Chương 144 - Thượng, trung, hạ sách


Cơn gió khẽ thoảng qua, dịu dàng lướt nhẹ lên cánh tay tình nhân, ánh mặt trời rộn ràng và ấm áp như dải lụa bao phủ lấy đôi tình nhân đang mê say trong sự dịu dàng của nó.

Mã Liên Nhi kiệt sức nằm cuộn tròn lên người y, tay chân lười chả buồn động đậy, xiêm áo đắp bừa trên người, làn da trắng nõn lờ mờ ẩn hiện.

Một chiếc váy lưới che trên đầu hai người, bên trong là một mảng mông lung. Hai người xa nhau rồi lại gần nhau, cả thân thể cũng gần gụi đến hoà vào nhau. Đôi bên không trông thấy rõ dung mạo đối phương, mập mờ như cái đêm trên ngọn núi tuyết đó.

Mùi đất hoà lẫn với mùi thơm cỏ xanh bị dập nát chậm rãi len lỏi vào trong cánh mũi. Dương Lăng nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông đầy co dãn của Mã Liên Nhi. Nơi ấy bị nhành cỏ cấn vào, hằn những dấu vết hồng nhạt. Làn da trắng ngần cùng những vết tích ấy làm cho người ta hết sức say mê.

Liên Nhi nằm trong lòng Dương Lăng, thở yếu ớt, mãi lâu sau mới như tỉnh lại từ trong mơ nũng nịu nói:

- Phu quân, cuối cùng Liên Nhi đã trở thành người của huynh rồi. Huynh... huynh còn ở lại Kim Lăng được bao lâu? Lúc này đã nỡ bỏ rơi người ta rồi sao?

Dương Lăng khẽ thở dài nói:

- Không đâu, huynh định... huynh có thể ở lại thêm năm sáu ngày nữa!

- Lâu vậy à? - Liên Nhi mừng rỡ reo lên, sung sướng ôm chặt lấy Dương Lăng sau đó rúc đầu vào lòng y mà thẹn thùng cười khúc khích.

Bộ ngực mềm mại non nớt khẽ rung rinh, cạ vào người y khiến Dương Lăng cảm thấy ngực mình nhồn nhột. Y vô thức chộp lấy quả tuyết lê vươn cao ấy khiến cho Liên Nhi lại rên lên một tiếng.

Dương Lăng thấp giọng hỏi:
- Muội cười cái gì?
Mã Liên Nhi nũng nịu:

- Dương đại ca không có lương tâm gì hết. Lúc đầu thì vội vã đòi về kinh, bây giờ... bây giờ như vầy rồi thì lại có thời gian nhàn rỗi.

Giọng nói trêu đùa dịu dàng đáng yêu đó khiến Dương Lăng cảm thấy nao nao trong lòng, song lại không muốn giải thích cho nàng. Y vốn thương tiếc cho nàng, cảm thấy mắc nợ nàng, tuy rằng Trương thiên sư đã có nói trước nhưng giờ đây hai người đã phát sinh ra mối quan hệ này, y vẫn có cảm giác hơi sợ và lo lắng. Có cơ hội làm cho nàng vui lên một chút như vậy cũng tốt, cho dù nàng nghĩ rằng mình ở lại là vì nàng.

Dương Lăng vuốt ve thân thể nàng, nhỏ nhẹ hỏi:

- Chuyện của huynh và muội, bá phụ có biết chưa?

Mã Liên Nhi gật đầu "ưm" một tiếng rồi đáp:

- Lúc đầu thì chưa biết, nhưng hôm qua huynh vừa đi thì bá bá đã đến hỏi muội, nghe muội nói ra thân phận của huynh xong, lại biết muội đã từng đính ước chung thân với huynh từ trước người chỉ thở dài, cũng không nói gì thêm.

Dương Lăng cũng thở dài rồi nói:

- Bây giờ muội và huynh thực chất đã là phu thê, sau khi quay về huynh sẽ mang sính lễ đến nhà muội. Hiện giờ muội chưa thể thành thân vậy xác định danh phận trước cũng tốt.

Mã Liên Nhi cất giọng u uẩn:

- Hay là... đợi thêm một ít lâu đi. Cho dù anh muội có xấu xa hơn đi chăng nữa thì suy cho cùng huynh ấy vẫn là người thân duy nhất của muội. Vì việc của muội mà huynh ấy... huynh ấy đã bị Tất đô ty trừng trị rất thảm. Huynh ấy có gửi thư nói về chuyện được huynh đề bạt, trong lòng huynh ấy cũng rất hối hận về chuyện trước đây. Muội tính... đợi huynh ấy về sẽ để huynh ấy tiếp nhận sính lễ. Huynh trưởng như cha mà.

Dương Lăng ừm một tiếng. Hai người nhất thời không nói gì, chỉ có hơi thở phả nhẹ lên làn da của đối phương.

Một lúc sau, bỗng có người gọi inh ỏi:

- Xưởng đốc đại nhân! Dương đại nhân, đại nhân đang ở đâu vậy?

Dương Lăng giật nảy mình, hoảng hốt ngồi bật dậy:

- Bọn họ lên núi làm gì vậy?

Y vừa ngồi dậy, váy lưới che trên đầu liền bị kéo ra, Mã Liên Nhi bị ánh nắng chiếu vào liền nhắm mắt lại. Một cơn gió khẽ thoảng qua mang đến một cảm giác mát rượi, nàng mới phát hiện người mình không có một mảnh vải, thế là không kiềm được xấu hổ trách:

- Á! Xem huynh kìa, mau quay mặt đi, không được nhìn. Muội... để muội mặc quần áo đã.

Cần cổ trắng ngà của Liên Nhi quyến rũ lạ thường, vẻ thẹn thùng khẽ trách càng mang muôn sắc phong tình. Tiếc rằng lúc này Dương Lăng cũng không có thời gian mà thưởng thức, y vội chộp lấy áo bào tròng vào. Liên Nhi nén đau ngồi dậy, cố chống người mặc lại quần áo vào.

