Chương 90: Ảnh đậu


Số từ: 1795
Nguồn: bachngocsach.com
Chu Tiểu Hi bị kích động xông tới, hướng vào bên trong cất tiếng gọi: "Lão Lý, đến xem Ảnh đậu đi!"
Đang nằm trên giường cau mày vắt óc suy nghĩ, Lý Duy thuận miệng đáp: "Ngươi tự xem đi."
"Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ cũng không tác dụng, nhân gia lão sư không đáp ứng, ngươi còn có thể xông tới sao? Nghìn vạn lần đừng đắc tội phu tử Cảm Ứng tràng." Giọng Chu Tiểu Hi từ bên ngoài truyền vào: "Binh Nhân bộ các ngươi vốn tuyển người không dễ dàng, nếu nhân gia lại ở sau lưng chơi ngươi một đao, ngươi muốn khóc cũng không kịp."
"Đừng nói mò, phu tử không phải người như vậy!" Lý Duy vội vàng nói: "Vương phu tử, năm đó ta thế nhưng đã từng tham gia lớp học của ông ta, ta rất rõ ràng tính cách ông ta."
"Dù sao đừng miễn cưỡng, trước đây cũng không ít lần chịu thiệt về phương diện này rồi." Chu Tiểu Hi không yên tâm căn dặn tiếp: "Ta nói a, đừng cả ngày nhíu mắt cau mày, vận khí huynh đệ ngươi đủ tốt rồi, đã tìm được một hạt mầm tốt. Tuy rằng nhân gia lão sư còn chưa có nhả ra, chậm rãi mài là được rồi. Đến bây giờ ta còn chưa có tìm được một cái nào vào mắt."
Lý Duy ngay cả mí mắt cũng lười nháy: "Bắc Hải bộ các ngươi muốn tìm người còn không phải là dễ dàng sao? Cần phải coi nhẹ những người đau khổ như chúng ta thế sao?"
"Còn khổ a a, ta thấy là mật ngọt đi." Chu Tiểu Hi kéo dài âm cuối: "Từ ngày đó trở về, người nào đó liền tâm thần không yên, ta xem rõ ràng là động xuân tâm rồi. Mùa xuân a!"
Lý Duy tức thì bối rối, từ trên giường nhảy dựng lên, lao ra gian phòng: "Xem ra hôm nay hai ta phải qua mấy chiêu! Ta thì không sao, ngươi bại hoại danh tiếng nhân gia cô nương như vậy, ta nhìn không được!"
Chu Tiểu Hi giả vờ vô tội: "Ta nói gì tới nhân gia cô nương rồi? Bại hoại nhân gia danh tiếng gì rồi?"
"Ngươi..." Lý Duy tức thì nghẹn lời, thẹn quá thành giận: "Tới tới tới, hôm nay không đem tên Bắc Hải cẩu nhà ngươi đánh thành một bãi nước..."
Chu Tiểu Hi cũng không tức giận, cười ha ha: "Ta là Bắc Hải cẩu, ngươi là cây vạn tuế ra hoa, nga không không không, thiết nhân nở hoa. Được rồi được rồi, cái này là bản chất con người mà, về sau ta giới thiệu cô nương ở Bắc Hải chúng ta cho ngươi, cái sự thủy linh kia, sách sách, tựa như biển rộng một dạng, biết rõ vì sao cô nương ở Bắc Hải chúng ta được gọi là nàng tiên cá không?"
Lý Duy quả nhiên bị ngắt lời: "Rất thủy linh?" (thủy linh: nước linh hoạt/ xinh đẹp)
Chu Tiểu Hi đầy mặt vô tội: "Thủy linh đó là thủy linh, biển rộng có đặc điểm gì? Hỉ nộ vô thường a! Lúc cao hứng thì gió êm sóng lặng. Khi mất hứng thì sóng dâng gió cuộn. Biết rõ huynh đệ ta vì cái gì bây giờ còn độc thân không? Nam nhân sống sót trở về từ biển rộng gió bão a! Nghe nói cô nương ở Binh Nhân bộ các ngươi vóc người rất được?"
