Chương 97: Thiên tài thêu
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1824 chữ
- 2020-05-09 07:40:04
Số từ: 1819
Nguồn: bachngocsach.com
Bên trong công xưởng bốc đầy hơi, người Ngải Huy quấn kín vải, hắn hết sức chăm chú, động tác cực kỳ thong thả, thong thả đến mức mắt thường khó mà phát hiện, nhưng thân thể hắn vô cùng hài hòa, tựa như xác ướp tràn đầy lực và mỹ.
Tơ tằm nhỏ như sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay hắn, một chỗ khác chìm vào trong chảo nóng.
Phía sau Ngải Huy, kéo dài một đoạn tằm tơ đã hoàn thành, nhưng do hơi bốc lên, lão đầu có phần nhìn không rõ lắm, nhưng từ một cuộn một cuộn kia, độ dài sẽ không ít.
Phần mà mắt lão đầu có thể nhìn thấy đã vượt hơn ba thước.
Lão đầu nuốt nuốt nước miếng, trong lòng càng ngứa, hạ giọng hỏi: "Dài bao nhiêu rồi?"
"Không biết." Hàn Ngọc Cầm liếc cũng không liếc ông ta cái nào, ánh mắt bà ta không có rời Ngải Huy chốc lát, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
Thiên tài thêu!
Bây giờ nếu ai nói với bà Ngải Huy không phải thiên tài thêu, bà ta tuyệt đối không nói hai lời, dùng hai chữ "Đại sư" đập hắn mặt đầy máu! Lão đầu dám ồn ào bà cũng đập!
Mộ Giao tằm tơ khó cỡ nào? Ngay cả Hàn Ngọc Cầm cũng không muốn đi dày vò, tốn thời gian mất công không được gì. Ngải Huy chỉ là một tay mới vừa mới mở ra Bản mạng nguyên phủ, vậy mà lại có thể rút ra tằm tơ dài như thế, đó không phải thiên tài thì là cái gì?
Song Lưu dệt pháp, Mộ Giao tằm tơ đều không phải là một người mới vừa mở ra Bản mạng nguyên phủ có thể tiếp xúc.
Sở dĩ Hàn Ngọc Cầm bảo Ngải Huy nếm thử bóc kén kéo tơ, chỉ là coi phương thức này như một loại tu luyện, từ đầu không nghĩ tới Ngải Huy có thể thật sự rút ra Mộ Giao tằm tơ có giá trị.
Thế nhưng là, Ngải Huy làm được rồi.
Bà ta cũng không biết Ngải Huy là thế nào làm được, tựa như Song Lưu dệt pháp lần trước vậy.
Được rồi, còn là lão đầu có ánh mắt, các phương diện khác lão đầu không được tốt lắm, ánh mắt thu đồ đệ đệ trái lại thật không tệ a! Phải ược suy nghĩ làm thế nào mới có thể kéo Ngải Huy khỏi tay lão đầu, lúc này cũng không phải là lúc nói chuyện tình cảm phu thê, không thể đạp hư thiên phú của tiểu tử này a. Lão đầu còn dễ làm chút, cùng lắm thì khóc khóc nháo nháo làm nũng, đố hắn thoát được Ngũ chỉ sơn của mình, tiểu tử Ngải Huy này lạ có phần khó chơi. (Ngũ Chỉ sơn là chế từ Ngũ Hành sơn, ý nói lão đầu có tài giỏi thế nào cũng không thể thoát khoải bàn tay bà ta)
Hao tổn tâm trí, hừ, còn là lão đầu không tốt! Thu cái đồ đệ cũng thu cái tiểu tử khó chơi như vậy! Một già một trẻ này không có cái nào tốt!
Lão đầu không có chú ý tới ánh mắt bạn già nhìn mình rất không phù hợp, bỗng nhiên ông ta nghĩ đến Ngải Huy mấy ngày nay không có xuất hiện, kịp phản ứng lại, vẻ mặt giật mình: "Mấy ngày nay hắn đều ở tại đây?"
