Chương 15: Hiểu lầm viên trân châu
-
Ngược Về Thời Minh
- Nguyệt Quan
- 2312 chữ
- 2019-08-26 04:45:35
Dù Mã Liên Nhi đã quay lại, nhưng vì chuyện lúc nãy nên bầu không khí cũng có căng thẳng hơn. Mẫn đại nhân và Mã dịch thừa không còn hứng thú tán gẫu nữa, chuyển sang bàn chuyện công vụ. Hoàng huyện thừa ngồi bên chỉ mỉm cười lắng nghe, họa hoằn lắm mới chêm lời vào.
Dương Lăng là thuộc hạ, cũng là vãn bối nên đương nhiên phải đảm trách việc mời rượu và giữ cho bầu không khí vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều, mãi đến khuya mới cáo từ ra về.
Tuyết lại lất phất rơi, cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết lùa vào cổ áo. Dương Lăng đã uống đến mặt nóng phừng phừng, đầu óc chuếnh choáng. Giấu hai tay vào trong ống tay áo, y khẽ ngâm nga một ca khúc hiện đại đã quên mất tựa, khoan thai rẽ bước vào con hẻm nhà mình.
Về đến nhà, y định gõ cửa, nào ngờ vừa đưa tay lên khẽ đẩy thì cánh cửa đã mở ra rồi. Trong nhà le lói ánh đèn, Hàn Ấu Nương đang ngồi chống cằm trước chiếc bàn thấp, có vẻ rất buồn ngủ. Vừa nghe thấy tiếng động nàng liền ngẩng đầu nhìn, thấy y bước vào thì hết sức vui mừng đứng dậy đón.
Dương Lăng ngạc nhiên nhìn nàng:
- Ấu Nương, trễ như vầy ta tưởng nàng … ngủ rồi.
Y lướt nhìn quanh, thấy dưới bếp lò vẫn còn chút tro lửa lập lòe, hơi nước vẫn nhẹ bốc lên trên nắp nồi. Hàn Ấu Nương bước tới giúp y phủi tuyết trên người, khẽ nói:
Công việc của tướng công bận quá thì phải? Ấu Nương định đến nha môn hỏi thăm, nhưng lại sợ người ta cười nên đành ngồi nhà đợi chàng về.
Dương Lăng nghe thế thì cảm thấy rất xấu hổ, ấp úng giải thích:
À … Mẫn đại nhân hẹn ta cùng đi dự tiệc, đi gấp quá nên không kịp báo cho nàng một tiếng. Cô bé ngốc, làm gì mà đợi lâu như vậy, đi nghỉ luôn đi có phải tốt hơn không. Nàng … ăn cơm chưa?
Hàn Ấu Nương ngửi thấy miệng Dương Lăng nồng nặc mùi rượu, cũng biết là y đã đi chè chén tiệc tùng, nhưng nghe giải thích xong nàng mới thấy nhẹ nhõm. Dìu Dương Lăng đến đầu giường, để y ngồi xuống, rồi nàng cúi người giúp y cởi giày, phủi tuyết dính trên đó, còn đem hơ bên bếp lò. Sau đó nàng lại đi rót một bát nước đem đến cho y:
- Tướng công, nước ấm đấy, chàng uống một chút cho thấm cổ. Hầu hạ cho tướng công ngủ xong Ấu Nương sẽ đi ăn.
Dương Lăng nghe vậy, lại nhớ đến vở kịch đã xem tối nay, không cầm được lòng mà nắm lấy tay nàng, thở dài nói:
- Ấu Nương à, nàng là nương tử của ta chứ không phải là nô bộc, nàng không nên hầu hạ ta thế này. Ài, nàng còn nhỏ, lại đáng yêu như vậy, phải được thương yêu cưng chiều mới đúng.