Hai người trộm đưa mắt nhìn nhau. Trông Dương Lăng còn đỡ, Mã Liên Nhi thì tóc tai toán loạn, mặt như thoa sáp hồng, đuôi mày khoé mắt chan chứa xuân tình, đôi mắt đào long lanh ánh nước. Chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng sẽ nhìn ra chuyện gì vừa xảy ra.

Mã Liên Nhi hoang mang lo lắng, chén đĩa cũng không màng đến chỉ cuộn tấm lụa trắng lấm tấm vết đỏ lại, vội vã nhét vào trong hộp đồ ăn rồi cầm lên.

Dương Lăng cố lấy can đảm kêu to:
- Ta đang ở đây, đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nói y vừa ngoắc tay gọi Mã Liên Nhi rồi bước ra trước dẫn đường.

Liễu Bưu đang dẫn theo mấy người tìm kiếm loạn khắp nơi như một đám nhặng cụt đầu, trông thấy y hiện thân thì mới yên tâm.

Mã Liên Nhi thẹn thùng bước ra theo sau, Liễu Bưu lại như không thấy, y vội vã bước đến bên Dương Lăng bẩm:

- Đại nhân, đại đáng đầu chạy cả đêm từ trong kinh đến, nói có chuyện cực kỳ quan trọng muốn gặp đại nhân. Khi nghe nói đại nhân đang ở trên núi Tê Hà, ông ấy liền chạy đến đây ngay một khắc cũng không đợi, hiện cũng đang tìm đại nhân khắp núi đó.

Dương Lăng nghe xong, mặt liền biến sắc. Hiện nay Nội xưởng phát triển nhanh chóng, Ngô Kiệt tọa trấn kinh sư quả thật không thể rời nơi đó một khắc, ông ta đột nhiên lại chạy đến đây thì trong kinh nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Dương Lăng lập tức nói:

- Mau, ta ở đây đợi huynh, lập tức tìm ông ta cho ta.

Liễu Bưu và mấy tay phiên tử chia nhau ra chuyển sang tìm kiếm Ngô Kiệt. Liên Nhi trông thấy sắc mặt của Dương Lăng, vội bước tới hỏi:

- Dương đại ca, đã xảy ra chuyện lớn gì à?

Dương Lăng nghiêm sắc mặt gật đầu, đoạn áy náy nói:

- Liên Nhi, đại đáng đầu từ trong kinh chạy suốt đêm đến đây, e rằng phải có sự tình trọng đại. Huynh...

Mã Liên Nhi lập tức hiểu ý, nàng cúi đầu vén mái tóc mai tán loạn, ngọt ngào mỉm cười nói:

- Sao vậy? Hiện tại không thể cùng người ta đầu gối tay ấp, tỏ lời đường mật thì cảm thấy áy náy rồi à? Có việc công thì cứ đi làm, (huynh coi) Liên Nhi là đứa con gái không hiểu chuyện sao?

Mặc dù Dương Lăng hơi lo lắng song nghe lời này cũng không nhịn được mà bật cười. Y nhẹ nhàng ôm lấy Liên Nhi, khẽ nói:

- Không hổ là phụ nữ của Dương Lăng huynh. Huynh vẫn còn mấy ngày mà, đợi lo xong công việc thì mỗi ngày sẽ đến bầu bạn với muội.

Mã Liên Nhi đỏ mặt gật đầu, trong lòng ngọt ngào đê mê. Lúc này từ xa có người kêu lên:

- Đại nhân, ty chức đến rồi.

Dương Lăng quay đầu lại thấy Ngô Kiệt chân đi như chạy, Liễu Bưu thoải mái bước sát theo sau, những phiên tử khác cũng chạy chậm theo sau.

Ngô Kiệt tuy đã ngũ tuần song lại giỏi võ, chạy vội lên núi mà mặt vẫn không đỏ, hơi thở không loạn. Ông chạy đến trước mặt y, trông thấy Mã Liên Nhi ánh mắt không khỏi chăm chú lại.

Ngô Kiệt quanh năm bôn ba tái ngoại, là thủ lĩnh tối cao Cẩm Y vệ ngoài quan ngoại nên bản lĩnh ghi nhớ và nhận biết người hết sức siêu phàm. Cho dù một người có tướng mạo tầm thường nhất, chỉ cần để ông ta gặp qua một lần thì mấy năm sau cũng đừng hòng thoát khỏi ánh mắt ông ta huống hồ là mỹ nhân như Mã Liên Nhi đây.

Có điều mặt lão lo lắng, trong lòng rõ đang có việc quan trọng nên lúc này cũng không khách sáo với Mã Liên Nhi nữa. Ngô Kiệt vội vòng tay bẩm với Dương Lăng:

- Đại nhân, ty chức chạy từ trong kinh đến đây là có việc quan trọng muốn bẩm với đại nhân...

Dương Lăng hiểu ý, y quay lại nói với Mã Liên Nhi:

- Liên Nhi, huynh kêu người đưa muội về trước, xử lý công việc xong huynh sẽ đi gặp muội.

Mã Liên Nhi ngoan ngoãn đáp lời, đoạn đi theo hai tay phiên tử xuống núi trước. Dương Lăng kéo tay Ngô Kiệt ngồi xuống một tảng đá, hỏi:

- Lão Ngô, trong kinh đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Kiệt xua tay, phiên tử chung quanh lập tức tản ra. Lúc này Ngô Kiệt mới nghiêm giọng nói:

- Xưởng đốc đại nhân, sau khi đại nhân rời kinh, đám người Lưu Cẩn, Mã Vĩnh Thành và Cốc Đại Dụng nếu không phải là tìm mấy món đồ lạ về mê hoặc hoàng thượng thì là đưa hoàng thượng du ngoạn khắp nơi, xao nhãng chính sự. Đầu tiên là ngừng Kinh Duyên và ngọ triều, sau đó cả tảo triều cũng bị gián đoạn. Đám đại học sỹ Nội các và bá quan trọng triều vì chuyện này mà không ngừng dâng sớ. Bởi vì đại nhân có quan hệ rất tốt với những thái giám này, trong phố phường đã bắt đầu truyền miệng rằng mấy thái giám đó đều là do đại nhân xúi giục cố ý mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng bỏ bê chính vụ, còn nói đại nhân mang đầy dã tâm, làm vậy là để tiếm mưu đoạt quyền.

