấy sự chuyên chú và tranh đấu như vậy, hắn nhìn thấy càng nhiều là sự chết lặng, trống rỗng và còn có thật sâu sợ hãi, bọn họ đang chờ đợi tử vong phủ xuống.
Mà nơi đây, mỗi người đều không nguyện ý khoanh tay chịu chết. Để chống lại vận mệnh cũng cần có thực lực đi, có lẽ càng nhiều là thói quen duy trì tôn nghiêm bản thân?
Được rồi, càng ngày mình càng có xu thế đa sầu đa cảm, nhìn đến thân thể còn chưa đủ mệt.
Ngải Huy hoạt động chân tay một cái, cảm thấy thể lực đã khôi phục không ít, biểu tình lần nữa trở nên nghiêm túc.
Hắn định nếm thử dùng Bắc Đẩu để điều khiển Yên Thiểm và Tà Thiết, sẽ có hiệu quả gì đây?
Trong cơ thể, bảy cung bỗng dưng cùng chấn động, đồng thời phóng ra một lũ nguyên lực, bảy đạo nguyên lực hợp làm một, tiến vào cánh tay hắn, mà lúc này Tà Thiết đã kết thúc.
Nguyên lực vận chuyển chậm vỗ một cái.
Ngải Huy dừng lại, hồi tưởng lại mỗi cái chi tiết vừa rồi, rất dễ dàng tìm ra nguyên nhân thất bại. Hắn vẫn chưa quen thuộc với phương thức nguyên lực của Bắc Đẩu, trước đây vận chuyển nguyên lực đều là phương thức đơn giản nhất, phức tạp duy nhất thì chính là Huyền Nguyệt.
Tìm đến nguyên nhân, Ngải Huy tiếp tục vận chuyển nguyên lực, tiếp tục vung kiếm.
Thất bại, thất bại, thất bại...
Khuôn mặt Ngải Huy giống như nham thạch điêu khắc thành không chút động đậy, hắn tựa như Sa Ngẫu không có tình cảm, không ngừng cắt xéo.
Học viên thấy tận mắt một màn này, luôn luôn sẽ kìm lòng không đậu mà nhìn Lâu Lan một cái.
"Mập mạp, nhanh hơn a, nỗ lực lên!"
"Mập mạp, ngươi có thể làm được!"
"Mập mạp, chạy chậm uống Long thang!"
...
Tiếng Lâu Lan cổ động, quả thực có thể xưng là cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, thủ đoạn chồng chất.
Đây đại khái là một đôi chủ nhân và Sa Ngẫu kì quái nhất, chủ nhân so với Sa Ngẫu càng giống Sa Ngẫu hơn, Sa Ngẫu so với người càng giống nhân loại hơn.
Mập mạp nhất định đồng ý cách suy nghĩ này của mọi người, hoàn thành hai trăm lần Toàn Phi Giáp bứt phá, gã tựa như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, cả người chảy đầy mồ hôi, rất nhanh dưới người gã hình thành một cái ao nhỏ. Tiếng thở dốc nặng nề tựa như mang đốm lửa, ma sát cổ họng gã, đầu óc trống rỗng, đây là hiện tượng thể lực bị bào mòn đến cực hạn.
Lâu Lan hảo tâm xách tới một thùng nước, như ảo thuật trên tay hiện ra một sợi dây leo rỗng ruột, một đầu cắm ở trong nước, một đầu đặt ở trong miệng mập mạp.
"Mập mạp thật kiên cường! Nghỉ ngơi đi, Lâu Lan cũng phải đi làm việc rồi."
Nó đã tìm ra công thức mà Huyết kiến ghét nhất, đối với Sa Ngẫu am hiểu nguyên thực, hiểu biết y thuật, chỉ cần tìm ra phương hướng, nó có thể dị thường chuẩn xác mà tìm đến công thức thích hợp nhất.
Sau hừng đông có chiến đấu, nó muốn pha chế xong trước đủ nước ớt nhãn hiệu Lâu Lan.
Hắn muốn nỗ lực trợ giúp Ngải Huy!
Lâu Lan nắm chặt tiểu nắm đấm.
Sùng sục sùng sục, nước bên trong thùng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm xuống, thẳng đến lúc thấy đáy.
