Chương 34: Chia tiền


Số từ: 1658
Nguồn: bachngocsach.com
Về các điểm kỳ quái trên thân thể Lâu Lan, khi trở về Lâu Lan liền nói cho Ngải Huy. Ngải Huy rất kinh ngạc, hắn cũng rất quen thuộc với Vụ Hồn thảo, tác dụng khắc chế Sa ngẫu của Vụ Hồn thảo cũng không phải là vạn năng, nhưng mà nếu như phẩm cấp Sa ngẫu không cao được thì tác dụng khắc chế sẽ rất rõ ràng. Đặc biệt như ngày hôm qua vậy, cả cây Vụ Hồn thảo cắm ở trên đầu Lâu Lan, vậy mà Lâu Lan lại còn có thể thấy được, khiến người rất giật mình.
Ngải Huy luôn luôn cảm thấy Thiệu sư rất thần bí rất lợi hại, bởi vì Lâu Lan có rất nhiều điểm khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Ngải Huy gặp qua rất nhiều Sa ngẫu, nhưng mà Lâu Lan là một vị đặc biệt nhất.
"Thiệu sư nói ông ấy dùng rất nhiều ý nghĩ sáng tạo độc đáo trên người ta, ông ấy cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả như vậy. Ông ấy cũng không biết sau cùng ta sẽ biến thành dạng gì, bởi vì rất nhiều kỹ thuật đều là hoàn toàn mới, ta là một cái ẩn số. Xác thực mà nói, là một vật thí nghiệm. Thiệu sư nói, biểu hiện của ta khiến ông ấy cảm thấy giật mình, ông ấy không có nghĩ tới ta có thể chiến đấu. Đối với trạng thái hiện tại của ta, Thiệu sư cần suy nghĩ một đoạn thời gian."
Nói xong lời cuối cùng, Lâu Lan có phần hài lòng, hiển nhiên có thể khiến Thiệu sư giật mình, làm cho nó tương đối hài lòng.
"Ngươi đương nhiên có thể chiến đấu!" Giọng Ngải Huy vô cùng khẳng định: "Ta cảm thấy ngươi có tiềm chất của Sa ngẫu chiến đấu cao cấp!"
"Phải không phải không?" Giọng Lâu Lan vui mừng, tựa như bạn nhỏ được biểu dương.
"Đương nhiên!" Ngải Huy bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, chúng ta còn có một việc chưa có làm."
"Chuyện gì?" Lâu Lan hiếu kỳ hỏi.
Vốn hơi thở thoi thóp trên ghế dựa mây, lúc này Ngải Huy lại giống như được tiêm thuốc kích thích, cảm giác vạn trượng hào hùng quả thực muốn xuyên cơ thể tràn ra, băng vải dày đặc cũng che không được: "Chia tiền!"
"Chia tiền?" Lâu Lan nghe không hiểu.
"Đương nhiên phải chia tiền rồi, tiền thưởng có phân nửa của ngươi a." Ngải Huy là lẽ đương nhiên.
Lâu Lan sửng sốt một cái, mới nói: "Không cần chia, Lâu Lan là Sa ngẫu."
"Ai quy định Sa ngẫu không cần chia?" Ngải Huy là lẽ đương nhiên hỏi ngược lại, ngay lập tức nghiêm túc nói: "Không quản ngươi có phải Sa ngẫu hay không, chúng ta kề vai chiến đấu, là hợp tác, công lao có phân nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chia cho ngươi phân nửa, đây là quy củ."
Lâu Lan ấp úng: "Thế nhưng là..."
"Không có ‘thế nhưng là’ gì cả!" Ngải Huy dứt khoát nói: "Cứ quyết định như thế đi, về sau đều cứ làm như vậy. Ngô, trận đầu mười vạn không chia cho ngươi, một mình ta đánh. Tiền thưởng trận thứ hai là năm mươi vạn, chúng ta một người hai mươi lăm vạn. Nhanh lấy đi, tránh cho ta nhìn thấy đau lòng! Mười vạn thêm hai mươi lăm vạn, như vậy ta đã có ba mươi lăm vạn rồi!"
Giọng Ngải Huy kích động, ba mươi lăm vạn a, với hắn mà nói thế nhưng là một khoản lớn trước nay chưa từng có.
Phát tài rồi phát tài rồi!
Đầy đầu hắn đều là mấy chữ này. Trước mắt hắn giống như có một chén lại một chén bổ nguyên thang bay ngang qua, mùi vị mê người kia, hắn không tự chủ nuốt nuốt nước miếng.
Trời thấy mà thương, dế nhũi chưa thấy qua nhiều tiền vậy a, Ngải Huy cất tiếng như đang nói mê, hỏi: "Lâu Lan, có tiền ngươi dự định xài như thế nào?"
Lâu Lan có chút mờ mịt: "Không biết..."
"Ngay cả tiền cũng không biết xài như thế nào, ha ha, Lâu Lan ngươi thực sự quá ngốc rồi..." Ngải Huy buồn ngủ mông lung, thanh âm mơ hồ không rõ.
Lâu Lan là thật không biết, nó hoàn toàn không có nghĩ tới mình có thể được chia tiền. Bắt đầu từ lúc nó sinh ra, nó tiếp xúc qua rất nhiều tiền, Thiệu sư muốn mua tài liệu, mua đồ ăn hằng ngày vân vân, nhưng mà nó chưa từng có tiền thuộc về chính mình.
