Chương 9: Nhà có vợ hiền.


Kết quả, đứng trước công đường Dương Lăng đã nói những gì mình thấy, chứng thực rằng Mã Ngang đích xác chưa hề nặng tay với ông chủ họ Vương.

Già trẻ lớn bé nhà họ Vương bèn quỳ sụp xuống khóc lóc thê thảm, kêu gào kể lể rằng bình thường thân thể cha, ông bọn họ mạnh khoẻ như thế nào, rồi chắc chắn là đã bị Mã Ngang hành hung mà chết ra làm sao, khiến cho vị Huyện thái gia từng trải chiến trường này phải vò đầu bứt tóc, ngồi ở bên trên mà đôi mắt nhỏ trợn tròn, không nghĩ ra được chủ ý gì.

Ngồi phía sau một chiếc bàn thấp mặt bên công đường là Hoàng huyện thừa. Nhiệm vụ của huyện thừa là phụ tá cho huyện lệnh, có thể nói là không việc gì trong huyện mà không thể hỏi tới. Nhưng theo thông lệ, để tránh hiềm nghi lấn quyền, huyện thừa chỉ tương đương với huyện lệnh dự bị, bình thường giống như một ông tượng gỗ ở trong miếu, không bày tỏ thái độ với bất cứ chuyện gì.



Vị Hoàng huyện thừa này lại là văn nhân, mà thời đó trọng văn khinh võ, thế nên ông ta vốn rất xem thường cái vị Huyện thái gia xuất thân nhà binh này, cho nên luôn ở bên cạnh đóng vai Từ Thứ (1). Hơn nữa Mẫn huyện lệnh cũng sớm đã quen coi ông ta như không tồn tại, thế nên cũng tuyệt nhiên chẳng hỏi ý về bất cứ chuyện gì.

Đang lúc Mẫn huyện lệnh ngồi bứt râu không biết làm thế nào, một bộ đầu bước đến nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Hắn phất ống tay áo, lớn tiếng nói:

- Tạm thời bắt giữ Mã Ngang, thi thể sẽ do ngỗ tác (người làm nghề khám nghiệm tử thi, thời nay là nhân viên pháp y) trông giữ. Những người khác hãy về nhà trước đi, chờ cho bổn quan khám nghiệm xong sẽ tiếp tục định án.

Mã Ngang bị đưa vào trong đại lao. Mọi người sau khi để lại danh tính, chỗ ở xong thì đều được mời về. Dương Lăng cũng đứng dậy cáo từ Mẫn huyện lệnh, rời khỏi công đường.

Mã tiểu thư vội bước đuổi theo, hơi nhún người nói:

- Đa tạ Dương tú tài đã vì huynh trưởng tôi mà nói rõ sự thật.

Người con gái này quả thật là hoa nhường nguyệt thẹn, trong công đường không rét như ở bên ngoài nên khuôn mặt lạnh cóng của nàng đã khôi phục lại vẻ mềm mại và lộng lẫy, trắng nõn mịn màng như ngọc quý, dung mạo xinh tươi lại càng thêm động lòng người.

Dương Lăng nghe nàng gọi mình là tú tài, không khỏi nghĩ đến mấy gã hủ nho nghèo kiết xác, cảm thấy rất không thoải mải, bèn cười ha hả đáp:

- Tôi cũng chỉ chiếu theo sự thật mà trình bày. Ban nãy trên phố thấy Mã tiểu thư rất có phong thái của nữ trung hào kiệt, hà tất phải trịnh trọng gọi tú tài gì gì đó, cứ gọi thẳng tên tôi là được.

Mã tiểu thư gượng cười nói:
- Vậy, xin đa tạ Dương công tử. Tới lúc xét xử lại sẽ còn phải phiền Dương công tử làm chứng tiếp vậy.

Đang nói đến đó, từ ngoài cổng chợt có một viên quan tuổi trạc ngũ tuần, dưới cằm đính ba chòm râu vội vội vàng vàng bước vào.

Mẫn huyện lệnh lúc này đã hạ lệnh bãi đường nhưng chưa đi khỏi, thấy viên quan nọ bước vào bèn lập tức bước tới nghênh đón:

- Mã đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm! Chuyện này thực khiến cho huynh đệ nhức đầu, ngài xem làm sao cho tốt đây?