Nhìn thấy vẻ mặt Chu Tiểu Hi hiếu kỳ, Lý Duy gật đầu: "Vậy thì rất đúng, hình thể cân xứng ưu mỹ, mỗi người đều có cơ bụng, tuyệt đối sẽ không có mập mạp, tuyệt đối sẽ không có sẹo lồi, hơn nữa các nàng sẽ không hỉ nộ vô thường."
"Vậy tốt a!" Hai mắt Chu Tiểu Hi tỏa sáng: "Hạnh phúc nửa đời sau của huynh đệ đều giao cho ngươi rồi!"
"Chỉ cần ngươi có thể thỏa mãn ba phải của các nàng, các ngươi liền sẽ rất hạnh phúc." Lý Duy vân đạm phong khinh dựng thẳng lên ba cái ngón tay.
"Tiền? Ta có! Mặt mũi? Ta cũng có! Thân thể, huynh đệ tiền vốn cũng không kém a!" Chu Tiểu Hi lòng tin tràn đầy.
Lý Duy ha hả cười: "Cô nương ở Binh Nhân bộ chúng ta không nói tới những thứ này, ba phải của các nàng là sát nhân phải thấy máu, tức giận phải móp chùy, thương tâm phải xé rách."
Chu Tiểu Hi run rẩy một cái, tức thì kinh sợ: "Ta nên là độc thân đi."
"Được rồi, chúng ta còn là không nên nói tới đề tài thương tâm này, tới tới tới, xem Ảnh đậu." Chu Tiểu Hi lại hứng khởi: "Ngươi không biết khó mua cỡ nào đâu, sắp hàng thật lâu, bán điên cả rồi."
"Ảnh đậu gì?" Lý Duy thuận miệng hỏi.
"Biết Tổ Diễm không? Lần trước không phải bị thổ tu đánh bại sao? Cái gia hỏa này cũng rất kiêu ngạo, khắp nơi hạ chiến thư, làm cho mọi người đều biết, lần này mất mặt lớn rồi." Nhìn Chu Tiểu Hi rõ ràng có phần hả hê.
Giữa Thế gia môn phiệt và bình dân có một cái khoảng cách vô pháp vượt qua, dù cho tại tiền tuyến, loại ngăn cách này cũng không chỗ không tại.
Thế gia môn phiệt đa số là gia tộc lịch sử xa xưa, có rất nhiều nhà có thể ngược dòng tới trận chiến sáng tạo Ngũ Hành Thiên kia.
Sau khi Ngũ Hành Thiên từ từ ổn định lại, Ngũ Hành Thiên bắt đầu mở rộng xây dựng thêm. Không ngừng xây dựng thêm, Ngũ Hành Thiên cần càng nhiều cư dân, vì vậy Ngũ Hành Thiên bắt đầu từ cựu thổ thu hút người có thiên phú, di chuyển tiến vào nhập Ngũ Hành Thiên.
Đa số bình dân ở Ngũ Hành Thiên đều là di dân đến từ cựu thổ.
Tuy rằng lực ảnh hưởng của thế gia môn phiệt đang từ từ hạ thấp, trong bình dân cũng xuất hiện rất nhiều nhân vật kiệt xuất, nhưng mà tại phân phối xã hội tài nguyên, y nguyên phi thường cách xa, thế gia môn phiệt cơ hồ lũng đoạn gần tám phần mười cao giai tài nguyên.
Mâu thuẫn giữa bình dân và thế gia không chỗ không tại, thâm nhập tới mỗi cái ngóc ngách ở Ngũ Hành Thiên, nhất là tại tiền tuyến, những xung đột này cơ hồ mỗi ngày đều có xảy ra.
"Việc này có nghe nói qua." Lý Duy gật đầu, cũng nổi lên mấy phần hiếu kỳ: "Cái gia hỏa này lĩnh ngộ tuyệt học, còn bị đánh cho thảm như vậy?"
"Đúng vậy, ta cũng muốn nhìn một chút, thổ tu từ chỗ nào nhảy ra mà mạnh như vậy."
