Chương 213: Tương phản và hình ảnh dừng lại
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2545 chữ
- 2020-05-09 07:40:45
Số từ: 2540
Nguồn: bachngocsach.com
Ngải Huy không có nghĩ đến có một ngày mình lại trở thành người cản trở, hiện tại trạng thái của hắn xác thực phi thường tệ. Hắn rất muốn nói thay đổi người, nhưng mà không người nào có thể đảm nhiệm được. Trọng thuẫn của Mập mạp vỡ nát ngay lần đầu tiên, bây giờ khẳng định bị dọa vỡ mật. Ngải Huy rất lý giải mập mạp, mập mạp các Trọng thuẫn thủ hợp cách còn rất xa xôi, có thể chống lâu như vậy mà không kinh sợ đã là đáng quý.
Lần này thực sự xung kích quá lớn, vượt quá khả năng mập mạp thừa nhân.
Đặt ở thời điểm vừa mới tiếp xúc những học viên này, hắn khẳng định coi bọn họ như pháo hôi, mình chạy trước rồi nói tiếp. Nhưng hiện tại, qua nhiều ngày như vậy, mọi người đã cùng nhau trải qua không ít chiến đấu, nói Ngải Huy không để ý đến sinh tử của bọn họ, hắn làm không được.
Tốc độ của Rắn mối chín hoa văn kém hơn chín hoa văn miêu nhưng cũng tuyệt đối nhanh hơn đại đa số học viên. Lực công kích của nó càng thêm kinh người, ngay cả Ngải Huy cũng không dám đảm bảo lúc mình toàn thịnh có thể chống lại nó đánh chính diện.
Người khác càng không có năng lực này, nếu Rắn mối chín hoa văn xông vào trong đội ngũ, vậy tuyệt đối là hổ nhập bầy dê.
Ngải Huy cần phải ngăn cản Rắn mối chín hoa văn.
Hiện tại hắn dựa vào là Long Tích Hỏa ở trên tay, tia chớp thỉnh thoảng lóe ra trên Long Tích Hỏa phát huy ra tác dụng vô cùng trọng yếu. Trừ phi hoang thú khổng lồ mà cường đại như Tọa Vân kình, tuyệt đại đa số sinh linh đều sợ hãi thiểm điện, giống như là bản năng khắc vào trong xương cốt.
Nếu không, với công kích ngổn ngang của Ngải Huy, hiện tại hắn đã bị Rắn mối chín hoa văn nuốt cho ngay cả mẩu xương cũng không còn.
Đã bao nhiêu lâu không có chật vật như thế? Ngải Huy không biết, Rắn mối chín hoa văn tuy rằng cường đại, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng. Trạng thái của hắn lại kém đến mức chưa bao giờ từng có.
Ngải Huy từng bị buộc đến tuyệt cảnh khi gặp địch nhân vô cùng cường đại, cũng gặp qua tình cảnh phản ứng của mình theo không kịp trạng thái kiếm thai nhạy cảm, nhưng không khống chế được thân thể mình như hiện tại vậy thì còn là lần đầu tiên gặp đến.
Đối với gia hỏa am hiểu khống chế mà nói, mất đi khả năng khống chế thân thể mình giống như là kiếm khách rớt mất kiếm.
Hắn y nguyên duy trì bình tĩnh, kiếm thai có thể giúp hắn nhìn qua càng như một gã kiếm khách, mà sự bình tĩnh trải qua sinh tử rèn luyện ra mới là vũ khí tối cao của hắn.
Hắn nỗ lực giúp mình không để ý tới cảm giác choáng váng, cố gắng giúp mình không nhìn Nguyên lực dao động trong Thiên cung, tinh thần tan rã từng điểm được hắn nỗ lực tập trung, tụ tập tại Long Tích Hỏa trong tay.
Đây là kinh nghiệm của hắn, khi gặp phải thơi điểm bị rất nhiều quấy rầy, tập trung sự chú ý vào một điểm mới có khả năng bài trừ quấy nhiễu.
Hắn đã quên Bắc Đẩu, quên đi nguyên lực, quên đi kiếm chiêu, hắn đặt tất cả tâm thần tại trên Long Tích Hỏa.