"Không ở đây thì ở đâu? Ngươi không thích nơi đây sao?" Lão thái thái híp mắt, đã chuẩn bị bắt đầu đưa vào bẫy.
Lão đầu có kinh nghiệm đấu tranh rất phong phú, nghe vậy vội vàng khen không dứt miệng: "Sao lại vậy chứ? Nơi đây của ngươi chính là phong thủy bảo địa, bằng không tiểu tử này thế nào lại tiến bộ nhanh như thế? Đây đều là công lao của ngươi a!"
Lão thái thái thấy lão đầu không bị mắc lừa, không cam lòng nói: "Ta thấy tiểu Huy rất hứng thú với thêu, bằng không cũng không nán lại được."
Lão đầu thầm hô tới rồi, trên mặt lại thoải mái: "Toàn bộ dựa vào sự hứng thú của bản thân hắn, thêu thật tốt, lại kiếm nhiều tiền, nghề tốt a, ngươi xem năm đó ta ủng hộ ngươi cỡ nào."
Một phen lời nói này rất trôi chảy chặt chẽ, lão thái thái chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trong lòng Vương Thủ Xuyên đắc ý, trong khoảng thời gian này ông ta cùng Ngải Huy thảo luận tu luyện cực kì sâu, ông ta đã nhìn ra được, Ngải Huy là phái thực chiến không hơn không kém. Sở dĩ Ngải Huy cảm thấy hứng thú với lý luận tu luyện, cũng không phải vì hắn thích lý luận về nguyên lực, mà là hắn cho rằng phải biết nguyên lý, mới có trợ giúp càng lớn cho tu luyện. Mà chỉ cần muốn biết nguyên lý, Ngải Huy thường nghĩ là, cái đặc tính này như thế nào vận dụng ở trong chiến đấu.
Tiểu tử này thực tế đến kinh người.
Vương Thủ Xuyên tính là triệt để thấy rõ ràng rồi, Ngải Huy học tập nguyên lực, học tập tu luyện, tất cả đều là xoay quanh một cái chủ đề, đó chính là làm thế nào thắng lợi khi chiến đấu.
Nói thật đi, đối với người tương đối lý tưởng chủ nghĩa như Vương Thủ Xuyên mà nói, ông ta cũng không phải quá thích đệ tử của mình có mục đích học tập quá mạnh mẽ. Nhưng mà nghĩ đến những gì Ngải Huy đã trải qua, ông ta cũng chỉ có thể bùi ngùi than thở.
Cho nên ông ta rất chắc chắn, Ngải Huy là sẽ không lấy thêu làm sự nghiệp của mình. Ngải Huy có thể học tập thêu vì kiếm tiền, vì làm phong phú mình mà học tập thêu, vì có thể chế tạo trang bị xuất sắc mà học tập thêu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống như bạn già xem thêu là sinh mệnh.
Vương Thủ Xuyên quá rõ ràng một điểm này, cho nên với ý định này của bạn già, ông ta không thèm để ý chút nào.
Bỗng nhiên, Vương Thủ Xuyên chú ý tới tư thế của Ngải Huy, thình lình hỏi: "Hắn vẫn luôn là tư thế đó?"
Tư thế của Ngải Huy rất kỳ lạ, chân trái tại trước, đùi phải ở phía sau, thành khom bước. Tay trái nắm lại đặt ở bên hông, cánh tay phải duỗi ra, ngón trỏ cùng ngón giữa song song chỉ như kiếm.
Vương Thủ Xuyên là phu tử, học thức thâm hậu, vừa nhìn liền nhận ra tư thế trên tay Ngải Huy chính là một cái kiếm quyết.
Kiếm quyết là thủ thế mà cổ đại kiếm tu thường dùng, hiện tại cũng không còn kiếm tu, rất ít sẽ nhìn thấy. Bây giờ Nguyên tu cũng dùng kiếm, cũng có kiếm thuật, nhưng mà lại hoàn toàn khác với kiểu kiếm tu cổ đại kia.