Ty chức lấy làm lạ bèn mua chuộc một tên tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng thì mới dò la được gần đây trong cung có một đám thái giám nương dựa vào tám người bọn họ, cả ngày khuyên dụ bọn họ rằng Dương đại nhân là bề tôi tin tưởng của Hoàng thượng giờ đã trở thành thần tử có địa vị cực cao, hưởng mọi vinh hoa phú quý. Mấy người bọn họ cũng là người được Hoàng thượng tin yêu, chỉ cần làm cho hoàng thượng vui vẻ một chút thì cũng sẽ có thể mò vét được một tước vị oai phong.

Mấy kẻ này ham lợi mờ mắt không ngờ lại tin đó là thật, cả ngày vắt óc đi tìm trò vui lấy lòng Hoàng thượng, nay đã bị văn võ cả triều coi như cái gai trong mắt phải nhổ đi thì mới thoải mái. Bọn họ bị dao nhọn kề cổ rồi mà vẫn không hay. Kỳ quái là, những thái giám này đều là những chấp sự trong cung, quyền lực không thua gì đám người Lưu Cẩn, nếu muốn nương dựa vào bọn họ thì sớm đã dựa dẫm vào rồi, sao lại trùng hợp đúng lúc đại nhân vừa rời kinh bọn chúng liền lập tức cùng nhau nương nhờ, còn cùng nhau làm ra hành động này? Đây rõ ràng là...

Trong lòng Dương Lăng đã nhẹ nhõm bớt, y cười nhạt một tiếng, tiếp lời:

- Đây rõ ràng là thượng ty giơ tay, hạ quan uống rượu(1), Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công(2).

Ngô Kiệt thoáng ngẩn người một chút, rồi mới vui mừng cười nói:

- Đại nhân đã nhìn ra rồi à? Từ xưa đến nay trong triều tranh đấu, rất ít ai nhắm trực tiếp vào mục tiêu cuối cùng mà ra tay để lộ thực lực và mục đích của mình. Thủ đoạn thường dùng của những quan viên này là đầu tiên tìm cách ra tay với những tiểu nhân vật có quan hệ mật thiết với đối phương mà lại không quá nổi bật, lấy đó làm cái cớ. Đến khi sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, đến khi đối thủ chân chính phát hiện ra được nguy hiểm thì cả triều đình và dân chúng cũng đã ở vào tình thế không thể nghịch chuyển, lúc này mới là lúc chân tướng được vạch trần.

Mà Đông xưởng và Cẩm Y vệ lại không thông thạo thủ đoạn này. Bọn họ xưa nay dùng thế ép người, cường hoành bá đạo, cùng lắm là dùng mấy thủ đoạn vu cáo hãm hại. Trước giờ ty chức đều hết sức quen thuộc với thủ đoạn hại người của bọn họ cho nên căn bản không nghĩ loại thủ đoạn thâm hiểm quanh co thận trọng này có thể được bọn họ nghĩ ra. Ty chức lo rằng trong triều có kẻ khác muốn gây bất lợi cho đại nhân nên luôn bí mật cho điều tra chuyện này.

Mấy ngày trước có mấy phiên tử phát sinh xung đột với người của Đông xưởng trong quán rượu bị người của chúng bắt đi, tung tin nói là không thấy Đại đáng đầu của Nội xưởng ra mặt nhận lỗi thì tuyệt sẽ không thả người. Bởi đại nhân vắng mặt cho nên ty chức nguyện đa sự, hay tin liền đã tự thân chạy đến. Không ngờ... trong lúc tranh cãi, vị Đới Nghĩa Đới công công đứng ra điều đình cùng ty chức đó lại lén nhét một cuộn giấy cho ty chức. Ty chức trở về xem, thì ra nội dung viết bên trong chính là việc Đông xưởng và Cẩm Y Vệ âm thầm hợp tác tính kế đại nhân. Nội dung trong thư này cùng với âm mưu mà ty chức đoán ra không ngờ lại trùng hợp, ty chức cũng không dám có chút chậm trễ nên mới vội chạy đến đây gặp đại nhân.

Dương Lăng ngẩn ra một hồi lâu, rồi mới lẩm bẩm:

- Đới Nghĩa? Ồ... lão ta sớm đã bất mãn với Vương Nhạc và Phạm Đình, tin tức tiết lộ hẳn không phải là giả, vả lại lão ta cũng không có lý do gì mà gạt ta. Trong thư lão ấy nói những gì?

Ngô Kiệt đáp:

- Nguyên văn trong thư của Đới Nghĩa ty chức vẫn còn nhớ kỹ. Đới Nghĩa nói rằng: "Kế của Đông xưởng và Cẩm Y Vệ là: dụ đám người Lưu Cẩn và Trương Vĩnh làm ác, kích động mọi người giận dữ mà đổ tội cho Dương Lăng. Dương Lăng hồi kinh, bá quan dâng sớ xin chém, hoàng thượng tất sẽ không cho. Bèn lại xin bỏ tù Dương Lăng đợi tra xét, hoàng thượng tất sẽ cho. Đến lúc Cẩm Y Vệ phụng chỉ bắt người, cho tinh nhuệ của xưởng vệ mai phục trong ngoài, lấy cớ Dương Lăng kháng cự mà giết gấp, đồng thời chặt bỏ vây cánh. Cậy thế mà diệt tiếp tám tên thái giám Lưu, Mã, Trương. Nội đình trừ gian, ngoại đình tạo thế, thì đế vương chi tôn cũng không thể phán tội được, thiên hạ sẽ được yên ổn vậy."

Dương Lăng nghe xong liền đứng bật dậy bước tới mấy bước, giận đến trán nổi gân xanh. Ngô Kiệt lẳng lặng đi theo không nói tiếng nào. Dương Lăng nhìn mảng rừng phong đỏ bừng như lửa ở trước mặt, ngực phập phồng kịch liệt một trận rồi mới dần dịu lại.

