Chương 38: Tâm ma
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1789 chữ
- 2020-05-09 07:39:50
Số từ: 1784
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn trở lại đạo trường nhà mình, trông thấy Vĩnh Chính thúc thúc, hỏi: "Vĩnh Chính thúc thúc, ngài biết Binh phong đạo trường ở đâu không?"
"Binh phong đạo trường?" Vĩnh Chính tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có, Tùng Gian thành không có Binh phong đạo trường. Tiểu thư là nghe được đạo trường này từ nơi nào?"
Ông ta đảm nhiệm người phụ trách đạo trường ở Tùng Gian thành đã tương đương lâu, phi thường quen thuộc với các phương diện sự tình ở Tùng Gian thành, đặc biệt chuyện về đạo trường, ông ta càng là quen thuộc vô cùng, ông ta dám trăm phần trăm khẳng định Tùng Gian thành không có đạo trường này.
Tiểu thư lại đi hỏi cái Binh phong đạo trường gì đó này, ông ta có dự cảm không tốt. Thực lực của tiểu thư thì không phải nói, ông ta không chút nào lo lắng về vấn đề an toàn của tiểu thư, nhưng mà tiểu thư từ nhỏ ở trong hoàn cảnh phi thường đơn giản, nhất tâm si mê tu luyện, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng bị lừa gạt.
Sư Tuyết Mạn liền kể lại chuyện mình gặp phải.
Bất an trong lòng Vĩnh Chính càng thêm cường liệt, ông ta vội vàng hỏi: "Là chuỗi hạt châu Định Tâm Phi Lam tiểu thư thường đeo tại trên tay kia sao?"
"Ừ, trên người chỉ có chuỗi hạt châu kia là có thể cấn nợ rồi, đó là di vật của nãi nãi, bình thường ta đều không rời thân." Sư Tuyết Mạn chú ý tới biểu tình trên mặt Vĩnh Chính, không khỏi hỏi: "Vĩnh Chính thúc thúc cảm thấy người kia có vấn đề gì sao?"
Vĩnh Chính vừa nghe nói là di vật của nãi nãi Sư Tuyết Mạn, mồ hôi lạnh liền rịn ra ngoài.
Định Tâm Phi Lam là vật sản xuất ra từ hoang thú Bỉ Dực Phi Lam điểu, sản lượng ít ỏi, cực kỳ trân quý, nó có thể giúp người tâm thần bình an, rất có ích lợi cho tu luyện. Dù cho tại thời đại tu chân trước đây, bảo vật như vậy cũng là trân quý vô cùng.
Huống chi, đây là di vật của nãi nãi Sư Tuyết Mạn!
Nãi nãi của Sư Tuyết Mạn, thân phận tôn quý cỡ nào, nếu mất đi di vật của nàng, hơn nữa còn là mất tại Tùng Gian thành, cái trách nhiệm này ông ta tuyệt đối gánh không nổi.
"Để ta đi tìm!" Vĩnh Chính bất chấp cái khác, xoay người vội vàng chạy đi.
Sư Tuyết Mạn tuy rằng kinh nghiệm chưa sâu, nhưng mà thông minh lanh lợi, nhìn thấy Vĩnh Chính thúc thúc dáng vẻ khẩn trương, liền minh bạch mấy phần. Bất quá nàng thật không có quá lo lắng, tuy rằng đối phương muốn cấn nợ, nhưng mà dùng hạt châu đề cấn nợ là do mình chủ động, nàng cảm thấy khả năng âm mưu là không lớn.
Một lát sau, Vĩnh Chính đầu đầy mồ hôi chạy về tới: "Tiểu thư, tìm được rồi, là có một cái Binh phong đạo trường, đã đóng cửa thật lâu, gần nhất có một đệ tử tiến vào ở, phụ trách quét dọn giữ gìn đạo trường."
"Vĩnh Chính thúc thúc khổ cực rồi, cho ta địa chỉ, tự ta tới."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn cao hứng nổi lên không ít, nàng cũng không phải quá lo lắng bị lừa, không cần nói Tùng Gian thành, chính là toàn bộ Cảm Ứng tràng có người lừa gạt đồ của nàng, nàng cũng có biện pháp khiến đối phương nhổ ra. Nàng chỉ không hi vọng một cái hành vi mà nàng vốn cảm thấy là thiện lương biến thành một cái âm mưu, vậy sẽ khiến nàng rất không vui.
Vĩnh Chính cũng đồng dạng thở phào nhẹ nhõm, không phải lừa gạt là tốt nhất. Ông ta vội vàng đưa địa chỉ tìm được giao cho tiểu thư, đối với an toàn của tiểu thư, ông ta không lo lắng chút nào.
Ông ta đã từng chứng kiến sức chiến đấu cường hãn của tiểu thư.
Cầm lấy địa chỉ mang theo tiền, Sư Tuyết Mạn liền rời nhà.
Hội khánh công kết thúc, Đoan Mộc Hoàng Hôn trở lại nơi ở. Xét thấy gã có cống hiến xuất sắc, phía viện phân lại nơi ở cho gã, một cái độc viện với độ dày nguyên lực rất cao, bố trí bên trong phòng có thể nói hào hoa xa xỉ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một cái.
Những ngày này thân thể gã đã mệt mỏi rã rời tới cực điểm, lúc trước là nghẹn một cục tức mà miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ trở về nơi ở, cục nghẹn trong lòng kia thoáng cái tiết ra rồi, sự mệt mỏi rã rời vọt tới giống như thủy triều.
Nhưng mà, khi nằm ở trên giường, thế nào gã cũng không ngũ được.
