Chương 530: Chim đã sa lưới


Số từ: 2552
Quyển 2: Man Hoang Lôi Đình
Converter: Tiểu Hắc
Nguồn: bachngocsach.com
"Ngươi không thể bớt chút lực sao? Nhìn xem lửa nướng cháy hết cả rồi. Thế này thì để người ăn như thế nào chứ? Còn đại sư gì chứ, đến chim cũng nướng không ra hồn, còn không biết xấu hổ xưng là đại sư sao?"
"Thế có ăn hay không?"
"Ăn, ăn chứ. Đường đường đại sư ra tay, vẫn cần phải cho một chút mặt mũi. Bất quá huynh đệ nói thật, ngươi nên theo Lâu Lan học kỹ năng đi. Về sau có thể không ở trên chiến trường thì mở quán gà nướng, ít nhất có thể sống tạm. Nếu không lúc đó ngươi theo ta về cố hương, ta sẽ tặng ngươi quán gà nướng. Ài, nhớ năm đó, A Huy không chịu quay về cố hương, hắn là người làm đại sự, lúc ta ở Man Hoang đã nhìn ra. Nói cho ngươi hay, A Huy khi đó..."
"Ăn cũng không bịt được miệng của ngươi."
...
Tiếng hai người cãi lộn truyền vào trong tai Tổ Xuân.
Tổ Xuân càng khẳng định suy đoán của mình, không biết là cái chiến bộ pháo hôi nào. A Huy? Chưa từng nghe nói qua. Cố hương? Loại xuất thân từ nông thôn thế này, khó trách tu dưỡng kém đến vậy. Còn đại sư ư, ngay cả cảnh giới cơ bản cũng không có, đại sư tay mơ như vậy đến chiến trường cũng là dâng đầu cho người khác.
Hai mắt Tổ Xuân lóe lên hàn quang. chuẩn bị động thủ.
"Chim đã sa lưới, tiểu bạch kiểm, nhờ cả vào ngươi."
"Cút."
Hử? Tổ Xuân bỗng sửng sốt. Nhưng đúng lúc này, Bàn Tử ở phía trước đột nhiên ôm đầu cuộn tròn như viên cầu, rồi nhảy lên phía trước với một tốc độ vô cùng nhanh. Mà một người khác thì quay người lại, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn.
Nam tử nhìn qua còn rất trẻ tuổi, khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, làn da hơi tái nhợt, trông có phần yếu nhược.
Nội tâm Tổ Xuân rùng mình, có thể tấn cấp đại sư tầm tuổi mười lăm mười sáu thì chứng tỏ thiên phú của đối phương tuyệt không tầm thường. Hơn nữa...đây là cạm bẫy?
Dưới chân của hắn sáng rực lên một hào quang màu đỏ.
Hắn cúi đầu, thấy trước mắt bỗng nhiên hiện lên một tấm lưới sáng màu đỏ. Tấm lưới sáng màu đỏ giăng khắp nơi, lấy thiếu niên yếu nhược làm trung tâm, bao phủ phạm vi vài dặm, như một tấm mạng nhện khổng lồ màu đỏ vậy.
Thiếu niên yếu nhược đứng ở trung tâm mạng nhện màu đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như con nhện cất giấu ở sâu trong hắc ám.
Tổ Diễm từ lúc huyết tai bạo phát được Diệp Bất Lãnh cứu,. Sau đó vì hỏa nguyên đầu rơi vào tay giặc, tài liệu hỏa nguyên thiếu thốn, không cách nào tu luyện, bị Nhạc Bất Lãnh đóng băng. Quanh năm ở trong băng phong, không thấy ánh mặt trời, màu da của hắn hắn mới trắng bệch như bệnh hoạn.
Hơn nữa, việc đóng băng cũng khiến hắn giữ nguyên lại bộ dáng lúc trước, nhìn qua chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Biết rõ bị đối phương lừa, trong lòng Tổ Xuân vô cùng tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Hắn không biết lúc nào mình lộ ra chân tướng để địch nhân phát hiện, hay là địch nhân có thủ đoạn đặc thù gì. Nhưng giờ phút này, phẫn nộ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Hắn nhe răng cười, ánh mắt đầy lãnh khốc. Hắn quyết định đợi lát nữa khi bắt được hai người, sẽ để cho bọn họ ngoan ngoãn nếm thử thủ đoạn của hắn.
