Chương 247: Cố nhân gặp lại
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2633 chữ
- 2020-05-09 07:40:50
Số từ: 2628
Nguồn: bachngocsach.com
"Chính là phía trước, Ngải Huy."
Lâu Lan vừa dứt lời, vách tường phía trước bỗng nhiên hòa tan sụp đổ như băng tuyết, lộ ra một cái hang động mơ mơ hồ hồ.
Tại phía sau ba người là đường hầm rộng rãi, Ngải Huy phải nhẹ nhàng nhảy lên, mới có thể chạm vào đỉnh đường hầm, độ cao trên dưới đạt đến bảy mét, độ rộng vượt hơn sáu mét, độ dài kinh người đạt đến bốn trăm mét, tất cả đều là kiệt tác của Lâu Lan.
Lâu Lan luôn có bản lĩnh, có thể làm cho Ngải Huy cảm thấy mình tựa như khách du lịch.
Tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hình thành đường hầm, Sư Tuyết Mạn khen không dứt miệng: "Lâu Lan thật là lợi hại! Oa, thực sự là quá lợi hại rồi! Lâu Lan là Sa ngẫu lợi hại nhất trên thế giới!"
Tại trong lòng đất cách mặt đất sâu như thế, đường hầm rộng rãi bốn trăm mét, dọc đường đều là nham thạch cứng rắn như vậy thì cần phải hơn mười tên thổ tu trở lên mới có khả năng hoàn thành trong một đêm. Nhưng Lâu Lan hoàn toàn không cần tốn nhiều sức đã hoàn thành toàn bộ công trình, năng lực như vậy khiến Sư Tuyết Mạn rất tán thán.
Ngoại trừ không phải là người ra, Lâu Lan không có bất cứ khuyết điểm gì.
Vẻ mặt Sư Tuyết Mạn phẫn nộ nhìn Ngải Huy, Sa ngẫu tốt như vậy, kết quả tiện nghi tên hỗn đản này, thực sự là chôn vùi minh châu! Trong đầu nàng tưởng tượng Lâu Lan cùng theo mình trở về, cuộc sống như vậy sẽ là tốt đẹp bao nhiêu a!
"Lâu Lan thật là lợi hại ngươi nhìn ta làm gì?"
Ánh mắt Thiết nữ nhìn hắn căm giận, Ngải Huy có phần khó giải thích, mình không trêu chọc nữ nhân này a.
"Hừ!" Sư Tuyết Mạn lười lý tới hắn, chuyển dời ánh mắt.
Ngải Huy theo đường hầm đi vào hang động, quan sát hoàn cảnh xung quanh. So với hang động gặp phải con nhện Dung Nham vừa rồi, hang động trước mắt nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đóng kim khâu vào là không có vấn đề.
Lâu Lan không có tìm sai!
Ngải Huy có thể rõ ràng cảm thụ được nguyên lực nơi đây càng linh động hơn nơi khác một ít.
Hắn xem qua phương án củ sư phụ, tiếp điểm mà sư phụ đã nói, bình thường họ từng có thảo luận qua. Sư phụ cho rằng, Nguyên lực trong thiên địa cũng không phải là im lìm bất động, mà như dòng nước, vụ khí có thể lưu động, chỉ là quá chúng nó lưu động với tốc độ rất thong thả.
Tại trong lý luận của sư phụ, động lực thúc đẩy nguyên lực lưu động là sự tuần hoàn giữa ngũ hành.
Mà sự vi diệu của tiếp điểm chính là ở nơi này. Tại khu vực này, ngũ hành nguyên lực tạo thành một cái vòng tuần hoàn nhỏ hoàn mỹ. Tựa như vòng xoáy trên mặt sông rộng rãi. Nguyên lực xung quanh tiếp điểm sẽ bị tiếp điểm ảnh hưởng, sinh ra lưu động.
Trong hệ thống Ngũ hành hiện nay, rất ít có người nghiên cứu một điểm này, cũng không có lý luận gì thành hình. Rất nhiều lý luận của Sư phụ cũng chỉ ở dạng cơ bản, nhưng với kế hoạch lần này, luận chứng của sư phụ có rất nhiều điểm nằm trong suy đoán của hán.
Khi gặp mặt sư phụ, Sư phụ đàm luận nhiều nhất chính là về những lĩnh ngộ mới của ông ấy.