Có gì mà tức giận chứ? Bản thân đã đến thời đại này thì phải tuân thủ quy tắc của trò chơi hiện tại. Bọn họ tàn nhẫn nhổ cỏ tận gốc, mình cảm thấy nó ác độc nhưng trong mắt bọn họ nó lại là thủ đoạn hết sức đương nhiên.

Triều đại như vậy, chẳng lẽ còn mong có thể "bỏ phiếu dân chủ" cho những bất đồng về chính trị như trong xã hội dân chủ hiện đại sao? Muốn đánh đổ đối thủ thì phải quyết một trận sống mái. Cái gọi là quan lộ hiểm ác, há chẳng phải chính vì nguyên do này ư?

Y thở dài thườn thượt, đoạn bình tĩnh nói:

- Đại đáng đầu đi đường mệt mỏi, đi thôi, chúng ta về phủ uống tạm vài chén rồi tiếp tục thương thảo kỹ lưỡng.

Trong mắt Ngô Kiệt thoáng loé lên vẻ tán thưởng, đoạn chắp tay đáp:

- Dạ, ty chức tuân mệnh.

Trong sảnh nhỏ, hai người đối ẩm, Liễu Bưu ngồi tiếp rượu ở cuối bàn. Hai người này đều là nhân vật thượng tầng của Nội xưởng, gã không khỏi có điều uý kỵ.

Dương Lăng cầm đũa chau mày, trầm tư thật lâu, đồ ăn trong miệng nhạt thếch: kế này của Đông xưởng không thể nói là không độc à. Chuyện Bát Hổ giao hảo với y ai nấy đều biết, còn về phần Bát Hổ có phải bị y xúi giục hay không căn bản không cần chứng cứ xác thực. Tin đồn nơi phố chợ đã tương đương với kỹ xảo định hướng dư luận của đời sau rồi, chỉ cần y không đưa ra được chứng cứ phản bác là đủ rồi.

Nếu như bá quan trong triều và thân sĩ danh tiếng đều đứng về phe đối lập với y vậy Đông xưởng và Cẩm Y Vệ sẽ đột ngột thừa lúc y hồi kinh, chưa phát hiện ra kế hoạch của bọn họ mà bất ngờ ra tay, trong một đêm trừ tận gốc tinh nhuệ của Nội xưởng. Cho dù sau đó hoàng đế biết được sự tình cũng sẽ không thể xoay chuyển tình thế, càng vô pháp giáng tội một người nào.

Khó xử nhất chính là trong nhất thời khó mà nghĩ ra được cách để phá giải kế sách này. Dư luận nằm trong tay ai? Chính là nằm trong tay kẻ đọc sách, mà quan văn trong triều lại là thành phần cốt lõi của những kẻ đọc sách. Cái thứ vũ khí làm gì cũng thuận lợi này lúc nào cũng nằm trong tay bọn họ, ngay cả hoàng đế cũng sợ nó như sợ cọp. Mình đi biện bạch với ai đây? Nực cười! Cho dù y có miệng dẻo mua được lòng người (3) thì sao đấu lại trăm ngàn cái miệng chứ?

Không thể giải trừ hiểu lầm của bá quan thì về mặt đạo lý y sẽ luôn rơi vào thế hạ phong. Đừng nói là về kinh đề xuất chính sách giải trừ cấm biển, thông thương lợi dân, ý đồ thay đổi vận mệnh Đại Minh sợ rằng sau này làm gì cũng khó khăn, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Dương Lăng thở dài, trông thấy Ngô Kiệt và Liễu Bưu cũng mặt mày nặng trĩu, không khỏi mỉm cười an ủi:

- Không cần quá lo lắng, bọn chúng vẫn còn xem thường lực lượng của chúng ta, không biết ty Lễ Giám có người của chúng ta, lại không biết nội bộ Tây xưởng và Cẩm Y vệ cũng có người liên kết với chúng ta. Bọn chúng muốn dùng thế sét đánh mà đánh trộm chúng ta? Bây giờ chúng ta đã biết việc này còn bọn chúng biết mình mà không biết người thì liệu nắm được mấy phần thắng chứ?

Ngô Kiệt gật đầu nói:

- Ty chức hiểu rồi, giờ đây chúng ta đã biết kế hoạch của bọn họ lại nắm trong tay lực lượng mà bọn họ không biết, vậy họ muốn bất ngờ tập kích tiêu diệt tinh nhuệ của Nội xưởng thì đó thật là chuyện nực cười. Nhưng mà hiện tại chúng ta đã rơi vào thế bất lợi, trừ Đông xưởng và Cẩm Y vệ ra thì quan viên thù địch với chúng ta cũng càng lúc càng nhiều. Nếu không giải quyết việc này thì về sau nó sẽ trở thành một mối hoạ vô cùng lớn. Xưa nay chỉ có đạo lý ngàn ngày làm giặc, nào có đạo lý ngàn ngày phòng giặc đâu.

Dương Lăng gượng cười, lại hỏi:

- Văn võ bá quan nói sao? Chẳng lẽ bọn họ dễ dàng đứng hết về phía nội đình sao?

Ngô Kiệt suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra chút an ủi, đáp:

- Cũng không hẳn vậy, Lục Bộ trong triều thì chí ít có bộ Lễ và bộ Hộ bảo trì trung lập, phần lớn võ tướng cũng có khuynh hướng nghiêng về phía Xưởng đốc. Ngoài ra, sau khi chuyện Xưởng đốc đại nhân lấy sức một địch mười đẩy lui giặc Oa trước Hải Ninh triều được truyền về kinh, lại có thuế giám các nơi kịp thời giao nộp thuế khoá triều đình lên kinh thì một số quan văn ở Ngự sử đài và Hàn Lâm viện cũng rất tán dương đại nhân. Lực lượng này tuy quá bé để có thể ảnh hưởng đến thế cuộc song rõ ràng cũng đã sinh ra tác dụng nhất định. Theo tình hình mà ty chức quan sát thấy thì ý kiến của ba vị đại học sỹ cũng không thống nhất. Đại học sỹ Lý Đông Dương dường như vẫn chờ đợi, không như hai vị đại nhân Lưu, Tạ bày tỏ rõ thái độ căm ghét đại nhân.