Trong đầu gã không ngừng hiện lên cảnh tượng tại cửa thành mình té ngã miệng gặm bùn đất, từ nhỏ đến lớn, gã chưa từng có làm ra chuyện mất mặt như thế. Tại dưới ánh mắt chú ý của mọi người, tại lúc mình quang vinh nhất, mình lại ném hết mặt mũi rồi.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy tức giận, tên Ngải Huy chết tiệt!
Ngay cả chính gã cũng không rõ lúc đó là như thế nào, vì sao mình nghe đến giọng Ngải Huy thì lại té ngã.
Suy nghĩ một hồi, Đoan Mộc Hoàng Hôn không tự chủ ngồi lên, biểu tình trở nên nghiêm túc, bởi vì gã nghĩ đến một cái từ đáng sợ tâm ma!
Càng nghĩ gã càng cảm thấy có đạo lý, không sai, giọng của Ngải Huy, mình cảm thấy giống như ác mộng, đây không phải tâm ma thì là cái gì? Tại phương diện tu luyện Đoan Mộc Hoàng Hôn tuyệt đối là thiên tài, có trực giác nhạy cảm. Nghĩ lại các loại không bình thường khi mỗi lần mình gặp đến Ngải Huy, gã càng phát giác được cái phán đoán này có đạo lý.
Trong tu luyện gặp phải tâm ma cũng không hiếm thấy, Đoan Mộc Hoàng Hôn tại trong rất nhiều điển tịch đều có trông thấy. Càng là thiên tài, càng là dễ dàng gặp đến tâm ma. Cái gọi là tâm ma, bình thường là chỉ cái chấp niệm nào đó ảnh hưởng đến tu luyện, hoặc là chướng ngại tâm lý nào đó.
Tu luyện đến cảnh giới nhất định, yêu cầu về tâm tình sẽ càng ngày càng cao. Công pháp bất đồng, yêu cầu đối với tâm tình cũng không giống nhau. Có công pháp cần tu luyện giả phải kiên quyết tiến thủ, vong ngã gan dạ, nếu trong lòng có nửa điểm khiếp sợ, liền khó mà tinh tiến. Mà có công pháp cần người tu luyện phải tâm như nước lặng, đạm bạc vô ngã, trong lòng có vướng bận, liền khó mà đại thành.
Tâm ma ảnh hưởng phi thường lớn tới tu luyện, nhẹ thì khó mà tinh tiến, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, có lo lắng về tính mệnh.
Nghĩ đến lần trước khi mình mở mắt, cả người lạnh lẽo, trên người dày đặc dấu tay, mặt gã lập tức đỏ bừng như sắp bốc cháy. Còn có khuôn mặt sưng phù của mình, lửa giận từ từ bốc lên trong lòng. Tại lúc nghĩ đến cảnh chật vật hôm nay, lửa giận trong lòng xùy một cái như được rót vào một gáo dầu nóng hổi.
Hận cũ cừu mới!
Hai mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn sung huyết, không sai, đến thời điểm này đầu óc gã hoàn toàn khẳng định trăm phần trăm, Ngải Huy chính là tâm ma của gã.
Trong tu luyện khi đối đãi với tâm ma, có một cái thuyết pháp, gọi là trảm tâm ma!
Ý tứ là chém tâm ma đi, mới có thể đủ giúp mình tu luyện càng thêm thông suốt, sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma. Trảm tâm ma cũng không phải là giết chết nhân vật liên quan tới tâm ma, mà là như cởi nút buộc ra vậy, làm cho ý niệm của mình trong sáng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn quyết định trảm tâm ma!
Lúc trước mình còn là bỏ qua vấn đề này a, bây giờ phải đem tất cả chuyện này giải quyết, toàn bộ lửa giận đều phải phát tiết. Đối với có thể thành công hay không, Đoan Mộc Hoàng Hôn có mười phần nắm chặt, ngay cả bản mạng nguyên phủ, Ngải Huy cũng chưa có mở ra, thực lực thấp kém đến mức không đáng kể.
Ngay cả cao thủ bài danh trước năm mươi mình còn đánh bại ba người, chỉ là một tên Ngải Huy, còn không phải đưa tay là lấy được liền? Lúc trước mình không hề động thủ, chỉ bất quá giới hạn bởi nhiệm vụ mà Hứa phu tử giao cho mình mà thôi.
Lòng tin mười phần, Đoan Mộc Hoàng Hôn suy nghĩ làm như thế nào mới có thể giúp mình triệt để tiêu tan u hoài.
Hay là, y như khuất nhục mà mình đã gánh chịu làm lại với Ngải Huy?
Cái ý nghĩ này vừa toát ra, Đoan Mộc Hoàng Hôn liền hưng phấn rồi, không sai, hẳn là như thế! Gã thậm chí ngay cả các bước thực hiện cũng nghĩ xong rồi, trước tiên phải khiến Ngải Huy cảm nhiễm phong hàn, sau đó trị phong hàn cho Ngải Huy, phương pháp sao, thì dùng cách Ngải Huy đã dùng, lấy đạo của người trả lại cho người! Còn thêm vụ mặt mũi sưng phù, và vụ té ngã nữa!
Trên mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn lộ ra dáng tươi cười tà mị lãnh khốc, Ngải Huy, ta sẽ khiến ngươi cảm nhận rất tốt tư vị trong đó, rất tốt hưởng thụ đi.
Nghĩ đến chỗ hưng phấn, Đoan Mộc Hoàng Hôn không nhịn nổi, ngửa mặt lên trời cười dài, tà khí dày đặc.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Tinh thần phấn khích làm gã không cảm thụ đến chút mệt mỏi rã rời nào. Gã lấy ra một cái mặt nạ nguyên lực đeo lên trên mặt, gã đã khẩn cấp vô cùng.