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, hắn bắt đầu kiểm tra xung quanh hang động. Hang động hẳn phải là do dòng nước mà hình thành, trên đỉnh có rất nhiều thạch nhũ, mặt đất cũng cao thấp không bằng phẳng, phủ đầy khe rảnh gấp khúc ẩm ướt. Ngóc ngách có hai cái khe thiên nhiên, không biết thông tới đâu. Có một cái khe có thể nhìn thấy vết tích của dòng nước. Một cái khác hẳn cũng là do dòng nước ăn mòn mà thành, Ngải Huy có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tại thế giới trong lòng đất, dung nham giống như là ánh nắng hấp dẫn các loại sinh vật, mà dòng nước thì là đôi tay thần kỳ chế tạo ra thiên kì bách quái trong lòng đất.
Không có nhìn thấy Hỏa San hô làm Ngải Huy thở phào nhẹ nhõm.
Cho tới nay Hoang thú trong lòng đất đều là đại danh từ nguy hiểm, giờ biến thành Huyết thú trong lòng đất thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Vừa rồi đụng con nhện Dung Nham kia, nếu như không phải có Thiết nữ phát điên bạo tẩu, Ngải Huy khôgn có bao nhiêu lòng tin chiến thắng. Tuyệt đối là một trận chiến đấu gian nan đến cực điểm.
Hiện tại Ngải Huy có thể cảm giác được mình khác với trước đây.
Không có trạng thái kiếm thai, tri giác của Ngải Huy có mức độ nhạy cảm kém xa trước, điều này làm cho hắn phi thường không thích ứng. Phạm vi khả năng cảm nhận của hắn thu nhỏ lại rất nhiều, tại trong thế giới dưới lòng đất khuyết thiếu tia sáng, địa hình phức tạp, điều này cực kì bất lợi. Nhưng lý giải về kiếm thuật của hắn càng khắc sâu hơn, trong nháy mắt khi kiếm của hắn đụng vào đối phương, phản ứng càng nhanh hơn càng hợp lý hơn trước đây.
Kiếm hoàn nguyên lực đặc biệt có uy lực càng lớn hơn, bước vào cảnh giới Nội nguyên, nguyên lực của hắn càng thêm thâm hậu, năng lực kéo dài càng mạnh. Tia điện lưu lại trong cơ thể đều được hắn hướng dẫn nhập vào cung ở hai tay và Địa cung, nguyên lực của hắn có được hiệu quả lôi điện độc nhất vô nhị.
Tống hợp lại, thực lực của hắn lợi hại hơn trước rất nhiều.
Nhưng địch nhân hắn đối diện cũng lợi hại hơn rất nhiều so với trước đây, rất nhiều lúc hắn căn bản không có cảm giác mình đã mạnh lên.
Sư Tuyết Mạn đi theo sát bên cạnh Ngải Huy, sẵn sàng chi viện. Kinh nghiệm dẫn đội giúp nàng dần dần quen với việc phối hợp, tính cách nàng vốn cẩn thận tỉ mỉ, không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhưng một khi cảm thấy thói quen nào đó rất tốt thì sẽ tiếp tục kiên trì.
Ngải Huy chuẩn bị tra xét cái khe kia, chủ yếu là xem có dấu vết dã thú hoạt động hay không. Nếu như không có dấu vết dã thú hoạt động, hắn liền sẽ nói Lâu Lan ngăn cách cái khe này.
Những cái khe khác cũng sẽ như thế.
Gió từ cái khe thổi ra, rét lạnh đến nỗi thấm vào tận xương cốt. Ngải Huy không có tùy tiện tiến vào mà ngưng thần lắng nghe. Sư Tuyết Mạn ở một bên ngừng thở, nàng biết rõ về phương diện này, Ngải Huy kinh nghiệm hơn mình nhiều. Đừng xem bình thường nàng nhìn Ngải Huy các loại không vừa mắt, nhưng mà tại lúc chiến đấu, lại chưa bao giờ nghi vấn bất cứ quyết định nào của Ngải Huy.
Nghe qua không có dị thường gì.
Ngải Huy đi về phía cái khe, mắt thấy sắp bước vào cái khe, trong lòng chợt sinh báo động.