Dù cho nó trợ giúp người khác, cũng không có người sẽ cho nó tiền, nó là Sa ngẫu. Sa ngẫu trợ giúp nhân loại, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Thế nhưng là, bây giờ nó được đến khoản tiền đầu tiên trong cuộc đời, khoản tiền đầu tiên thuộc về nó.
Tiền tới bất thình lình làm nó bị xung động thật lớn. Nó không tự chủ nhìn Ngải Huy, Ngải Huy mơ mơ màng màng ngủ rồi, trong lúc ngủ mơ vẫn còn chép miệng, giống như đang ăn cái gì đó.
Lâu Lan yên lặng nhìn Ngải Huy, lời nói mới rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu nó.
"Không quản ngươi có phải Sa ngẫu hay không, chúng ta kề vai chiến đấu, là hợp tác, công lao có phân nửa của ngươi, tiền đương nhiên phải chi cho ngươi phân nửa, đây là quy củ..."
Hợp tác sao...
Một loại tâm tình trước nay chưa từng có kích động trong lòng Lâu Lan, nó không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào. Nhưng mà, nó cảm thấy cái ngày hôm nay, nó nhất định sẽ ghi khắc.
Tại một ngày này, cuối cùng Lâu Lan đã có được tiền thuộc về chính mình. Tại một ngày này, nó được nhìn là hợp tác, mà không phải là một công cụ.
Nó cảm thấy một chút gì đó mà mình khuyết thiếu, đang lặng yên được bổ túc, giống như vùng đất băng lãnh hoang vu đang được một lũ sinh cơ tẩm bổ.
Trong nháy mắt như thế, nó minh bạch từ lúc này mình không còn giống như trước đây rồi.
Nó không biết phải miêu tả biến hóa này thế nào, nhưng mà nó biết rõ, nó đã không giống trước.
"Hoàng Hôn, hôm nay vẫn không đi học sao?" Chuẩn bị ra khỏi cửa, bằng hữu hướng phía cửa phòng đóng chặt hô một tiếng.
Trong phòng, Đoan Mộc Hoàng Hôn đưa mặt đến trước gương, nhìn trên mặt vẫn còn rõ ràng vết phù thũng cùng dấu bàn tay, khóe mắt co giật, theo trong kẽ răng đẩy ra hai chữ: "Không đi."
"Vậy chúng ta đi đây."
Bằng hữu xoay người rời đi, vừa đi vừa thảo luận.
"Gần đây Hoàng Hôn thế nào rồi? Không lên lớp, trước nay hắn chưa bao giờ trốn học a!"
"Có thể là bị bệnh đi, lúc trước không phải nhiễm phong hàn sao?"
"Đúng a, còn giống như bị huấn luyện viên của Anh Hoa phong xã giày vò, quá không nhân tính rồi! Cũng may chúng ta chưa đến!"
"Thôi đi, chúng ta là muốn vào cũng vào không được a? Ngươi cho là người nào đều là Hoàng Hôn sao? Nhìn đẹp trai, nữ nhân thích muốn chết, thiên phú lại cao, là đệ nhất thiên tài của Tùng Gian thành chúng ta!"
...
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tái mét, lúc này gã hận không thể chặn được lỗ tai. Tiếng bằng hữu nghị luận ở bên ngoài chui vào trong tai, nhìn khuôn mặt sưng phù trong kính, mỗi một câu đều như đâm vào ngực gã một đao.
Phong hàn chết tiệt! Mình vậy mà lại bị tên gia hỏa kia đụng hôn mê, gã cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Nghĩ đến mình bị tên gia hỏa Ngải Huy đáng ghét kia dùng phương thức khuất nhục như vậy chữa cho khỏi phong hàn, gã liền cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.
Nghĩ đến ngày kia tại trên đường phố bị rất nhiều nữ nhân chỉ trỏ, trên mặt gã đã muốn bốc cháy!
Không biết có phải ảo giác hay không, gã cảm thấy khuôn mặt trong gương kia còn phải sưng phù hơn hẳn vừa rồi, biến dạng thành như cái bánh bao. Cái cằm ưu nhã tuấn lãng đã nhìn không thấy, ngũ quan hoàn toàn biến hình, con mắt mê người cũng biến thành bóng đèn mắt.
Quá khuất nhục rồi!
Quá mất mặt rồi!
Cái cừu bất cộng đái thiên này, Ngải Huy, chờ đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có người hô lớn: "Nghe nói, Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ nhất cao thủ Tùng Gian thành, tại hạ Cốc Thiên Ninh mộ danh đến đây khiêu chiến! Đoan Mộc Hoàng Hôn, có dám ra đây đánh một trận?"
Thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ.
"Đoan Mộc Hoàng Hôn đồng học, lẽ nào ngay cả dũng khí đánh một trận ngươi cũng không có? Thật khiến người thất vọng a!" Người tới hô to, thanh âm truyền rất xa.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tức giận đến cả người phát run, thế nhưng là nhìn thấy khuôn mặt sưng phù trong cái gương, toàn bộ xung động lập tức tiêu thất vô tung vô ảnh. Nếu như gã cứ như vậy đi ra ngoài, ngày mai gã liền sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở Tùng Gian thành.
Ngải Huy, ngươi chờ đó cho ta!!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].