Dò xét đối phương thật cẩn thận, Tổ Xuân bỗng cảm thấy người trước mắt có chút quen mắt, như đã từng gặp ở nơi nào.
Trong lòng hắn khẽ động, hỏi: "Còn chưa thỉnh đại danh của các hạ?"
Tổ Diễm mặt không biểu tình đáp: "Tổ Diễm."
Tâm thần Tổ Xuân đại chấn, hắn nhìn vào khuôn mặt trước mắt, đã hiểu vì sao bản thân cảm thấy quen mắt.
Tổ Diễm thiếu gia.
Chẳng phải toàn bộ Tổ gia đã bị diệt sao? Tổ Diễm thiếu gia như thế nào vẫn còn sống. Tâm tình phức tạp cùng khó hiểu thoáng cái cùng xông tới, tuy rằng không biết Tổ Diễm thiếu gia đã tao ngộ qua cái gì, nhưng hiện tại đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Tâm tư của Tổ Diễm vẫn còn rất non nớt, vẫn còn chưa hiểu đời. Nhưng Bàn Tử trốn ở đằng xa thì lại rất tinh tế, chú ý tới biến hóa trên mặt của Tổ Xuân, thình lình cất giọng hỏi: "Ngươi cũng hãy xưng tên ra?"
Tâm thần Tổ Xuân kịch chấn thốt ra: "Tổ Xuân."
Nói xong cũng đã hối hận.
Quả nhiên, sắc mặt của Tổ Diễm càng thêm âm trầm, lạnh giọng hỏi: "Là chi nào?"
Tổ gia là một đại tộc, có rất nhiều bàng chi, gốc rễ rất sâu xa. Nhưng hôm nay gặp được đồng tộc trên chiến trường gặp được đồng tộc, khiến trong lòng Tổ Diễm giấu kín hoảng sợ, lồng ngực như đang nhét một ngọn lửa nóng. Chủ nhà bị tàn sát, bàng chi lại đầu nhập vào tử địch.
Tổ Xuân trầm mặc một lát rồi nói: "Hồng lĩnh Tổ gia."
Thanh âm của Tổ Diễm tựa như hàn phong lạnh thấu xương giữa chốn băng nguyên: "Một tổ bảy chi, Hồng kĩnh Tổ gia là chi thứ ba, gia chủ luôn luôn hậu đãi. Gia chủ Hồng lĩnh Tổ gia, ta hô bằng Minh thúc, lần trước gặp mặt là lúc ta mười hai tuổi, có thể bây giờ còn sống chứ?"
Tổ Diễm là dòng chính Tổ gia, từ nhỏ đã được bồi dường làm người kế vị gia chủ, thân phận được tôn sùng.
Tổ Xuân trầm mặc càng lâu, lát sau mới lắc đầu nói: "Hồng lĩnh bị vây mười hai ngày, vô vọng đột phá. Minh thúc không muốn đầu hàng, lại không đành lòng nhìn tộc nhân bị tàn sát, cuối cùng tự sát, thế hệ chữ Minh toàn bộ đều chết hết."
Lửa giận trong lòng Tổ Diễm thoáng cái bị dập tắt, thay vào đó chỉ có bi thương.
Sau khi hắn tình lại, biết rõ Tổ gia bị tàn sát, không còn một người sống, thiếu chút nữa đã ngất đi. Một thời gian rất lâu sau đó, tinh thần càng sa sút chán chường, nay chứng kiến Tổ Xuân, ghĩ tới cảnh người nhà bị tàn sát, khiến lửa giận khó mà áp chế nổi. Nhưng khi hắn biết rõ đám người Minh thúc không muốn đầu hàng mà tự sát, toàn bộ thế hệ chữ Minh đều tự sát, hắn liền tỉnh táo lại.
Sở dĩ hắn phẩn nộ, là vì cảm thấy gia chủ bị phản bội.
Mà lúc này bi thương, là vì đột nhiên minh bạch, bọn họ có thể làm thế nào chứ? Tổ Diễm có thể cảm nhận được thời điểm Minh thúc tự sát là tuyệt vọng đến bực nào.
Tổ Diễm thản nhiên nói: "Ngươi đi đi, coi như ta không có gặp ngươi."
Bàn Tử phía sau há to miệng, lời nói lên đến cổ họng cuối cùng cũng phải nuốt trở về.