Hắn là người thẳng ruột ngựa, cũng may mà Mã đại nhân còn cơ trí một chút. Nhận thấy trên công đường ngoài Mẫn huyện lệnh và con gái của mình ra còn có một người thanh niên lạ mặt, trong lòng Mã dịch thừa cảm thấy hơi e ngại, không dám đề cập đến vụ án.

Thấy con gái làm lễ với mình, lão chỉ khoát tay rồi nhìn Dương Lăng nghi hoặc hỏi:

- Vị này là…
Mã tiểu thư vội giới thiệu:
- Phụ thân, vị tú tài này tên là Dương Lăng. Con cùng ca ca đi mua sắm lễ vật mừng sinh nhật mẫu thân, lão chủ tiệm đó gạt lấy trân châu của con, kết quả bị ca ca mắng cho hổ thẹn tức tối mà chết. May nhờ có Dương công tử đây vì nghĩa nói sự thật, làm chứng giúp ca ca, thế nên ca ca mới chưa bị định tội vì những lời nói phiến diện của đối phương. Ngày mai ra công đường sẽ lại phải làm phiền Dương công tử nữa.

Mã dịch thừa nghe xong liền vội vàng chắp tay cảm tạ, hai bên khách sáo một phen.

Mẫn huyện lệnh vốn là người nóng tính, không thể nhịn được nữa, bèn nói:

- Mã đại nhân, không phải là huynh đệ không muốn giúp ngài. Nhà họ Vương đó người đông thế mạnh, lại còn có hương thân láng giềng ra làm chứng giúp, trăm miệng một lời. Mặc dù có lời chứng của Dương tú tài, nhưng đây là một vụ án mạng, huynh đệ không dám tùy tiện thả người đâu.

Mắt thấy vị Huyện thái gia này có cá tính như vậy, Dương Lăng không khỏi phì cười, lại thấy hai người muốn nói mấy câu mà mình không tiện nghe, y bèn vội chắp tay cáo từ. Mã tiểu thư là người rất thông minh, thấy vẻ lắc đầu phì cười của y, cảm thấy dường như y đã có phương cách sẵn trong lòng. Hôm qua trong tiệc rượu nàng đã gặp qua Mẫn huyện lệnh. Giống như cha nàng, lão ta cũng xuất thân từ quân nhân, không được mềm dẻo, khéo léo. Biết đâu vị Dương tú tài này đã có biện pháp cứu người, dẫu gì thì những kẻ đọc sách chắc hẳn đều đã đọc qua luật Đại Minh.

Nghĩ đến đây Mã tiểu thư vội đuổi theo y, dịu dàng hỏi:

- Dương công tử, nhìn thần sắc huynh, dường như đã nghĩ ra cách cứu ca ca tôi rồi phải không?

Vừa nghe Mã tiểu thư hỏi như vậy, Mẫn huyện lệnh và Mã dịch thừa đều bất giác chấn động, bốn con mắt đều dồn về Dương Lăng.

Y giật nảy mình, vội vàng xua tay nói:
- Đâu có, đâu có! Tại hạ chỉ là một nhân chứng, làm sao có thể qua mặt Huyện thái gia mà bày mưu tính kế chứ?

Hai vị Mẫn, Mã nghe thế liền cảm thấy vô cùng thất vọng, ai dè Mã tiểu thư lại hết sức lanh trí, lập tức hỏi dồn:

- Nói vậy là không phải Dương công tử không có biện pháp, mà chỉ vì thân phận không tiện can dự vào vụ án thôi ư?

Dương Lăng chỉ cần nói một câu là mình không có biện pháp nào, lúc đó sẽ có thể lập tức rời đi, quay về tiếp tục kiếm tìm phương pháp làm giàu thời cổ đại, sắm cho Hàn Ấu Nương một phần di sản hậu hĩnh, rồi sau đó thì trở về âm tào địa phủ tiếp tục quậy cho Ngưu Đầu, Mã Diện phải nhức đầu. Nhưng ở trước mặt một tiểu mỹ nhân thánh khiết như đoá phù dung trên mặt nước thế này, có người đàn ông nào lại tự nhận mình là vô năng được chứ?

Bị nàng ta khích, Dương Lăng buột miệng:

- Đúng vậy, tại hạ chỉ là một gã tú tài, do ngẫu nhiên nên mới làm nhân chứng cho chuyện này mà thôi. Nếu như tại hạ lại ra mặt khoa tay múa chân xét án thay cho Huyện thái gia, vậy chẳng phải đã vượt quá thân phận hay sao?

