Chương 40: Thoát hiểm


- A...!

Trong tiếng thét chói tai của Mã Liên Nhi, Dương Lăng đã kể xong truyện "Oan quỷ lục". Hê hê! Thật là thành công rực rỡ. Mã Liên Nhi đang sợ run cầm cập, cực kỳ giống một chú chim cun cút, nói chung y đã vớt vát được một chút mặt mũi cho "Đại thoại Tây Du".

Cười thoả mãn, Dương Lăng nhìn lên miệng hố trắng nhờ nhờ bên trên. Mặc dù trời vẫn chưa sáng nhưng trong không khí đã thoáng có chút hơi ấm của buổi sớm mai.



Mã Liên Nhi vẫn co ro trong chiếc áo choàng, có thể là vì lạnh, cũng có thể là vì sợ. Dương Lăng buồn cười, vỗ vỗ vai nàng, khích lệ:

- Trời sáng rồi, chúng ta đã chịu đựng được.

- Trời sáng rồi ư?

Từ trong lòng y, Mã Liên Nhi chầm chậm ló đầu ra, tham lam nhìn những tia sáng dịu nhẹ trên miệng hố. Trời sáng thì tốt rồi, trời sáng thì sẽ không còn phải sợ nữa. Không ngờ tên tú tài đáng ghét này lại biết kể không ít truyện, nhưng mấy truyện ma quỷ đó cũng kích thích thật.

Dương Lăng cười thầm trong bụng, cả đêm kể liền mấy truyện đã được y gia công chỉnh sửa như "Oán quỷ lục", "Hồn ma hoa anh đào
, "Ký túc xá nam sinh số 17", nói thật, ngay bản thân y cũng thấy nổi da gà.

Thấy vẻ cười cợt trên mép y, Mã Liên Nhi hậm hực lườm y một cái, làm mặt giận:

- Là huynh cố ý phải không?

Dương Lăng giật mình, thái độ của cô nàng trông không được thoải mái lắm, có lẽ do nằm trong lòng mình quá lâu. Một bên má nàng đã bị ép đến đỏ lựng, tóc tai rối bời, dáng vẻ càng thêm mấy phần quyến rũ, tựa như một cô vợ vừa mới thức dậy, lười biếng và yêu kiều, vẻ mặt hờn dỗi trông lại càng động lòng người quá đỗi.

Dương Lăng vội quay đầu, múa may chân tay đang tê rần một hồi rồi chầm chậm chui ra khỏi hố tuyết. Như chiếc lưới trong tay người đánh cá, màn đêm đang được từ từ thu lại, trời đất chìm trong màu xám bạc. Mặt trời vẫn chưa xuất hiện, song chân trời đã bắt đầu ửng sáng.

Thật là lạnh. Đối với một người đang đói như y, cái cảm giác khi không có một tia nắng nào quả thật giống như đang ở dưới địa ngục. Phóng mắt nhìn chung quanh chỉ thấy một màu trắng xoá, không biết mình đang ở nơi nào, không có ánh nắng, thậm chí y không thể nhận ra phương hướng giữa núi rừng bị băng tuyết bao phủ như thế này.

Mã Liên Nhi cũng chui ra khỏi hố tuyết, nàng ngó quanh rồi vui mừng:

- Thật may trời không âm u, tuy mặt trời chưa ló dạng nhưng cũng có thể thấy được đông tây nam bắc rồi. Đi theo muội, chỉ cần ra khỏi khu rừng này, chúng ta sẽ có hy vọng trở về.

Hai người đã không thể nào tiếp tục chịu đựng thêm một đêm trong núi rừng nữa rồi, phải nhân lúc còn tí sức lực mà cố gắng nhanh chóng rời đi. Trải qua một đêm khốn đốn, thể lực của bọn họ đã kém trước nhiều, hai người đành phải vừa dìu nhau vừa khập khiễng đạp tuyết men theo một dòng suối đã bị đóng băng mà đi từ từ. Cùng sóng vai dắt nhau đi, Mã Liên Nhi và y lại giống như một đôi bạn đồng hành đang "đạp tuyết tìm mai".

Đã chẳng thể nhìn ra được diện mạo ban đầu của dòng suối là như thế nào nữa, lớp tuyết dày đặc đóng trên bề mặt giống như một con đường uốn lượn giữa núi rừng. Chỉ có những cột băng cao ngất thỉnh thoảng mọc lên ở hai bên bờ nhắc nhở người ta rằng đây từng là một dòng suối nhỏ nước reo vang chảy siết. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, trút những hạt tuyết trên cây xuống cổ hai người, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu qua những tầng cây.

Đi được hơn nửa canh giờ, hai người đã ra khỏi khu rừng rậm, lên tới một sườn núi tuyết cây cối thưa thớt. Ngẩng đầu nhìn quanh, từ phía tây trải dài về hướng đông bắc đều là những ngọn núi không cao lắm nhấp nhô đan xen. Ngoại trừ những thân cây có màu tàn tro, khắp ngọn núi chìm trong thế giới màu bạc trắng xóa.