Tỷ như việc thân kiếm rung động trong nháy mắt Long Tích Hỏa va chạm vào huyết quang của Rắn mối chín hoa văn. Tỷ như việc khi mũi kiếm mỏng manh phá vỡ không khí thì khí lưu lướt qua lăng tinh sinh ra vòng xoáy thật nhỏ.
Lần đầu tiên hắn chuyên chú trên Long Tích Hỏa như thế, hắn phát hiện được rất nhiều chi tiết trước đây hắn không có chú ý tới. Tỷ như thân kiếm Long Tích Hỏa cũng không phải là thẳng tắp, mà là có thêm độ cong cuộn sóng nhỏ bé. Thân kiếm càng mềm mại hơn trước đây, bởi vì điện mang không ngừng rèn luyện kiếm, thân kiếm nguyên bản mộc chất có vô số lỗ thủng giống như tổ ong, rất nhỏ, nhỏ hơn cả đầu kim. Lượng lớn điện mang thật nhỏ là từ những lỗ nhỏ dày đặc chi chít này luồn lách ra, tụ tập tại mặt ngoài thân kiếm, hình thành tia chớp mắt thường có thể thấy.
Trong nháy mắt khi Long Tích Hỏa va chạm vào huyết quang của Rắn mối chín hoa văn, hắn nhìn thấy tia chớp nổ tung tựa như chùm pháo hoa, vô số điện mang tựa như ngân xà, tại du tẩu trong huyết quang, phá hư huyết quang.
Nhưng mà so với huyết quang nồng nặc, thiểm điện nhỏ yếu hơn nhiều.
Huyết quang của Rắn mối chín hoa văn cũng không phải là một đámánh sáng đỏ như mắt thường nhìn thấy, mà là một đám huyết mang không ngừng cao tốc xoay tròn. Huyết mang có hình dạng răng cưa, tại cao tốc xoay tròn thì tràn đầy sức phá hoại.
Liên tục quan sát mấy lần giao phong, khi Long Tích Hỏa lại sắp tiếp xúc với huyết quang thì tâm thần Ngải Huy chợt nghĩ, góc độ không đúng!
Cơ hồ không chút suy nghĩ, Long Tích Hỏa cắt vào phương phướng huyết mang xoay tròn, Long Tích Hỏa thoáng cái chìm vào chính trugn tâm huyết mang, điện mang trên thân kiếm đột nhiên nổ tung trong Huyết văn.
Vài đạo điện mang thật nhỏ phân nhánh rơi tại trên lân phiến của Rắn mối chín hoa văn, Rắn mối chín hoa văn giật nảy mình, hốt hoảng lui về phía sau.
Ngải Huy cũng không truy kích, mà ngây ngây đứng ở xa xa, sự chú ý của hắn chỉ có thể tập trung tại trên kiếm.
Tang Chỉ Quân bọn họ vui mừng phát hiện biểu hiện của Ngải Huy tốt hơn trucớ rất nhiều, hắn cư nhiên ngăn cản được Rắn mối chín hoa văn tấn công. Chỉ là tràng diện nhìn qua có chút cổ quái, Ngải Huy không có sự linh hoạt thường ngày mà nhìn qua rất ngây dại.
Hắn đứng tại nguyên chỗ không chút động đậy, tựa như con rối. Chỉ có lúc Rắn mối chín hoa văn tấn công hắn thì hắn mới sẽ làm ra phản ứng.
Mà phản ứng lúc này, lại giống như đổi làm người khác, cực nhanh làm ra phản ứng vừa đúng lúc, đôi khi là đón đỡ, đôi khi thuận thế phản kích. Đôi khi, thậm chí không phải kiếm chiêu, nhìn qua giống như là tiện tay vung lên, nhưng mà hiệu quả lại cực tốt.
Tại trong chớp mắt nhất thời đó, Ngải Huy biểu hiện ra là phong thái của một vị tuyệt thế kiếm khách.
Thỉnh thoảng hai lần, Ngải Huy thậm chí chiếm cứ ưu thế, mấy người Tang Chỉ Quân đều có thể nhìn thấy là cơ hội tuyệt hảo, nhưng chỉ cần Rắn mối chín hoa văn lui về phía sau, Ngải Huy lại lần nữa rơi vào trạng thái ngây ra.