"Chưa động qua." Lúc này Hàn Ngọc Cầm mới chú ý tới tư thế của Ngải Huy có phần đặc biệt, không khỏi hỏi: "Cái tư thế này có gì sao?"
Năm phủ tám cung còn không đến nghìn năm, thời gian nghề thêu phát triển càng ngắn, về phần bóc kén kéo tơ thì càng thêm ít được chú ý, không có một bộ kỹ xảo hoàn thiện, mọi người đủ loại.
Nhưng mà Hàn Ngọc Cầm rất lý giải lão đầu nhà mình, lão đầu khẳng định là nhìn ra cái gì, đối với học thức của lão đầu, bà ta còn là tương đương tín phục, năm đó chính là bị cái điểm này của ông ta lấp lóe không cẩn thận bị lừa gạt tới tay, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện a.
"Kiếm quyết." Lão đầu giải thích: "Trước đây, khi kiếm tu thôi động linh kiếm thì tay nặn pháp quyết."
Hàn Ngọc Cầm sửng sốt một cái, thế nào bà ta cũng không có nghĩ đến, dĩ nhiên là thứ kiếm quyết xa xưa hẻo lánh như thế.
"Kiếm quyết bây giờ còn hữu dụng?"
"Tại trên tay người khác không hữu dụng, tại trên tay tiểu tử này lại không nhất định không hữu dụng." Giọng lão đầu lộ ra vẻ lên mặt không thể nói ra.
Ở một bên, Minh Tú bỗng nhiên mở miệng: "Sư phụ sư bá, sư đệ kết thúc rồi!"
Hai người vội vàng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở bên trong công xưởng, Ngải Huy đứng lên, đang bóp nắn vai.
Một đám người vội vàng chạy vào.
Cửa công xưởng đột nhiên bị đẩy ra, Ngải Huy đang hoạt động tứ chi liền giật nảy mình, thấy rõ người đến, hắn vội vàng gọi: "Lão sư, sư nương, Minh Tú sư tỷ."
Mấy ngày bảo trì cùng một cái tư thế, hiện tại Ngải Huy cảm giác toàn thân nhức mỏi không thể nói ra, tiền từ Mộ Giao tằm tơ thật không dễ kiếm. Suy nghĩ những gia hỏa liên tiếp kéo tơ mấy chục ngày kia, thật là chua xót tới trình độ nào a.
Lão đầu vẻ mặt tán thưởng: "Không tệ a, tiến bộ rất lớn."
Hàn Ngọc Cầm nhặt Mộ Giao tằm tơ lên, nhẹ nhàng run lên, ánh mắt nàng chuẩn xác vô cùng, lập tức đưa ra kết luận: "Hơn mười mét một chút."
Tinh thần Ngải Huy rung lên, Mộ Giao tằm tơ mười mét, giá trị hai mươi vạn, hắn thế nhưng là nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng.
Trong mắt Minh Tú hiện lên vẻ kinh ngạc: "Tốc độ này có phần không đúng, sư đệ ba ngày ba đêm rút ra mười mét Mộ Giao tằm tơ."
Hàn Ngọc Cầm được nhắc nhở, cũng phản ứng lại, ba ngày ba đêm rút ra mười mét, ý nghĩa mỗi ngày cần phải rút ra hơn ba thước Mộ Giao tằm tơ. Hàn Ngọc Cầm có qua lại nghiệp vụ với Nguyên tu của mấy nhà rút ra Mộ Giao tằm tơ, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có một ngày một đêm được hai thước.
Nếu như số liệu này là thật, vậy thì ý nghĩa hiệu suất của Ngải Huy tăng lên từ năm thành trở lên, đối với bất cứ một cái chức nghiệp gì, đây đều là rất giỏi!
Thiên tài thêu!
Con mắt Hàn Ngọc Cầm giống như nhìn thấy bốn chữ này bay qua trước mặt, lại còn là ánh vàng rực rỡ.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía Ngải Huy đột nhiên trở nên nóng cháy vô cùng.