Tia nắng đầu tiên ló dạng mang đến chút hơi ấm cho hai người. Hai người đang hăng hái muốn tiếp tục đi về phía trước thì một con sóc chợt nhảy phốc qua trước mặt, để lại một hàng những dấu chân lờ mờ trong vùng đất tuyết bao la vô hạn. Rồi sau đó nó kéo theo chiếc đuôi to xù lủi vào trong một hang tuyết.

Mã Liên Nhi mừng rỡ, vội vã buông tay Dương Lăng, hớn hở chạy tới nằm trườn trên mặt tuyết nhìn một lúc, sau đó bất chấp cái lạnh bắt đầu lấy tay đào bới. Dương Lăng cười nhăn nhó bước tới hỏi:

- Đại tiểu thư à, lúc này mà cô còn muốn bắt sóc để chơi sao?

Mã Liên Nhi vẫn nằm soài như một chú cún con đang cào tuyết, thở hổn hển đáp:

- Đừng ngốc nữa! Mau giúp muội đào đi nào! Trong hang sóc chắc chắn sẽ có đồ ăn. Trong hang của một con sóc có thể lấy được tới mấy cân lương thực đó. Đào được rồi, cho dù hôm nay không thoát khỏi đây được, chúng ta cũng sẽ không chết đói.

Vỗ trán một cái, Dương Lăng vứt cây gậy trong tay, phụ nàng đào bới. Đầu tiên hai người dẹp hết đống tuyết phía ngoài, sau đó lại ba lần làm gãy khúc gậy mới mở rộng được miệng hang đông cứng. Con sóc đã trốn mất bằng một cửa hang khác. Hang của nó rất sâu, Dương Lăng đưa tay vào mò, mò đến khi mặt mày dính đầy bùn đất mới được toại nguyện, y moi ra được rất nhiều quả khô như hạt dẻ, hạt kê, táo gai (họ Crataegus)…

Hai người phấn khởi ngồi xổm trên tuyết kiểm lại chiến lợi phẩm. Dương Lăng cầm hai hạt kê lên, chà chà lên vạt áo, rồi đưa cho Mã Liên Nhi một hạt. Hai người tham lam dùng miệng bóc vỏ hạt, sau đó nhai lấy nhai để nghe rôm rốp cái hạt đã đông cứng ngắc.

Dương Lăng mỉm cười nhìn Mã Liên Nhi đang nhai ngon lành, vốn định khen nàng mấy câu, đột nhiên thấy cô nàng biến sắc, mặt trắng bệch như tuyết. Dõi theo ánh mắt kinh hoàng của nàng, Dương Lăng đưa mắt nhìn ra sau lưng, trái tim lập tức nặng trĩu. Sói! Đến những bốn con, con nào con nấy so với con hôm qua còn to hơn, khoẻ mạnh hơn, dữ tợn hơn.

Bốn con sói cùng bước nhẹ nhàng nhanh chóng áp sát bọn họ. Dương Lăng đột nhiên đứng dậy. Bốn con sói, một trước ba sau, tạo thành hình tam giác từng bước áp sát. Hàm răng lởm chởm trắng nhọn, ánh mắt hung tợn khiến người ta phải khiếp sợ.

Mã Liên Nhi cũng run rẩy đứng dậy. Tuyệt vọng liếc nhìn những con sói hoang đang tới gần hơn, nàng bất chợt gọi to:

- Dương Lăng!

Dương Lăng bị kéo xoay người lại, đón lấy y chính là khuôn mặt đang ửng hồng cùng với đôi mắt không rõ đang ẩn chứa tình cảm gì của Mã Liên Nhi. Nàng đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy Dương Lăng, giọng run run:

- Dương Lăng, huynh ôm muội đi!

Cả người run rẩy, nàng siết chặt lấy Dương Lăng, hơi thở gấp gáp tìm kiếm bờ môi y.

Bốn con sói vì hành động quái dị của hai sinh vật này mà thoáng dừng chân lại. Con sói đi đầu gừ một tiếng uy hiếp, đoạn tiến nhanh dần. Mười lăm trượng, mười trượng, năm trượng, tiến vào phạm vi có thể tấn công. Cái chân sau mạnh mẽ của nó chợt co lại, nó đã muốn phóng lên.

Ngay vào lúc này, "tách", tiếng dây cung bật mạnh, một mũi tên nhọn hoắt không biết từ đâu bắn đến xuyên qua bụng con sói. Lực tên bắn cực mạnh, đầu mũi tên xuyên thủng bụng sói rồi cắm vào trong tuyết. Con sói tru lên một tiếng dài thê lương, hai chân lẩy bẩy rồi ngã xuống mặt đất. Chỉ trong chốc lát máu tươi đã thấm đỏ một mảng lớn.

Nghe tiếng tru thảm thiết, bọn Dương Lăng lập tức quay đầu nhìn lại. Ba con sói hoang thấy con sói kia bị trúng tên nên đã dừng chân lại, cùng tru gào nhìn quanh tìm kiếm nơi bắt nguồn của sự uy hiếp. Thân hình thon mảnh của chúng nhanh nhẹn chạy quanh một vòng, sau đó quay lưng định chuồn đi.