Trong lòng Dương Lăng dấy lên một tia hy vọng. Lý Đông Dương rất có uy danh, bá quan trong triều có đám người chỉ nghe theo ông ta như là thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu ông ta không tán thành với việc đối phó mình, vậy thì mình có thể tách từ trong "tập đoàn quan văn" ra một phần lực lượng. Tuy rằng không thể chuyển hoá phần lực lượng này thành sự trợ giúp cho mình nhưng chỉ cần bọn họ bảo trì trung lập thì như vậy áp lực dồn lên hoàng thượng sẽ giảm đi rất nhiều. Lợi dụng tình thế tế nhị này cộng thêm lực lượng tiềm ẩn mà mình nắm trong tay hẳn sẽ có thể cùng Đông xưởng phân cao thấp.

Đúng vào lúc này, một phiên tử chợt chạy đến bên cửa, chắp tay báo:

- Bẩm Xưởng đốc đại nhân, có Nhị đáng đầu xin cầu kiến.

Ngô Kiệt ngạc nhiên đứng dậy, kinh ngạc hỏi:

- Nhị đáng đầu? Là Hoàng lão hay là Vu Vĩnh? Không phải là ta đã bảo bọn họ nghiêm thủ kinh thành không được tự ý rời khỏi nửa bước sao? Lại đã có chuyện gì xảy ra rồi?

Dương Lăng cười nói:

- Ngô lão chớ kinh hoảng, đây là một vị thuộc hạ mà bản đốc mới vừa thu nhận, đang giúp bản quan xử lý một việc lớn. Có điều bây giờ xem ra nếu không thể giải quyết mối họa ngầm trong kinh thì việc này cũng chỉ có thể trì hoãn lại.

Y thở dài một tiếng, đặng bảo:
- Cho mời Thành nhị đáng đầu vào.

Thành Khởi Vận đội khăn tím, đeo đai xanh, vận áo dài lụa màu xanh, cải trang làm một thư sinh tuấn tú như thoa ngọc khoan thai sải bước vào đại sảnh. Đang định hành lễ với Dương Lăng thì nàng chợt trông thấy trong phòng còn có hai người đang đứng liền không khỏi ngẩn ra.

Liễu thiên hộ thì nàng nhận ra song lão già diện mạo quắc thước, mắt ẩn thần quang nọ thì lại rất lạ mặt. Thành Khởi Vận tò mò trộm liếc lão một cái, ánh mắt khẽ cụp xuống. Trông thấy người này đang đứng sau lưng Dương Lăng lại đứng còn cao hơn Liễu thiên hộ nửa bước, trong lòng lờ mờ có điều hiểu ra. Nàng mỉm cười chắp tay nói:

- Ty chức tham kiến đại nhân. Vị này là...

Dương Lăng đang trọng dụng nàng, Ngô Kiệt lại không phải là người không thể gặp, nếu cứ giấu giấu giếm giếm, thì sau này biết gặp nhau thế nào? Cho nên y thoải mái mỉm cười nói:

- Thành đáng đầu, vị này chính là Ngô Kiệt Ngô đại đáng đầu, chính là thượng cấp trực tiếp của đáng đầu, mau bước lên ra mắt đi.

Thành Khởi Vận thầm nghĩ: "Hóa ra là ông ta. Người mà Dương đại nhân chọn quả nhiên bất phàm, cho dù không có ý gì với mình nhưng đàn ông lần đầu gặp mình mà ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm như vậy quả thật là hiếm thấy."

Trước đây nàng tiếp xúc phần lớn là đám háo sắc, đã thấy nhiều những vẻ mặt thèm thuồng của những kẻ đó, cũng đã quen mỗi khi gặp đàn ông thì sẽ xem xem đối phương có để ý đến tướng mạo của mình hay không trước rồi từ đó đoán ra tính cách người đó.

Nàng lại quên lúc này nàng đang mang diện mạo đàn ông. Mặc dù Ngô Kiệt liếc mắt liền nhận ra ngay nàng là phụ nữ có dung nhan không tầm thường nhưng dung nhan rất có quan hệ với việc vận trang phục nam hay nữ và có trang điểm hay không. Với kiến thức của Ngô Kiệt đương nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc với tướng mạo hiện tại của nàng.

Thành Khởi Vận bước lên trên, dùng lễ hạ quan để bái kiến lão, tác phong và cử chỉ lại rất có phong độ nam nhi. Ngô Kiệt mỉm cười đỡ nàng dậy song lại liếc mắt sang Dương Lăng một cái đầy thâm ý.

Người con gái này có tài năng gì thì lão vẫn chưa được chứng kiến nhưng quan sát kỹ lưỡng thì thấy người con gái này tuy ra sức cải trang song ánh mắt lanh lợi, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng là một mỹ nhân.

Tuy rằng quan viên Nội xưởng không nằm trong quan chế (biên chế) của triều đình nhưng cũng chưa từng nghe nói có phụ nữ nào làm quan. Dương Lăng trọng dụng một người con gái như vậy làm lão không tránh khỏi hơi có suy nghĩ lệch lạc.

Thành Khởi Vận làm lễ ra mắt xong, mỉm cười lui về hai bước đoạn cất tiếng thưa với Dương Lăng:

- Đại nhân, ty chức may mắn không làm nhục mệnh. Điều kiện của chúng ta hậu hĩnh, họ Bành lại không phải mạo hiểm gì cho nên sau khi trông thấy lệnh bài của đại nhân thì đã khẳng khái đồng ý đáp ứng trợ giúp việc này. Theo lời lão ta, nội trong một tháng sẽ có thể chuẩn bị xong xuôi, còn cụ thể chừng nào lên kinh thì vẫn do đại nhân quyết định ạ.

Vừa nói nàng vừa đưa tay vào trong áo rút ra tấm lệnh bài ngà voi nọ, cung kính dâng lên hai tay. Dương Lăng cầm lấy lệnh bài đã nằm êm ấm trên người Thành Khởi Vận, trên đó còn vương chút hương thơm nhàn nhạt.