Mã tiểu thư nở một nụ cười rạng rỡ, chợt uyển chuyển quỳ sụp, vái Dương Lăng năn nỉ:

- Dương công tử! Ca ca tôi mặc dù là người hơi lỗ mãng, nhưng quyết sẽ không phải là kẻ ác xấu xa. Chủ tiệm họ Vương đó thấy lợi quên nghĩa mà chết, giờ lại đòi ca ca tôi phải đền mạng cho lão ta, Dương công tử có thể nhẫn tâm mà đứng nhìn hay sao chứ?

Huyện tôn đại nhân và gia phụ đều xuất thân võ biền, tính tình bộc trực, về mặt pháp luật chỉ biết sơ sơ. Dương công tử đã thông hiểu luật pháp, sao có thể thấy chết mà không cứu?

Thánh nhân có câu: "Đọc sách thánh hiền để mà làm gì?" Chỉ có "đảm đương" mà thôi. Khi gặp chuyện chỉ nói có hổ thẹn hay không hổ thẹn, mà không hỏi sẽ có họa gì hay không. Nếu biết rõ là chuyện bất công, nhưng lại tìm cớ lảng tránh không chủ trì chánh nghĩa, ấy gọi là vô sỉ. Dương công tử nghĩ sao?

Dương Lăng cứng miệng á khẩu, không ngờ tiểu cô nương này mồm miệng lại lanh lợi như vậy. Y không khỏi xấu hổ, một mặt vội lục lọi ký ức dung hợp từ hai kiếp lại xem có thể nghĩ ra được một vài biện pháp dựa vào luật Đại Minh và cách phán quyết vụ án ở hậu thế để giúp Mã Ngang hay không, một mặt bước tới đỡ nàng ta dậy, cất tiếng:

- Xin Mã tiểu thư hãy mau đứng dậy. Theo tôi thấy, e rằng bản thân chủ tiệm họ Vương đã mang bệnh từ trước. Mặc dù lệnh huynh có đẩy ngã lão ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức khiến lão phải chết. Tuy nhiên, hiện giờ tinh thần mọi người trong nhà họ Vương đều đang rất cao, trăm miệng một lời, người thì đã chết ở đó, lệnh huynh lại quả thực có đụng vào người lão, nào có thể biện bạch rõ ràng có tội hay vô tội dễ dàng như vậy được? Dù cho tôi có chút ý kiến, cũng chưa chắc sẽ cứu được hắn.

Thời đại này nam nữ thụ thụ bất thân. Cho dù không muốn nhận đại lễ của nàng ta, muốn đỡ nàng ta dậy, y cũng chỉ được đưa tay ra dấu, giữ khoảng cách một thước, lúc ấy đối phương sẽ thuận theo dấu hiệu mà đứng lên. Giống như là người tinh thông Cửu Dương Thần Công vậy, có thể ở xa cả trượng mà phát công đả thương người.

Tuy biết những quy củ này, nhưng Dương Lăng vẫn theo thói quen ứng xử của thời hiện đại, cứ bước lên đỡ lấy cánh tay của Mã tiểu thư nâng nàng dậy. Cầm cánh tay mềm mại của nàng, khuôn mặt mịn màng đáng yêu lại ở ngay trước mặt, thậm chí y còn ngửi được mùi thơm như hoa tỏa ra từ trên người nàng, ngạt ngào hơn hẳn lúc nàng cưỡi ngựa lướt qua.

Trong lòng Mã tiểu thư ngượng ngập không thôi, thầm nhủ: "Trông hắn ra vẻ nhân tài, không ngờ cũng háo sắc như vậy, thừa cơ khinh bạc mình." Mã dịch thừa cũng cảm thấy hắn trực tiếp đỡ con gái mình lên như vậy là hơi lỗ mãng, nhưng lúc này đang cần cứu con ra khỏi ngục, lão lại chỉ có độc một đứa con trai này, nếu có phải dùng con gái để đổi lấy con trai mình lão cũng sẽ chịu.

Cho nên lão vờ như không thấy, vẫn bước đến nhờ vả:

- Có chủ ý gì xin công tử nói ra nghe thử. Không giấu Dương công tử, Mẫn huyện lệnh và ta đều vốn là quân nhân, mấy cái luật pháp này... E hèm, nếu như công tử có biện pháp gì thì đừng ngại nói ra xem sao. Cho dù có hiệu quả hay không, Mã mỗ đều xin ghi nhớ đại ân của công tử.