Lúc này lại có ba mũi tên nhọn xé gió xuyên qua rừng cây bay vút ra, bắn chết cả ba con sói một cách cực kỳ chuẩn xác. Con sói có thể hình nhỏ nhất bị lực tên bắn văng lông lốc, thân thể nảy lên không trung rồi rơi phịch xuống đất, tắt thở.

Dương Lăng và Mã Liên Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ngước đầu nhìn quanh tìm kiếm ân nhân cứu mạng. Trên sườn núi là một vùng trắng xoá, ánh nắng của mặt trời mọc phản chiếu từ đó khiến mắt hai người bị chói loà. Dương Lăng nheo mắt lại, phát hiện dưới những cây bạch dương bên sườn núi lộ ra bóng dáng mấy người đang từng bước đi về phía bọn họ.

Tổng cộng có bốn người. Dẫn đầu là một đại hán thân hình vạm vỡ, mặc chiếc áo dài màu tro xanh, tuổi chừng ngoài bốn mươi, thân trên khoác chéo một tấm da thú đã sờn rách, lưng đeo một cây cung săn dài, tay cầm một cây xiên sắt.

Ba người đi sau, người lớn nhất khoảng hơn hai mươi tuổi, đang cầm một cây cung, sau lưng mang ba, bốn con gà rừng, bộ lông dài của chúng đung đưa trong gió. Nhỏ nhất là một thằng bé kháu khỉnh, khuôn mặt bụ bẫm đỏ bừng, tuy trông bẩn thỉu nhưng lại cứng cáp như một tảng đá.

Nó chỉ độ mười hai, mười ba tuổi, mặc chiếc áo da dê rách nát, lưng đeo một cây cung, tay đang nắm dây thừng dắt một con hoẵng nhỏ bị thương. Cặp giò nhỏ nhắn, ngắn ngủn của con vật đang vất vả khó nhọc nhấc bước trên mặt tuyết phủ dày quá gối, thằng nhỏ đôi khi quay đầu lại dùng cây gậy trong tay vụt xuống mông con hoẵng một cái.

Người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi trông khá anh tuấn, y liếc nhìn hai người Dương Lăng một cách thân thiện, rồi kêu gã trông trẻ hơn một chút và thằng nhóc mép chỉ mới lún phún lông măng cùng đi thu thập xác sói. Họ rút mũi tên ra khỏi xác mấy con vật, quệt máu trên mũi tên lên da sói, cắm tên lại vào trong bao, sau đó nện mạnh một phát xuống đầu con sói còn chưa tắt thở, rồi lấy dây thừng ra cột chung chân của bốn con sói lại.

Người trung niên đi đến trước mặt hai người Dương Lăng, nhìn họ từ trên xuống dưới. Ông thấy hai người này, nam thì mặt dính đầy bùn, nhưng lại có khí chất của một kẻ đọc sách; nữ thì quần áo xốc xếch, nhưng chất liệu vải không tầm thường, dung mạo cũng không giống với người sống trong núi. Ông ta hoài nghi hỏi:

- Hai vị là người ở đâu? Sao lại chạy đến vùng rừng núi hoang dã ở Ngũ Sách Lĩnh này?

Dương Lăng thấy ông ta râu ria xồm xoàm, tuy trông cục mịch song mặt mũi ngay thẳng có vẻ chính khí, nên cảm thấy hơi yên tâm. Có điều đây là vùng núi rừng hoang vu, y vẫn phải cẩn thận một chút, không dám nói thật với gã đại hán trông như ngọn núi này.

Y chắp tay đáp:

- Chúng tôi... Huynh muội chúng tôi vốn định đi tới trạm Kê Minh thăm người thân, trên đường gặp phải quan binh và giặc Thát đang đánh nhau, trong lúc trốn chạy đã trốn đến nơi này. Đa tạ ơn cứu mạng của đại thúc!

- Hi hi, huynh muội ư? Vị đại ca này, vừa rồi đệ thấy hai người đang thơm môi nhé!

Thằng bé kháu khỉnh bụ bẫm không biết đã chạy tới từ lúc nào, đang vừa giậm tuyết vừa nói. Chân nó quấn một đống xà cạp, bên trên lại khoác hai tấm da thú, khiến cho vóc người vốn không phải là thấp cũng trở nên béo lùn, hết sức đáng yêu.

Mặt của Dương Lăng và Mã Liên Nhi lập tức đỏ bừng, người trung niên mắng:

- Đừng nói bậy bạ nữa, đi giúp anh mày buộc thú săn lại đi!

Thằng nhóc lè lưỡi, ấm ức:

- Vốn là vậy mà, bọn họ có thơm môi mà. Có con thấy, đại ca thấy, nhị ca thấy, cha cũng thấy...

Đại hán đá một cước vào mông của thằng nhóc đang lẩu bẩu lầu bầu, cười mắng:

- Thằng nhóc này, mày lắm mồm quá đấy, về ta sẽ phạt không cho mày ăn cơm!

Sau đó ông quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt cảnh giác loé lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, hỏi:

- Ta họ Hàn, là thợ săn trên núi. Hai vị rốt cuộc là người ở đâu?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngược Về Thời Minh.