Mập mạp cuối cùng thở một hơi, giãy dụa ngồi lên, vừa định kêu rên hai câu, nhưng mà nhìn thấy Ngải Huy mặt không biểu tình một kiếm tiếp một kiếm, gã lập tức ngậm miệng.
Không có ai lý giải Ngải Huy hơn mập mạp về khoản ngoan cố. Điểm đáng sợ nhất của Ngải Huy chính là ngoan cố, ngoan cố đối với chính mình, hắn có thể liên tục chà đạp mình, giày vò mình. Ngải Huy tu luyện, cho tới bây giờ đều là không phải cấp bậc nhân loại.
Một người đối với chính mình cũng ngoan cố như thế, đối với người khác sẽ ngoan cố cỡ nào?
Nghìn vạn lần chớ chọc Ngải Huy!
Đây là kết luận asu khi đi theo sau mông Ngải Huy nhiều năm, cho nên Ngải Huy yêu cầu tu luyện thì mập mạp có cắn răng cũng phải kiên trì. Bởi vì gã biết rõ, sự thống khổ để hoàn thành tu luyện, tuyệt đối đỡ hơn nhiều sự thống khổ mà Ngải Huy đem lại nếu không hoàn thành, tên gia hỏa kia là không có chút lòng trắc ẩn nào.
Mũi gã bỗng nhiên giựt giựt.
Hương vị thật mê người... Có chút quen thuộc, nhưng mà lại có chút khó thể nói rõ...
Mập mạp sử dụng cả tay lẫn chân để đứng dậy, theo hương vị đi vào phía trong. Bùm, một tiếng vang nhỏ làm gã giật nảy mình. Một lát sau, lại là một tiếng bùm.
Lâu Lan đang làm trò quỷ gì?
Trong lòng gã tràn đầy hiếu kỳ, khi đến gần, gã mới nhìn thấy Lâu Lan đang đốt cháy một quả cầu gai màu lục lớn cỡ cái đầu. Bùm, cầu gai đột nhiên bật tung, một chùm bột phấn lòe lòe phát sáng mang theo hỏa diễm đỏ bừng tung vẫy ra.
Hương vị mê người kia chính là do những bột phấn lóe sáng này tản ra.
Mập mạp kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng: "Lâu Lan, ngươi đang làm gì đó?"
Lâu Lan chú ý thấy mập mạp, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Lấy ra phấn ớt và dầu ớt."
Nó không ngừng động tác, phóng một chùm ớt vào trong quả cầu gai đang mở ra, sau đó khép lại, đem đốt. Bùm một tiếng, cầu gai vỡ ra, một chùm bột phấn màu đỏ lòe lòe phát quang mang theo hỏa điễm đỏ sậm tràn ra, rơi vào trong ống trúc tử sắc móc rỗng.
"Đặt ớt vào trong Không Tâm Thương Nhĩ, sau đó đốt cháy. Mộc nguyên lực của Không Tâm Thương Nhĩ có thể thâm nhập vào ớt, mộc sinh hỏa, hỏa nguyên lực của ớt sẽ được kích phát tiến thêm một bước, lực lượng bạo liệt có thể khiế ớt vỡ tan, nhất là vỏ ngoài hạt ớt nghiền nát, do đó thu được đầu ớt độc hữu. Mập mạp ngươi nhìn, hỏa diễm đỏ sậm chính là dầu ớt, chúng ta có thể dùng ống trúc Tử Hỏa trúc để thu thập. Tử Hỏa trúc là mộc hỏa song sinh, không những có thể chứa đựng dầu ớt, còn có thể có công hiệu điêu luyện, đáng tiếc chúng ta không có nhiều thời giờ..."
Một cái tay mập mạp nung núc thịt tựa như trảo mèo lặng yên không một tiếng động vươn lại đây, như chớp động bắt lấy Tử sắc ống trúc.
Lâu Lan sửng sốt, nó quay mặt lại.
Mập mạp hút ống trúc sùng sục sùng sục, khi một giọt dầu ớt sau cùng cùng hỏa diễm rơi vào trong miệng của gã, gã mới chưa thỏa mãn mà bỏ ống trúc xuống, theo thói quen mà hô một câu.
"Thêm một chén!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].