Dương Lăng không khỏi thoáng do dự, y trao lại lệnh bài cho nàng, nói:

- Hiện thời cũng không làm kịp lệnh bài cho đáng đầu, Thành nhị đáng đầu cứ tạm thời cầm lấy lệnh bài này, rồi sau sẽ thông cáo hiểu dụ Nội xưởng nói rằng đó là tín vật của Thành nhị đáng đầu là được.

Thành Khởi Vận vui sướng nhận lấy lệnh bài nhét trở vào trong người. Dương Lăng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Việc chuẩn bị hãy cứ để lão ta tiếp tục làm, có điều việc vào kinh tạm thời chưa vội. Bây giờ trong kinh đang có chuyện lớn, việc này ta tạm thời cũng chưa thể lo tới được.

Thành Khởi Vật cả kinh, sắc mặt tươi cười lập tức biến mất, nàng chần chừ một lúc, đoạn hỏi:

- Tìm lý do bảo lão ta từ từ chờ thì không thành vấn đề. Có điều... sắc mặt đại nhân nghiêm trọng như vậy phải chăng trong kinh đã xảy ra việc lớn gì rồi sao? A! Ty chức lỗ mãng rồi, nếu không tiện... - nàng vừa nói vừa trộm liếc nhanh Dương Lăng một cái.

Với tính đa nghi của nàng nếu không để nàng biết rõ chân tướng thì nàng sẽ ngứa ngáy trong lòng cho nên nàng cũng không suy nghĩ gì liền hỏi ngay, lời ra đến cửa miệng thì mới sực nhớ rằng mình vừa gia nhập Nội xưởng, chức vị tuy cao song chưa lập được công gì mà trước mắt còn khó lấy được sự tín nhiệm của Dương Lăng. Nếu thật sự có việc lớn gì thì Dương Lăng không tiện nói với nàng cũng là lẽ thường, hỏi như vậy chẳng phải tự làm bẽ mặt mình ư?

Dương Lăng lại có suy nghĩ khác. Vừa rồi y đã phân tích thực lực của đôi bên trong triều, phe mình thân đơn thế cô, tuy ở vào thế yếu nhưng hơn ở chỗ là đã biết được kế hoạch của đối phương mà đối phương lại không biết thực lực tiềm ẩn của mình, hơn nữa bá quan văn võ lại không hề đồng lòng. Nếu Đông xưởng và Cẩm Y vệ không được ngoại thần toàn lực ủng hộ trên mặt đạo nghĩa và dư luận thì sẽ không dám động võ mà mạo hiểm tội "tạo phản".

Y đã chuẩn bị thông tri cho Tây xưởng và Bắc trấn phủ ty âm thầm phòng bị, trước khi vào kinh y sẽ rêu rao âm mưu của xưởng vệ ra ngoài. Chỉ cần làm lớn chuyện này để mọi người đều biết, âm mưu biến thành dương mưu thì bọn họ có muốn mượn cớ giết người cũng sẽ phải cân nhắc miệng lưỡi thế gian.

Cho nên ngoại trừ chuyện của Tây xưởng và Trấn phủ ty tạm thời không thể nói, những chuyện khác cũng không có gì phải giấu giếm, hơn nữa lúc này lại vừa vặn cần đến sự thông thạo của Thành Khởi Vận.

Y nhìn sang Ngô Kiệt, mỉm cười nói:

- Ngô lão, ông nói cho Thành đáng đầu nghe đi. Thành đáng đầu đa mưu túc trí, nói không chừng sẽ có thể nghĩ ra cách hay để ứng phó đó.

Thế là mọi người lại quay trở về bàn ngồi, Ngô Kiệt thuật lại tình hình trong kinh cho vị Nhị đáng đầu này một lượt. Thành Khởi Vận nghe mà mắt loé sáng kỳ lạ, khẽ nghiêng đầu trầm tư thật lâu không nói lời nào.

Dương Lăng thấy vậy, không nhịn được bèn chồm người về phía trước, trầm giọng hỏi:

- Đông xưởng và Cẩm Y Vệ như hổ đói rình mồi, tình thế nguy cấp, không biết Thành đáng đầu có đối sách gì không?

Thành Khởi Vận khẽ mỉm cười, đưa mắt liếc Dương Lăng một cái, dịu dàng đáp:

- Nếu như đại nhân không hay không biết mà cứ thế về kinh, vậy đúng là cửu tử vô sinh. May mắn có chuyến đi Kim Lăng này thành ra tìm lành tránh dữ. Bây giờ nếu như ta đã biết căn nguyên của bọn họ vậy có gì mà nguy cấp đây?

Dương Lăng không những đã thấy nàng trong trang phục phụ nữ mà cả tấm thân nàng cũng đã thấy sạch trơn, vì vậy ở trước mặt Dương Lăng nàng vô thức không cảnh giác đề phòng, cho nên vừa rồi mới không kìm lòng được mà lộ ra vẻ quyến rũ của nữ nhi.

Dương Lăng ngượng ngùng rờ mũi. Thành Khởi Vận mỉm cười duyên dáng định nói tiếp chợt thấy ánh mắt kỳ dị của Ngô Kiệt và Liễu Bưu mới sực tỉnh. Nàng hơi lúng túng ho khan vài tiếng rồi nói:

- Chắc hẳn đại nhân đã có sẵn tính toán trong lòng. Ty chức nghĩ ra được ba kế, có lẽ chỉ là vẽ rắn thêm chân, nói ra thực sẽ bêu xấu trước mặt hai vị đại nhân mà thôi.

Ngô Kiệt cả kinh, thất thanh thốt lên:

- Cái gì? Lại có những ba kế? Thành đại nhân xin hãy mau nói thẳng.

Thành Khởi Vận nheo mắt lại, cất giọng nham hiểm:

- Nó bất nhân, ta bất nghĩa, ngăn cách ở giữa là một ty Thuế Giám giàu nứt đố đổ vách. Chúng ta và Đông xưởng không còn khả năng nói chuyện hoà bình vậy tại sao không lấy đạo nó trả lại cho nó? Thế nên thượng sách này của ty chức chính là tiên phát chế nhân (4)!