Lúc này Dương Lăng đã cưỡi trên lưng cọp, khó mà trèo xuống được. Y liếc nhìn sang Mẫn huyện lệnh, ra vẻ khó khăn.

Vị huyện thái gia này như trút được gánh nặng, rất "rộng lượng" khoát tay nói:

- Đúng đúng đúng! Bọn người đọc sách các ngươi có lắm chủ ý, có biện pháp tốt gì thì cứ việc kể ra. Ta đau đầu nhất là phải thăng đường xử án. Phải chi ở bên dưới là bọn Thát Đát thì ta đã vung đại đao lên ngay rồi. Phiền là phiền ở chỗ ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, nghe tới nghe lui thì chỉ có mỗi lão gia ta là vô lý, thực sự chẳng cách nào phán cho bọn họ được một cái lý. Đến nỗi bây giờ vừa nghe thấy tiếng trống đánh bên ngoài công đường thôi là trống ngực ta cũng đập thình thịch theo rồi.

- Việc này… việc này…,
Dương Lăng nói:
- Thường có câu: biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Toàn bộ quá trình xảy ra vụ án tôi đều đã tận mắt chứng kiến, không cần phải nói thêm gì. Có điều, tình tiết của vụ án lại tập trung vào việc ông chủ quán bị đánh chết hay do già yếu mà chết. Vì vậy… trước hết phải hiểu được toàn diện xem trước giờ ông lão đó đã có bệnh tật gì gì hay chưa, sau đó mới tìm sơ hở để có thể rũ bỏ hết mọi trách nhiệm, lấp luôn miệng bọn họ lại, khiến cho bọn họ không thể nói gì được nữa.

- Hay!
Mẫn huyện lệnh vỗ tay lớn tiếng khen khiến Dương Lăng giật cả mình.

Mã dịch thừa cũng thích chí xoa tay lia lịa nói:

- Dương công tử quả nhiên tài giỏi, lão phu chỉ biết lo lắng mà không thể ngang nhiên mà cứu con mình ra khỏi ngục, nghe cậu nói như vậy, dường như cách này rất ổn đó. Con ta đã không đánh người, cái lão già gì đó kia khẳng định là đã có bệnh từ trước. Mẫn đại nhân à, chuyện này vẫn phải phiền ngài phái người tìm hiểu cho rõ rồi.

Mẫn huyện lệnh liên thanh đồng ý:
- Được được được, không thành vấn đề! Thật đúng là kẻ đọc sách, lão Mẫn ta cứ đau đầu mãi về chuyện này, vừa nghe ngươi nói liền thấy rất có lý. Vẫn là kẻ đọc sách thâm độc, ha ha ha… À không, phải là… là kẻ đọc sách thông minh.

Dương Lăng thầm kêu xấu hổ. Chẳng qua vì cấp bách nên y mới đưa ra cái "kế trì hoãn" khi còn làm công tác giải quyết bồi thường bảo hiểm lúc trước mà thôi. Cả thế giới đều biết ngành bảo hiểm ở Trung Quốc nổi tiếng là: "Ký hợp đồng thì dễ còn đòi bồi thường thì khó". Các điều khoản nhiều và rối rắm đến nỗi có thể khiến cho một người tốt nghiệp thạc sỹ phải cảm thấy mình là thằng mù chữ. Những đòi hỏi về chứng cớ liên quan nhiều đến độ có thể khiến cho một người kiên nhẫn nhất cũng phải phát cuồng. Hiện giờ chẳng qua là y lấy dao mổ trâu để giết gà mà thôi.

Có điều khi thấy ánh mắt dịu dàng chứa đầy sự hâm mộ của Mã tiểu thư, cho dù là Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy có chút phởn phơ, khoái chí.

Khi Dương Lăng trở về nhà thì tuyết đã phủ trắng xóa. Tuyết bay rợp trời lại khiến cho không khí ấm hơn; bông tuyết rơi rơi bám đầy lên người y.