Tổ Xuân lắc đầu: "Thiếu gia không cần phải vậy, Hồng lĩnh Tổ gia đã không còn, ta và ngươi đều vì chủ của mình, gặp lại trên chiến trường chỉ có thể quyết một trận sinh tử. Lanh lẹ gọn gàng, không thiệt thòi không mắc nợ, đối chiến bạn bè hay người nhà cũng đều không liên quan đến."
Tổ Diễm ngưng mắt nhìn Tổ Xuân, gật đầu nói: "Là ta lòng dạ đàn bà."
Tổ Diễm mấy năm nay không trải qua cái gì, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chỉ là một thiếu niên đa cảm đa sầu. Lúc này nghe Tổ Xuân nói mới giật mình bừng tỉnh. Bọn hắn không những ảnh hưởng đến sinh tử của bản thân mà còn ảnh hưởng đến sinh tử của đồng bạn, chiến hữu. Nếu như bản thân để cho Tổ Xuân chạy, dẫn đến thất bại trên chiến trường, chiến hữu bị diệt, vậy thì dù có chết cũng khó có thể tha thứ cho tội lỗi của mình.
Trong lòng của hắn âm thầm nhắc nhở bản thân.
Tổ Xuân hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm: "Đây hẳn là tuyệt học của gia tộc Hỏa Võng Thiên Chu Biến?"
Hỏa Võng Thiên Chu Biến là tuyệt học của Tổ gia, chỉ có dòng chính gia chủ mới có tư cách tu luyện, Tổ Xuân chỉ nghe qua kỳ danh chứ chưa từng thật sự bái kiến.
Tổ Diễm đáp: "Đúng, bất quá cũng có chỗ bất đồng."
Trong lúc cảm ứng, Tổ Diễm tu luyện Hỏa Võng Thiên Chu Thiên Biến. Hỏa Võng Thiên Chu Biến trải qua các thời tổ tiên của Tổ gia không ngừng cải tạo, hoàn thiện, đã trở thành một tuyệt học dương danh thiên hạ. Tổ Xuân chưa từng gặp qua, không chỉ vì chỉ có dòng chính gia chủ mới có thể tu luyện, mà còn vì Hỏa Võng Chu Thiên Biến có cánh cửa nhập môn cực cao, yêu cầu thiên phú cực kỳ hà khắc, độ khó lĩnh ngộ kinh người.
Mỗi thời đại Tổ gia có không quá ba đệ tử có thể lĩnh ngộ Hỏa Võng Thiên Chu Biến. Nhưng một khi lĩnh ngộ, sẽ tích lũy từng tháng ngày một mà trở nên thâm hậu, tất nhiên có thể trở thành một phương cao thủ.
Nhiều năm bị băng phong, trong Cực Hàn Chi Băng duy trì một đám hỏa nguyên bất diệt, một đám hỏa nguyên đó của Tổ Diễm cực kỳ tinh thuần. Đó cũng là nguyên nhân sau khi hắn bổ sung một lượng lớn tuyết dung nham liền dễ dàng tấn chức đại sư mà chẳng tốn mấy khí lực.
Tổ Xuân cười dài một tiếng, khí thế tăng vọt: "Bất đồng cũng không chỉ có Hỏa Võng Thiên Chu Biến của thiếu gia!"
Xoẹt xẹt, Thiên Bằng Sí phát động, thân hình của hắn đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của Tổ Diễm ngưng lại, hừ lạnh một tiếng, mấy sợi mạng nhện màu đỏ bắn lên, dệt thành một cái thuẫn bài lớn nhỏ bằng mạng nhện trước mặt hắn.
Bành!
Tàn ảnh mơ hồ lóe lên rồi biến mất, tấm thuẫn bằng mạng nhện lõm vào miếng, tia lửa tung tóe khắp nơi.
"Quả nhiên có chút ý tứ!"
Tiếng cười của Tổ Xuân vang lên giữa không trung, mượn nhờ phản lực từ tấm thuẫn mà thân hình hắn bay vọt lên trời cao.
Mạng nhện bền bỉ làm hắn có chút giật mình, thân là bàng chi của Tổ gia, danh tiếng của Hỏa Võng Thiên Chu Biến có thể nói như sấm bên tai, có địa vị đặc thù trong lòng hắn. Chính vì như thế, hôm nay nó thành đối thủ của hắn khiến hắn càng thêm hưng phấn, chiến ý bắt đầu rục rịch.