Chu Tiểu Hi lấy ra một hạt Ảnh đậu, ném vào Thôn Quang Thổ Ảnh Trư Lung thảo đặt trên bàn. Thôn Quang Thổ Ảnh Trư Lung thảo là một loại chậu hoa rất rẻ hơn nữa ứng dụng rộng rãi, có thể phối hợp sử dụng với sản phẩm quang ảnh của rất nhiều mộc tu.
Chậu sứ nhỏ màu trà, một cây Trư Lung (lồng heo) thảo ước chừng 20cm lủng lẳng một cái lồng heo rất lớn, phía trên lồng heo có một cái tiêu ký của mộc tu, miệng túi có một vòng màu đỏ.
Ảnh đậu được ném vào trong Trư Lung thảo, nhanh chóng bị dịch thể bên trong Trư Lung thảo hòa tan, không qua bao lâu, bỗng nhiên miệng túi phun ra một đám ánh sáng màu sắc rực rỡ.
Quang ảnh nhàn nhạt tụ tập thành hình ảnh, nhưng là có phần mơ hồ.
"Như thế không rõ ràng lắm?" Chu Tiểu Hi có chút bất mãn: "Huyễn Ảnh đậu thấp giai nhất, lỗ rồi! Gian thương! Ảnh đậu cấp thấp như thế cũng dám bán với giá đó, quả thực điên rồi!"
"Tiểu địa phương, đừng yêu cầu cao như vậy." Lý Duy rất quen thuộc tình huống vùng này, hắn nhìn chằm chằm quang ảnh nói: "Tập trung xem đi, nếu ngươi không xem thì càng lỗ rồi."
Chu Tiểu Hi nghe vậy, cũng không hé răng rồi, trừng to mắt e sợ bị bỏ qua một cái chi tiết.
Có thể nhìn ra được, lúc đầu Huyễn Ảnh đậu là bám theo Tổ Diễm, y thực sự quá nổi bật rồi. Công kích sắc bén, trọng thối như búa, không có bất cứ lề mề gì.
"Thực lực không kém a." Chu Tiểu Hi lẩm bẩm, trên mặt không còn có chút khinh thị vừa rồi: "Địa Hỏa mạng nhện vận dụng không sai."
Ngay từ đầu hắn cho rằng Tổ Diễm bị thua là do kinh nghiệm thực chiến không đủ, nhưng mà nhìn từ hình ảnh, Tổ Diễm phi thường lão luyện, không có phạm bất cứ gì sai lầm gì. Dù cho bản thân Chu Tiểu Hi, ngoại trừ có thể ỷ vào ưu thế cảnh giới, cái phương diện khác cũng vô pháp làm được tốt hơn.
Lý Duy không có nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm hình ảnh.
Tổ Diễm không có đối thủ chịu được một lần va chạm, tựa như kim phong cuốn hết lá vàng, trong chớp mắt liền có mấy vị tuyển thủ bị quét đi ra ngoài.
Thẳng đến trọng thối của Tổ Diễm chém về phía một vị tuyển thủ mang mặt nạ.
Vị tuyển thủ nhìn qua không có khí thế gì kia bỗng nhiên xuất thủ, một quyền đánh tới trọng thối của Tổ Diễm.
Chu Tiểu Hi không khỏi âm thầm lắc đầu, lực lượng chân lớn hơn nắm đấm rất nhiều, đối phó trọng thối như vậy, hoặc là né tránh tìm kiếm cơ hội, hoặc là lấy cứng chọi cứng, lấy chân đối chân.
Nhưng mà một màn kế tiếp khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, Tổ Diễm tựa như lò xo một dạng bật lui mấy bước, cái danh tuyển thủ kia lui về phía sau hai bước thì ổn định thân hình.
"Lực lượng không nhỏ." Lý Duy khách quan mà đánh giá.
"Tổ Diễm có chút kích động, nhìn qua là nhận ra đối phương." Chu Tiểu Hi cũng là kinh nghiệm thực chiến phong phú, rất nhanh liền phán đoán ra.
Khi nhìn thấy vị thổ tu thần bí kia xông phía Tổ Diễm, đột nhiên không trung biến hướng, hai người mặt biến sắc, không hẹn mà cùng hoắc mắt lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].