Nhiều lần bỏ mất cơ hội tốt, khiến Tang Chỉ Quân mấy lần muốn lớn tiếng nhắc nhở Ngải Huy, nhưng nàng cũng nhìn ra được trạng thái của Ngải Huy có phần kỳ quái, không dám gọi loạn.
Sự ngây dại như con rối cùng tiêu chuẩn cao trong nháy mắt tiếp xúc, sự tương phản cực lớn giữa hai trạng thái xuất hiện tại trên thân một người, hơn nữa còn là xuất hiện trong một trận chiến đấu nguy hiểm đến cực điểm, trong lòng những người thấy tận mắt một màn này hiện lên cảm giác quái dị.
Quái dị thì quái dị, nhưng Ngải Huy đã chính diện cuốn lấy Rắn mối chín hoa văn, đối với người khác mà nói, vậy đã đủ rồi.
Mọi người không có bất cứ cố kỵ gì mà tấn công về phía Rắn mối chín hoa văn.
Huyết tinh nguyên lực thang của Lâu Lan có hiệu quả cực kỳ xuất sắc, cảnh giới hiện tại của toàn bộ đội ngũ thấp nhất đều có lục cung, đại bộ phận bảy cung, mà như Khương Duy vốn thực lực đã không tệ thì đã mở ra tám cung, cách tiểu viên mãn chỉ có một bước khoảng cách.
Tuy rằng dựa vào ngoại lực tăng lên cảnh giới là chuyện rất nhiều người xem thường, đối với việc tu luyện trong tương lai cũng phi thường bất lợi. Nhưng đối với mọi người đang giãy giụa giữa sinh tử thì điều này căn bản không phải là vấn đề.
Trước tiên phải sống sót rồi nói tiếp.
Đột nhiên cảnh giới tăng lên nhiều như vậy, bọn họ còn chưa có thích ứng. Bây giờ có Ngải Huy che ở phía trước nhất, tâm tình mọi người thả lỏng rất nhiều, không còn khẩn trương, đang không ngừng phát huy càng thêm tốt.
Biến hóa từ các Học viên môn theo phản ứng của Rắn mối chín hoa văn là có thể nhìn ra được.
Lúc đầu, bọn họ tấn công ngổn ngang vô cùng, nhìn qua thanh thế đáng sợ, nhưng Rắn mối chín hoa văn không chút để lòng. Hiện tại chiêu thức của các học viên càng thêm thành thạo, nguyên lực càng thêm ngưng tụ, công kích cũng trở nên càng thêm có trật tự, uy hiếp lập tức tăng vọt.
Huyết quang quanh thân Rắn mối chín hoa văn rất nhanh trở nên không trọn vẹn không đồng đều, nó cũng nhận thấy được nguy hiểm.
Nó đột nhiên xoay người, thoáng cái nhảy lên ra ngoài.
Đám người Tang Chỉ Quân bị động tác bất ngờ của Huyết văn rắn mối làm ngây người, đây là... Chạy trốn?
Ngải Huy tựa như con rối ngây tại nguyên chỗ, đối với việc Rắn mối chín hoa văn chạy trốn vẫn như không có phát giác.
Rắn mối chín hoa văn một mạch chạy ra hai trăm mét mới dừng lại, nó xoay chuyển thân thể, mặt nhìn về phía Ngải Huy.
Trong mắt nó chớp động vẻ hung lệ, thân thể ẩn phục trên mặt đất, vận sức chờ phát động.
Tứ chi đột nhiên đạp đạp mặt đất, Rắn mối chín hoa văn tựa như mũi tên rời dây cung, phòng về phía Ngải Huy. Mỗi một bước, mặt đất đều rung lên. Tốc độ bắt đầu không ngừng gia tăng, càng lúc càng nhanh, theo tốc độ tăng vọt, huyết quang quanh thân nó cũng vọt tăng.
Âm thanh ầm ầm không dứt bên tai, mấy người Tang Chỉ Quân tựa như đang đứng trên mặt trống không ngừng chấn động, cơ hồ khó mà đứng vững.