Nghe y nói thế, khuôn mặt Hàn Ấu Nương thoáng ửng đỏ. Thẹn thùng rút tay lại nhưng không được, nàng đành để yên cho y nắm, giọng cảm động:
- Tướng công rất … rất …
Chữ
yêu
ngượng ngùng không thốt lên được, nàng chỉ dám nói:
- Tướng công đối xử với thiếp rất tốt, mà nữ tử bọn thiếp vốn nên hết lòng hết sức hầu hạ cho phu quân của mình, có quan hệ gì với nô tì đâu chứ? Tướng công thương Ấu Nương, Ấu Nương biết rất rõ, nhưng tướng công không nên quá cưng chiều thiếp, sẽ làm hư thiếp đó.
Dương Lăng không khỏi bật cười. Thời này là vậy, mình cứ gắng gượng truyền bá lại những quan niệm của thế kỷ thứ hai mươi mốt chỉ sợ sẽ làm cho nàng sợ thêm. Mấy thứ như lễ giáo đại phòng (chuẩn mực của lễ giáo), phu vi thê cương (vợ phải nghe chồng) là thứ nam nhân dùng để đầu độc nữ tử, nhưng trăm ngàn năm nay, nữ nhân không những tự giác phục tùng những quan niệm này, mà còn cho rằng nó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn đề cao nó lên.
Nữ Giới,
Nữ Huấn
gì gì đó đại đa số là được viết bởi nữ nhân, lấy chúng làm chuẩn mực cho nữ nhân trong thiên hạ. Người bươn chải ra ngoài tìm việc làm ở hàng may như Ấu Nương đã là cực hiếm rồi, phụ nữ thời này phần đông chỉ ở nhà phụ chồng dạy con. Nếu cấm nàng hầu hạ phu quân, chẵng lẽ muốn nàng xây dựng sự nghiệp cho bản thân sao? Nghĩ như vậy làm Dương Lăng cảm thấy thoải mái hơn khi tận hưởng sự dịu dàng hầu hạ của nàng.
Thấy Dương Lăng ngáp mấy cái, cặp mắt lờ đờ, Hàn Ấu Nương vội giúp y cởi áo ngoài, bảo:
- Tướng công, chàng hãy cởi áo rồi đi nghỉ trước đi!
Dương Lăng buồn ngủ ừm một tiếng, nương theo tay nàng cởi bỏ áo ngoài, sau đó kéo gối lại xoay mình nằm xuống ngủ, miệng lẩm bẩm:
- Thật không thức nổi nữa rồi. Nàng hãy mau ăn cơm rồi cũng ngủ đi nhé!
Hàn Ấu Nương vâng một tiếng, cầm lấy cổ áo giũ giũ để xếp lại. Chợt nghe
cạch
một tiếng, từ trong áo rơi ra một vật, Hàn Ấu Nương hiếu kỳ nhặt lên xem. Dưới ánh đèn dầu, nàng thấy rõ đó là một chiếc túi thơm tinh xảo, kiểu dáng dành cho nữ, chẳng những được may tinh tế bằng chất liệu cao cấp, mà còn thoang thoảng mùi thơm. Khuôn mặt nàng tái hẳn đi.
Tay nàng run ghê gớm, muốn mở nó ra xem, nhưng đồng thời cũng chẳng muốn biết, vậy có thể lừa mình lừa người mà coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Do dự một hồi lâu, cuối cùng nàng không kềm nổi sự tò mò, nhẹ nhàng mở chiếc túi, lấy từ bên trong ra một hạt trân châu óng ánh bóng loáng.
Dưới ánh đèn phản chiếu, màu sắc viên trân châu đẹp đẽ vô cùng. Hàn Ấu Nương không khỏi tròn xoe mắt, bụng bảo dạ: "Đẹp quá, nó chính là trân châu mà người ta thường nói đến sao? Tướng công làm thế nào mà có vật này, còn được đựng trong túi thơm của nữ nhân nữa. Chàng ... chàng có nữ nhân khác ở bên ngoài rồi sao?"