Nàng trầm ngâm một chút, đoạn nói tiếp:

- Ở trước mặt Hoàng thượng, đại nhân thì gần mà Đông xưởng thì xa cho nên bọn chúng dùng thế, cậy thế bá quan lấy thế lớn mà ép chí tôn, vì vậy bất lợi thuộc về đại nhân. Chúng ta có thể thừa lúc thế chúng chưa thành, bí mật lẻn vào kinh gặp mặt thánh thượng, tiên phát chế nhân đoạt thế của chúng. Thậm chí... có thể mạo hiểm hơn chút nữa. Nội xưởng có chức trách đốc sát Đông xưởng và Cẩm Y Vệ, tại sao bỏ nó mà không dùng? Chúng ta có thể không cần nhận thánh chỉ mà trực tiếp đến Đông xưởng xét người, bắt người!

Dương Lăng và Liễu Bưu nghe xong không khỏi thất kinh. Liễu Bưu đã thất thanh nói:

- Không được, dốc hết toàn lực, trao quyền cho người khác như vậy há chẳng khéo quá hoá vụng ư?

Thành Khởi Vận bật cười nói:

- Đương nhiên không phải là làm ầm ĩ lên. Hiện nay bọn chúng đang bí mật tính kế Xưởng đốc thì trong lòng tất sẽ có quỷ, chỉ cần chúng ta khiến bọn chúng sinh ra ảo tưởng rằng đại nhân muốn xuống tay trước với chúng thì có thể ép chúng động thủ trước để tạo cho chúng ta một cái cớ.

- Về phần tội danh...- Thành Khởi Vận mỉm cười rồi nói:

- Năm xưa khi Lý Quảng tại triều, muốn được điềm lành thì điềm lành bỗng không ngừng xuất hiện ở khắp nơi. Giờ đây Đông xưởng đổ rồi, tin rằng đại nhân chỉ cần nói bóng gió một tiếng thì thuế giám các nơi nắm giữ tội chứng liên quan đến Đông xưởng nhất định cũng sẽ đua nhau trình lên. Thậm chí... chúng ta có thể tìm gán luôn cho Đông xưởng hàng loạt những tội chứng mưu phản. Có thì là có, không có vẫn là có. Một khi đã có tội chứng vậy mọi chuyện sẽ do Nội xưởng quản, bá quan văn võ còn có thể nói gì đây? Nếu không sợ rơi vào cái vũng lầy Đông xưởng ấy thì cứ việc lao đầu vào đi.

Dương Lăng nghe xong mà hít một hơi khí lạnh, nổi da gà: "Người phụ nữ này thật thâm độc quá đi. Tim đủ đen, thủ đoạn cũng đủ ác độc. Nếu nàng ta mà là đàn ông thì đã có thể gia nhập triều chính rồi. Chậc! Người nào mà đối địch với nàng ta nhất định sẽ không có được cuộc sống yên bình."

Dương Lăng biết rằng nương tay nhân từ cũng phải tuỳ thời tuỳ lúc. Hiện giờ người ta đã mài dao xoèn xoẹt, mình mà còn mang lòng dạ đàn bà thì khi đó không những tự hại mình mà còn hại cả mấy ngàn huynh đệ cực khổ theo mình.

Đến lúc ấy đối thủ sẽ khâm phục lòng nhân từ của mình à? Sợ rằng sẽ chỉ cười mình ngu xuẩn. Chẳng lẽ mình muốn học Viên Sùng Hoán (5), cả thịt cũng để cho lão bá tánh ăn để rồi mai sau đổi lấy một tiếng thở dài, một lời sám hối của bọn họ? Huống hồ có ai mà hiểu được lý tưởng của mình? Biết đâu, sợ sau khi chết đi rồi ngay cả sự thanh bạch cũng không được trả lại.

Nhưng nếu như làm theo cách của Thành Khởi Vận, trong mắt quan văn thì mình sẽ là tên gian thần lộng triều chính gốc, dù có thêm lý do gì nữa cũng không thay đổi được. Hôm nay trong triều vẫn còn một bộ phận quan viên có khuynh hướng nghiêng về phía mình, liệu rằng cũng sẽ đẩy bọn họ ra luôn ư? Đã đến lúc phải đi nước này rồi sao?

Y do dự một lát, rồi khẽ lắc đầu, hỏi:

- Thế còn trung sách thì sao?

Nhìn thấy cử chỉ của y Thành Khởi Vận không khỏi khẽ thở dài, trong lòng hơi thất vọng song lại có chút nhẹ nhõm. Trên lý trí, nàng rất hy vọng Dương Lăng là một người quyết đoán, tàn nhẫn vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Chỉ có người như vậy mới có tiền đồ, mới đáng để nàng theo phò.

Nhưng có một loại tình cảm kỳ diệu trong lòng lại khiến nàng thà nguyện Dương Lăng là người có tình có nghĩa, hơi khờ dại chịu thiệt về mình. Chính nàng cũng không thể giải thích được tại sao mình lại có loại tâm lý mâu thuẫn này.

Nàng cắn nhẹ môi, nói tiếp:

- Trung sách, chính là lấy tiến làm tiến. Nhược bằng đại nhân chịu cắt đứt giao tình với Tám thái giám thì sau khi vào kinh phải lập tức tạo nên thanh thế lớn, tốt nhất là làm cho ai ai cũng biết, công khai can gián, ra sức xin Hoàng thượng thuận theo bá quan, chém gian nịnh, chỉnh triều cương, diệt trừ tám vị thái giám mê hoặc quân thượng. Bọn họ không quyền không thế, lại không được ân sủng như đại nhân nên hành động này nhất định có thể giải quyết xong trong một lần.