Thân thể liền làm ra phản ứng, Long Chuy đang rủ xuống đất bỗng chốc bắn lên, tựa như độc xà gặp phải nguy hiểm đột nhiên ngóc nửa người lên, đầu ngón chân điểm lên mặt đất, lướt nhanh ra sau.
Đinh!
Trong nháy mắt mũi kiếm đụng vào, Bắc Đẩu vận chuyển bảy đạo kiếm hoàn, đồng thời nổ tung.
Ngải Huy như bị đánh mạnh, thân thể quẳng ngược ra sau.
Bên trong khe vang lên một tiếng nhẹ di.
Ngay sau đó, một luồng sáng đỏ đột nhiên bay ra khỏi cái khe, cực nhanh vô cùng bắn về phía Ngải Huy.
Sư Tuyết Mạn giẫm chân chống thương tiến lên, Vân Nhiễm thiên chuẩn xác đánh trúng hồng quang.
Vân Nhiễm thiên thế lớn lực trầm đánh vỡ hồng quang, nhưng Sư Tuyết Mạn cũng bị lực phản chấn đẩy liên tục lui về phía sau bảy tám bước mới đứng vững.
Sắc mặt Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn không hẹn mà cùng biến đổi, hai người hợp lực, vậy mà lại đều rơi xuống hạ phong. Hai người một trái một phải, hình thành thế cắt kéo, như lâm đại địch đối diện cái khe.
Một cái thân ảnh màu đỏ chậm rãi đi ra cái khe.
Ngải Huy thấy rõ người đến, con mắt bỗng dưng trợn tròn, buột miệng nói ra: "Là ngươi!"
Hồng y thiếu nữ phát hiện ra Ngải Huy, mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra là ngươi."
Vừa nhìn thấy đối phương, mắt Sư Tuyết Mạn liền sáng lên, nữ tử quá đẹp!
Khuôn mặt tinh xảo không tì vết, đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. Con mắt mông lung, tựa như sương khói trên mặt nước mênh mông. Một bộ hồng y tựa như mây khói màu đỏ quấn trên người, tăng thêm mấy phần khí tức phiêu miểu thần bí. Nàng tựa như nữ tử từ trong sương mù dày đặc đi ra, trên người toát ra sự thần bí và không biết.
Môi đỏ mọng xinh xắn và ôn nhuận, làm sáng lên vẻ thần bí như khói như sương, cũng làm bật lên xương quai xanh tinh xảo tuyết trắng, lúc hô hấp hơi hơi khép mở, dị thường gợi cảm quyến rũ.
Bẽn lẽn thẹn thùng, trong đầu Sư Tuyết Mạn không tự chủ hiện lên bốn chữ này.
Sư Tuyết Mạn chưa từng có nhiều cảm giác về dung mạo, bởi vì dung mạo khí chất của nàng từ trước đến nay là tiêu điểm trogn đoàn người.
Nhưng hồng y nữ tử ở trước mắt này lần đầu tiên khiến nàng có chút cảm giác thẹn.
Hai người đã quen biết nhau trước đây...
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Sư Tuyết Mạn, ánh mắt nàng vô ý thức nhìn về phía Ngải Huy. Nàng không biết vì sao mình lại hành động như vậy, nó tựa như là bản năng, nàng vô ý thức nhìn về phía Ngải Huy.
Khi nàng nhìn thấy thân thể Ngải Huy căng thẳng, bộ dáng như lâm đại địch, áp lực vô hình bao phủ nàng thoáng cái biến mất.
Tinh thần nàng rung lên, nắm thật chặt trường thương trong tay, có phần hả hê.
Nhìn đến hỗn đản này chịu không ít thiệt thòi bởi tay nữ nhân đó a!
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng Ngải Huy khẩn trương như lâm đại địch như thế, thực lực đối phương vừa biểu hiện ra cũng khiến lòng nàng lẫm liệt.
Nhưng, nàng không có chút nào sợ hãi, trái lại có chút nóng lòng muốn thử.
Hồng y thiếu nữ thoáng nhìn Sư Tuyết Mạn, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Khí chất lành lạnh của Sư Tuyết Mạn phối với dung nhan tuyệt mỹ, khuôn mặt còn có vẻ kiên nghị, toàn thân mặc giáp hiên ngang, vừa nhìn đã không tự chủ khiến người sinh lòng ái mộ.