Vừa nghĩ đến khả năng duy nhất này, Hàn Ấu Nương cảm thấy đau đớn không thôi. Thảo nào khỏi bệnh rồi mà phu quân vẫn chưa thực hiện cái "lễ vợ chồng" với mình. Lúc sắp xuất giá, bà thím có dạy qua cho mình, nói là phu thê phải … phải làm chuyện ấy thì mới trở thành phu thê. Chiếc khăn trắng thím ấy đưa cho mình để nghiệm hồng (kiểm tra máu trinh) vẫn còn cất trong rương.
Lòng nàng hoảng loạn: "Chẵng lẽ phu quân không chỉ phong lưu bên ngoài mà còn muốn ... kiếm cớ đuổi mình, thế nên mới không gần gũi mình sao? Nhìn cái túi thơm và viên châu bảo này cũng biết nữ tử đó gia cảnh nhất định chẳng phải tầm thường, nếu như phu quân yêu mến ả, hẳn sẽ không nạp về làm thiếp. Mình cứ nghĩ vì chàng mới khỏi bệnh nên không thích thú chuyện ấy, mình là con gái, chàng đã không đề cập đến thì dĩ nhiên mình chẳng thể mở miệng được. Nào ngờ chàng lại ... lại ..."
Dương Lăng mơ mơ màng màng kéo chăn đắp, khó chịu vì đi ngủ mang vớ dài không được thoải mái. Y cởi vớ ra, vất chúng sang một bên thì phát hiện thấy vẫn còn ánh đèn lập loè. Tình cờ ngoảnh đầu lại, y thấy Hàn Ấu Nương đang ngồi bên mép giường, lưng quay về phía mình, bờ vai yếu mềm đang run lên từng chập, còn thoáng nghe có tiếng thút thít.
Tình cảnh này khiến cho men rượu trong người Dương Lăng vơi hết mấy phần. Y vội vàng trở mình ngồi dậy, xoay vai Hàn Ấu Nương lại thì thấy nước mắt long lanh như ngọc rơi từng hàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Tiếng nức nở rất thương tâm làm y vội dịch sát đến, ôm chặt lấy bờ eo mảnh mai của nàng, xót xa thốt lên:
- Ấu Nương, sao nàng lại như thế này? Nàng có chuyện gì mà đau lòng đến vậy?
Hàn Ấu Nương vội lau nước mắt, ngoảnh mặt đi khẽ nói:
- Có phải tướng công hiềm Ấu Nương hầu hạ không chu đáo nên muốn ... muốn ruồng bỏ Ấu Nương phải không?
Dương Lăng thấy nàng khóc rất tội nghiệp, tim y cũng cảm thấy đau nhói, vội phân trần:
- Ấu Nương, sao nàng lại nói thế? Những ngày nàng theo ta phải chịu đựng biết bao cực khổ, vậy mà chẳng oán trách gì. Điều ấy Dương Lăng ghi khắc trong tim, sao có thể làm những chuyện như thế chứ?
Hàn Ấu Nương xòe bàn tay ra, u uất nói:
- Tướng công, nếu không phải như vậy, hạt châu này từ đâu mà có? Chàng … chàng đừng dối thiếp nữa!
Nhìn viên trân châu, Dương Lăng mới giật mình hiểu ra. Y cười ha hả, ôm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của Ấu Nương, nhưng nàng cứ khăng khăng vùng ra. Từ nhỏ nàng đã luyện võ công, nếu lúc này thật sự muốn phản kháng, Dương Lăng chắc chắn sẽ không giữ được nàng.
Từ lúc Dương Lăng gặp nàng đến nay, nàng vẫn luôn hết mực nhu mì, chẳng hề có chút nào không vâng lời, tính cách thật không như một nữ tử hoạt bát sống động. Giờ nàng bộc lộ chút dỗi hờn, y lại cảm thấy hết sức thú vị, mặt dày ôm lấy vai nàng một lần nữa. Hàn Ấu Nương vùng vằng mấy cái, Dương Lăng càng ôm chặt thêm, Hàn Ấu Nương liền thôi không dùng sức nữa, chỉ quẫy vai lấy lệ, quay đầu không nhìn mặt y.