Huống hồ còn có văn võ bá quan trong triều, bọn họ há dám vì tư lợi mà không đứng ra ủng hộ đại nhân trong thời khắc này ư? Vì vậy, tội danh mà văn võ bá quan và Đông xưởng và Cẩm Y vệ khổ tâm gán ghép cho đại nhân ngược lại sẽ trở thành công tích của đại nhân. Đại nhân trở thành người vì bá quan mà xin lệnh vua, cho dù bọn họ biết rõ trong lòng thì trên danh nghĩa ít ra cũng phải cùng tiến thoái với đại nhân, trong thời gian ngắn sẽ không cách nào công khai ra mặt hãm hại đại nhân được. Có điều kế này tuy ổn thoả hơn thượng sách song lại chỉ có thể giải nạn trong nhất thời. Chừng nào còn lưu mối lo lớn là Đông xưởng bên mình thì chừng ấy vẫn sẽ là một tai họa.

Liễu Bưu chợt chen miệng vào nói:
- Đại nhân!

Dương Lăng ngước mắt lên, chỉ thấy Liễu Bưu thoáng đỏ mặt, hơi ngượng ngập nói:

- Ty chức cảm thấy... cảm thấy thượng sách của Thành đại nhân rất đáng để mạo hiểm thử!

Dương Lăng bình tĩnh nhìn y, thoáng trao đổi ánh mắt với Ngô Kiệt rồi thản nhiên hỏi tiếp:

- Ồ, vậy... còn hạ sách thì thế nào?

- Hạ sách... - Thành Khởi Vận cười gượng một tiếng, lấy làm bất đắc dĩ nói:

- Hạ sách à, vậy chỉ có thể tới nước nào thì hay nước đó thôi. Hạ sách này chính là trước khi đại nhân hồi kinh liền công bố âm mưu của Đông xưởng ra ngoài. Bọn chúng kiêng kị miệng lưỡi mọi người, lại không biết đại nhân có đối sách gì cho nên kế hoạch trừ khử đại nhân của chúng sẽ không thể thực hiện được nữa, do vậy đại nhân sẽ có thể an toàn hồi kinh. Tuy nhiên một khi kế hoạch này không thành thì bọn chúng ắt sẽ tìm cách khác để đả kích đại nhân. Quan hệ giữa tám thái giám và đại nhân nhập nhằng không rõ, cái ô danh này sẽ vẫn là một cái cớ để chúng uy hiếp đại nhân. Hơn nữa sĩ khí và lực lượng trong triều ngoài triều lại không hề hao tổn gì, như vậy hậu quả về sau thế nào sẽ khó mà lường trước được.

Hoá ra diệu kế mà mình nghĩ ra trong mắt của Thành Khởi Vận lại chỉ là hạ sách mà thôi. Dương Lăng không khỏi âm thầm cười khổ. Y đứng dậy, nặng nề cất bước đi lại trong phòng.

Lý trí và tình cảm, lợi hại lẫn thiệt hơn không ngừng được y tính toán và cân nhắc trong lòng: "Trong triều tối thiểu vẫn còn một vị đại học sỹ, hai vị thượng thư, một đám quan văn và đại bộ phận võ tướng là đứng về phía trung lập. Để tự bảo vệ mình thì không thể không theo đuổi quyền lực lớn mạnh hơn nữa, nếu như thật sự dùng đến thượng sách của Thành Khởi Vận thì khi ấy bọn họ sẽ nhìn mình với con mắt như thế nào? Có thật đã đến nước đường cùng phải sử dụng đến bạo lực rồi không?


Dương Lăng suy nghĩ, lưỡng lự. Ngô Kiệt, Thành Khởi Vận và Liễu Bưu nín thở hồi hộp nhìn y chằm chằm, chờ đợi y đưa ra một quyết định.

Dương Lăng dừng lại trước tấm bình phong, ngắm cảnh non xanh nước biếc như tiên cảnh trên đó mà lòng lại rối bời như canh hẹ, nhất thời cũng chẳng lần ra được manh mối gì.

Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một phiên tử áo đen mũ đỏ chạy xộc vào khuỵu một gối xuống đất, cất cao giọng tâu:

- Khải bẩm Xưởng đốc, thượng thư bộ Lễ Kim Lăng Vương Quỳnh Vương đại nhân sai người đến cầu kiến!

Chú thích:

(1) đây là trò oẳn tù tì uống rượu. Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra cùng lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà. Câu này dùng chỉ thủ đoạn sử dụng kẻ trung gian để kiềm hãm đối phương.

(2) nguyên văn "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công". Hạng Trang là một võ tướng, em của Hạng Vũ. Còn "Bái Công" là Lưu Bang. Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.

(3) nguyên văn "thiệt xán liên hoa" chỉ kẻ mồm mép lanh lợi, nói lời hay chữ tốt làm cho người ta vui. Điển cố này trích từ sự tích về cao tăng Phật Đồ Trừng dâng hương niệm chú khiến chậu nước nở sen, mang đến hân hỉ cho mọi người.

(4) đánh phủ đầu để kiềm chế đối phương

(5) Viên Sùng Hoán (tên tự: Viên Tố và Tự Như; 6 tháng 6 năm 1584 – 22 tháng 9 năm 1630) là một danh tướng chống Mãn thời Minh. Tuy xuất thân là một văn thần, đỗ Tiến sĩ, nhưng người ta biết ông nhiều với tư cách là một chỉ huy quân sự, từng nhiều lần đánh bại quân Hậu Kim đầu thế kỷ 16. Ông bị Vương Vĩnh Quang cùng đồng đảng dâng tấu biểu vu cáo cấu kết và tư thông với giặc Kim và xử tử tội. Đau đớn nhất cho ông là kể cả những người dân chúng kinh thành mà ông hết lòng bảo vệ, cũng cho rằng Viên Sùng Hoán cấu kết và dẫn đường cho giặc Kim vào xâm lược nên ai cũng hận ông đến tận xương tủy. Sau khi ông thọ hình trước cổng thành, nhiều người đã tranh giành thân xác ông như muốn ăn tươi nuốt sống để thỏa nỗi thù hận. Nỗi oan của Viên Sùng Hoán kéo dài hơn 100 năm. Trớ trêu thay, vị vua công bố sự thật và xuống chiếu minh oan cho ông lại là con cháu của đối thủ không đội trời chung: Hoàng đế Đại Thanh Càn Long, cháu năm đời của Hoàng Thái Cực. (trích từ wiki)

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngược Về Thời Minh.