"Thực sự là phụ lòng lang, mới thời gian ngắn không gặp như thế, ngươi đã có niềm vui mới rồi."
Giọng Hồng y thiếu nữ yếu ớt, mặt đầy thương tâm gần chết.
Ánh mắt Ngải Huy không nháy mắt chút nào nhìn chằm chằm đối phương, thân thể hơi hơi cúi thấp, hắn đang điều chỉnh hô hấp, năm ngón lần lượt thả lỏng chuôi kiếm, lần lượt nắm chặt, hắn đang giúp cơ nhục căng cứng của mình thả lỏng lại.
Hắn biết rõ nữ nhân trước mắt này nguy hiểm cỡ nào, thực lực là sâu không lường được ra sao.
Nếu như nói địch nhân mà Ngải Huy không muốn gặp phải nhất, ngoài Hồng y thiếu nữ thì không gì khác hơn.
Bất quá, trước mắt cũng không có đường lui lại.
"Cẩn thận, nàng là Huyết tu." Ngải Huy bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở Sư Tuyết Mạn.
Lòng Sư Tuyết Mạn chấn động, Huyết tu!
Trước đây nàng chưa từng nghe qua từ Huyết tu này, nhưng mà nàng lập tức liền minh bạch. Trong nháy mắt vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, ánh mắt chăm chú, sát khí hiện lên, trầm giọng hỏi: "Huyết tai là do bọn hắn làm?"
"Đúng." Ngải Huy trả lời dứt khoát.
Hồng y thiếu nữ nhìn hai người đang khẩn trương, khóe miệng nở ra nụ cười, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Ngải Huy, sáng lên vẻ kinh ngạc: "Tiến bộ của ngươi thực sự là khiến người ta kinh ngạc. Quả nhiên không hổ là người ta nhìn trúng, lúc đó ngươi không cáo mà biệt, người ta thế nhưng là thương tâm thật lâu a. Không nghĩ tới bây giờ gặp lại cố nhân, nhìn đến là thiên ý a."
So với tên Úc Minh Thu khó chơi kia, thiếu niên trước mắt tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng tiềm lực càng thêm lớn.
Khí tức của con nhện Dung Nham làm nàng ta ý thức được cái khe ở phía sau là thông suốt, phạm vi con nhện Dung Nham hoạt động rất lớn. hành động đột ngột của nàng ta khiến Úc Minh Thu chậm nửa nhịp, mượn nhờ địa hình phức tạp, nàng cắt đuôi được Úc Minh Thu.
Nàng ta vốn chuẩn bị thuần phục xong con nhện Dung Nham rồi đi giết chết hoặc là bắt giữ Úc Minh Thu. Không có nghĩ đến vậy mà lại gặp được Ngải Huy, sự tiến bộ của Ngải Huy càng là khiến nàng ta rất giật mình.
Lúc đó số lượng Huyết độc mà Ngải Huy có thể chịu đựng được khiến nàng ta cảm thấy giật mình, sau lại nàng ta một mực suy tư Ngải Huy là chạy trốn như thế nào. Bây giờ phát hiện, Ngải Huy vậy mà lại không có biến thành Huyết tu, hơn nữa thực lực còn tăng vọt thật nhiều như thế.
Trên người tên gia hỏa này nhất định cất dấu bí mật gì đó!
Con mắt Hồng y thiếu nữ sáng lên vẻ dị dạng, lần này nhìn ngươi làm thế nào chạy thoát lòng bàn tay của người ta.
Nhưng nàng ta không có chú ý tới Sư Tuyết Mạn lúc này đang chìm đắm trong phẫn nộ dị thường. Nàng luôn luôn cho rằng Huyết độc là thiên tai, không có nghĩ đến, dĩ nhiên là nguyên nhân con người.
Huyết tai làm chết bao nhiêu người?
Không biết!
Bao nhiêu người mỗi một khắc đều đang gánh chịu sinh ly tử biệt, gánh chịu sự sợ hãi và tuyệt vọng với cái chết.
Không biết!
Vô pháp tha thứ!
Sự phẫn nộ và căm hận chưa bao giờ từng có, như lửa hừng hực thiêu đốt tâm tình Sư Tuyết Mạn, giết chết nàng ta!
Sư Tuyết Mạn không nói một lời, chống thương đâm ra!