Dương Lăng nhón lấy viên trân châu, cười ha hả:
- Ấu Nương, viên trân châu này có đẹp không? Sắp đến Tết rồi, để ta tìm thợ xuyên sợi dây qua cho nàng đeo cổ có được không nào?
Hàn Ấu Nương quay đầu lại, kinh ngạc hỏi:
- Hạt châu này … là cho thiếp ư?
Dương Lăng nháy nháy mắt, vờ làm ra vẻ kì quái hỏi:
- Không cho nàng chẵng lẽ cho ta? Nàng có thấy nam nhân nào đeo cái thứ này chưa?
Hàn Ấu Nương đỏ lựng cả mặt, nhưng nhớ đến chiếc túi thơm, vẫn không nhịn được bèn ấp úng hỏi:
- Nhưng mà … nhưng mà chiếc túi thơm này … tướng công, không phải chàng đã có nữ nhân ở bên ngoài chứ?
Dương Lăng giật thót người, nhớ lại khuôn mặt xinh xắn của Mã Liên Nhi. Mặc dù hai người không có tư tình gì bí mật, nhưng Mã Liên Nhi rất có tình ý đối với y, và y thật ra cũng rất thích cô gái xinh đẹp ấy. Trong lòng hơi hoảng nên y kéo chiếc áo ở phía mép giường lại, lục lọi bên trong lớp áo kép một hồi rồi lấy ra mấy đĩnh bạc trắng, bảo:
- Ồ … nàng nói đến cái này à. Ta uống nhiều rượu, chỉ muốn đi ngủ cho nên vẫn chưa kịp nói với nàng. Thực ra hôm nay Mã dịch thừa vì được ta giúp đỡ xử lý vụ kiện nên đã mời Mẫn đại nhân và ta đi uống rượu. Trong bữa tiệc ông ấy có biếu ta bốn mươi lạng bạc để cảm ơn. Cái túi thơm và viên trân châu là lễ vật mà Mã tiểu thư, người đã tới nhà chúng ta ngày hôm đó, tặng riêng cho nàng. Nàng chớ có hiểu lầm!
Hàn Ấu Nương trước giờ nào đã thấy đĩnh bạc lớn như vậy: bốn mươi lạng bạc chất lượng thượng hạng, đó quả là một con số khổng lồ. Nàng tròn xoe mắt kinh ngạc thốt lên:
- Trời ạ, tướng công chẳng qua chỉ nghĩ giúp cách cho ông ta thôi mà đã được tạ lễ nhiều như vậy sao?
Dương Lăng nhét ngân lượng vào tay nàng, cười nói:
- Nương tử hãy cất đi! Giờ thì yên tâm, không còn buồn phiền gì nữa rồi nhé!
Đĩnh bạc trong tay lạnh ngắt, nặng trĩu. Hàn Ấu Nương bị y trêu đến đỏ cả mặt. Nàng cắn môi, con tim hoảng loạn đã yên ổn lại đến tám phần. Nàng nghĩ bụng, giờ trượng phu vẫn còn say, ngày mai chưa chắc còn nhớ chuyện đêm nay. Có vài chuyện sao mình không nhân tiện hỏi luôn một lần cho rõ ràng, cũng để lòng khỏi phải lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Chủ ý đã định, nàng chợt đặt bạc xuống, đưa ống tay áo lên che mặt, ngượng ngùng nói:
- Ấu Nương … Ấu Nương có một câu muốn hỏi tướng công, xin tướng công chớ chê cười thiếp!
Dương Lăng lấy làm lạ, hỏi:
- Chuyện gì vậy? Được rồi, hôm nay Ấu Nương đại nhân cứ thăng đường xét hỏi, Dương mỗ đây biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết. Đại nhân xin cứ hỏi đi!