Trong nháy mắt, huyết quang quanh thân Rắn mối chín hoa văn đã nồng nặc đến nỗi cơ hồ che khuất hoàn toàn thân thể nó. Quang ảnh màu đỏ bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng kêu trầm thấp không chỉ cất cao, nó tựa như một viên đạn pháo ra nòng, mang theo tiếng gào thét nhiếp tâm hồn người, kéo theo tàn ảnh màu đỏ dài, lấy uy thế không thể chống lại nhào tới Ngải Huy,
Sắc mặt đám người Tang Chỉ Quân Khương Duy đại biến.
"Ngăn cản nó!"
Hai tay trống trơn, mập mạp đột nhiên như điên rồi lao ra khỏi đám người, nhào về phía Ngải Huy.
Nhưng mà thời gian đã muộn, giống như lưu quang gào thét, Rắn mối chín hoa văn chuẩn xác xông trúng Ngải Huy.
Không...
Thời gian dường như đọng lại, mắt mỗi người đều bị dải sáng đỏ chói mắt nhấn chìm.
Rầm!
Lực lượng tràn đầy sức hủy diệt tại giờ phút này nổ tung ra, sóng âm và sóng khí cực lớn tựa như biển gầm cuồn cuộn toàn trường. Mỗi người vô ý thức bảo vệ chính mình, đá vụn tựa như mưa tên dày đặc, học viên phản ứng hơi chậm, trên người tung ra mấy đóa huyết hoa, vang lên một trận kêu la.
Nhưng mà không có người quản những điều này, lúc này trong đầu mọi người chỉ có hai chữ, hết rồi.
Người lạc quan đến mức nào cũng không dám tưởng tượng, nếu không có Ngải Huy thì đội ngũ này sẽ thành dạng gì. Ngải Huy đã sớm trở thành hạch tâm của đội ngũ rời rạc này, trở thành trụ cột của mọi người.
Ngải Huy...
Sóng khí tung lên đá vụn bụi mù, như một bức tường gào thét, tràn qua người bọn họ.
Tình huống hiện ra tại trước mắt mọi người.
Chờ chút!
Cơ hồ tại trong nháy mắt, toàn bộ trái tim đang ngừng đập lại đột nhiên điên cuồng nhảy lên.
Chính trung tâm mặt đất với những đường nứt nẻ như mạng nhện có đường kính vượt quá năm mươi mét, một thiếu niên hoành kiếm trước người, chống tại hàm răng như chủy thủ của Rắn mối chín hoa văn đang vẻ mặt kinh ngạc.
Con mắt băng lãnh của Rắn mối chín hoa văn cơ hồ lồi cả ra ngoài, toát ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi cùng không lý giải được, nó không rõ vì cái gì.
Thời gian lại dừng lại, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đám người Tang Chỉ Quân Khương Duy trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, bọn họ đã quên làm ra bất cứ phản ứng nào, hình ảnh trước mắt giống như có một ma lực kì dị đột nhiên nắm lấy trái tim bọn họ, trái tim điên cuồng nhảy lên lại căng thẳng.
Tại trong sự yên tĩnh này, tiếng bước chân lộp bộp của mập mạp dị thường rõ ràng.
Chống lại sóng khí tầm mắt mập mạp khôi phục rõ ràng, bước chân vô ý thức mà giảm tốc độ.
Trong chính giữa tầm mắt không ngừng lay động là một cái bóng lưng quen thuộc, cái bóng lưng đã xuất hiện vô số lần khi tại hoang dã.
A... A Huy... Không chết...
Ngây người một cái, thoáng cái mập mạp không dừng thân hình, mạnh mẽ vọt tới phía sau Ngải Huy hai thước.
Sau đó... gã thấy được Ngải Huy kiếm ngăn cản Rắn mối chín hoa văn... trên hàm răng trắng hếu cài răng lược còn treo nhè nhẹ từng sợi tơ máu...
Nó cách mình hình như hơi bị gần...
Hơi bị gần...
Khuôn mặt Mập mạp từ trắng biến đỏ, từ đỏ lại trắng, gã đột nhiên xoay người, gào lên kêu thảm vừa lăn vừa bò dùng cả tay lẫn chân lui trở về.