Trở lại không trung, cảm giác bó tay bó chân đã biến mất, Tổ Xuân càng thêm thong dong tự nhiên.
Thiên Bằng Sí ở trên trời có ưu thế càng lớn.
Hai cánh sau lưng hắn run lên, thân hình hắn biến mất thêm một lần nữa.
Hầu như cùng lúc đó, hắn xuất hiện sau lưng Tổ Diễm, tựa như một đạo kiếm quang chặt nghiêng hướng thẳng tới Tổ Diễm.
Tổ Diễm như có mắt ở sau lưng, mấy sợi tơ nhện dưới mặt đất bắn lên, tụ tập trên không trung.
Một tấm mạng nhện lại xuất hiện trước mặt Tổ Xuân một lần nữa.
Mắt thấy Tổ Xuân sẽ bị đánh trúng thì thân hình của hắn biến mất lần nữa.
Tổ Diễm hừ lạnh một tiếng, mấy sợi tơ nhện bên chân như độc xà gặp nguy ngẩng đầu lên, tụ thành một tấm mạng nhện trên đỉnh đầu hắn.
Tổ Xuân lần này lao xuống không có né tránh, bình thản tăng tốc, thân hình khẽ chuyển. Sau lưng mở ra Thiên Bằng Sí, tựa như mở ra một cái kéo, mạnh mẽ chém vào lưới mạng nhện trên đỉnh đầu Tổ Diễm.
Đao mang màu đỏ yêu dị chém lên mạng nhện.
Sắc mặt Tổ Diễm biến hóa, bước một bước sang trái.
Đao mang trảm xuống từ trên trời giáng xuống, đem thân thể Tổ Diễm chém thành hai khúc, dư thế mạnh mẽ chém mạnh xuống mặt đất.
Phốc, vài sợi tơ nhện trên mặt đất bị chém đứt.
Tổ Xuân trên không trung không tỏ ra chút vui mừng nào, pha trảm kích vừa rồi gây cho hắn cảm giác không đúng. Quả nhiên, Tổ Diễm bị chém thành hai khúc không có chảy ra một giọt máu tươi, mà dần dần trở nên mơ hồ.
Ánh mắt Tổ Xuân thoáng qua một đạo thân ảnh.
Sau đó hắn nhìn thấy không biết từ lúc nào Tổ Diễm đã xuất hiện cách hắn bên trái ba mươi trượng.
Tổ Diễm ngẩng mặt lên, hai mắt chớp động ánh lửa làm lòng người kinh hãi. Hắn giơ tay phải lên, năm ngón tay mở ra như cánh, ngón trỏ ở vị trí cao nhất, trực chỉ thẳng hướng hắn.
Nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Tổ Xuân, hắn không chút do dự, mạnh mẽ chớp động Thiên Bằng Sí.
Tê tê tê!
Thanh âm như độc xà thổ tín, hoặc như tiếng Xiii..xii của nhện giữa huyệt động tối đen khôn gthaasy năm ngón tay, từng dám tơ nhện phóng thẳng tắp lên trời.
Tổ Xuân vội vã vỗ Thiên Bằng Sí sau lưng, hướng không trung điên cuồng bay đi.
Phía sau hắn, từng sợi tơ nhện rậm rạp chằng chịt như một bầy rắn đỏ du động giữa trời, đang đuổi theo hắn không bỏ.
Tổ Xuân dưới mặt đất đã nhìn như một chấm đen nhỏ, nhưng đám tơ nhện màu đỏ vẫn không có một chút dấu hiệu buông tha.
Tổ Xuân giận dữ, nếu ở trên trời còn chơi không lại các ngươi thì bản thân trực tiếp nhận thua đi luôn rồi.
Hoa văn màu đỏ tinh xảo trên lông vũ Thiên Bằng Sí sau lưng đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ đầy yêu dị. Tốc độ của Tổ Xuân bỗng tăng vọt, tàn ảnh không ngừng chớp động trên không trung, thân hình trở nên phiêu hốt bất định.
Hắn như một ngọn đao mang lăng lệ ác liệt, một đầu đâm vào gió lạnh thấu xương giữa thâm không.
Tơ nhện màu đỏ thoáng cái hỗn loạn.
Cũng ngay lúc đó, bên ngoài trăm trượng, có một thân ảnh từ trời cao đâm đầu xuống.
Tựa như một mũi tên nhọn hướng thẳng xuống mặt đất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].