Ấu Nương đã về nhà, đang đứng ở trước cửa ngóng trông y trở về. Nhìn thấy bóng y từ xa xa, nàng liền chạy ào đến. Trông thấy nàng, Dương Lăng chợt cảm thấy ấm lòng, đồng thời lại có chút chột dạ. Buổi sáng khi Ấu Nương ra ngoài đi làm, mình đã nói là sẽ ở nhà chăm chỉ đọc sách, rốt cuộc lại bị nàng bắt ngay tại trận thế này. Nếu mà nàng mở lời trách móc, quả thực Dương Lăng vẫn có chút sợ nàng.

Không ngờ Ấu Nương lại chẳng hề đề cập gì về chuyện y không ở nhà, chỉ rất vui vẻ dìu y vào nhà, phủi tuyết trên người y rồi ân cần nói:

- Tướng công, chàng về nhà rồi. Thiếp đã làm cơm xong, đang lo không biết phải đi đâu để tìm chàng đó.

Dương Lăng xấu hổ đáp:
- Ừm, vốn ta định ở nhà an tâm đọc sách, song... À, cái này... chợt nhớ ra có một đồng niên (người thi đỗ đồng khóa) ở đây, cho nên ta đi thăm hắn một chút.

Ấu Nương mỉm cười, nói:
- Tướng công là đàn ông, không thể thiếu được mấy chuyện giao tiếp như vậy, Ấu Nương hiểu mà. Đúng rồi, hôm nay Ấu Nương ở tiệm may làm công, một buổi sáng đã may được mười chiếc áo, kiếm được mười văn tiền lận đó. Tiệm may này nhận vụ làm ăn bên trại ngựa ở sở Dịch Thừa. Có hơn trăm dịch sứ (phu trạm, người đưa thư) ở đó, bọn họ bôn ba tứ xứ quanh năm suốt tháng nên y phục hay hư rách lắm. Việc làm ăn của tiệm rất được, không ngờ vào thành làm công hóa ra cũng tốt thật.

Dương Lăng nhìn nàng mặt mày rạng rỡ, hào hứng kể chuyện đến đỏ bừng cả mặt, không kìm nổi bẹo nhẹ má nàng một cái, cười ha hả nói:

- Ấu Nương thật giỏi, đều tại bệnh của ta mà liên luỵ đến nàng. Nhìn thấy nàng đáng thương như vậy, thật làm cho ta rất là đau xót.

Hàn Ấu Nương bất chợt bị động tác thân mật của y làm cho sững người, khuôn mặt lập tức đỏ lựng. Nàng e lệ cúi đầu, bẽn lẽn nói:

- Tướng công, chúng mình là phu thê. Vốn phải trọn đời bên nhau, đồng cam cộng khổ mà.

Dương Lăng nghe vậy, trong lòng xúc động, không kềm được bèn kéo nàng ôm chầm vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng. Lần đầu thân mật với y như vậy, Hàn Ấu Nương ở trong lồng ngực tình lang mà không khỏi ngất ngây, lòng tràn đầy thoả mãn và hạnh phúc.

Một hồi lâu sau Hàn Ấu Nương mới khẽ đẩy y ra, sắc mặt ửng hồng, không dám nhìn y, chỉ cúi đầu vân vê dây lưng, ngượng nghịu nói:

- Tướng công, đồ ăn đang nóng, chàng hãy mau ngồi xuống để thiếp xới cơm cho.

Cơm canh dẫu rằng đạm bạc, nhưng so với khi ở vùng núi thì đã khá hơn rất nhiều. Hơn nữa ông chủ xưởng dầu còn tặng cho họ một chút dầu thô để nấu ăn. Mặc dù không thật quen với mùi vị của loại dầu này, nhưng Dương Lăng vẫn ăn nhiều hơn được một chút.

Nhìn sức ăn của y mỗi ngày một tăng, Hàn Ấu Nương cảm thấy vui hơn bao giờ hết, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Ăn cơm xong, Hàn Ấu Nương thu dọn bát đũa, buộc tạp dề bắt đầu rửa bát.

Dương Lăng cảm thấy mình thật đã biến thành một kẻ vô dụng, có cũng như không. Y muốn đến bên cạnh giúp nàng rửa bát đĩa, không ngờ Hàn Ấu Nương lại kinh ngạc kêu ầm lên, quở trách:

- Đời nào lại có đàn ông làm mấy việc này? Tướng công, chàng cứ ngồi đó đi, việc này là việc của phụ nữ người ta mà!

-
(1) Từ Thứ (tự Nguyên Trực): một quân sư tài ba của Lưu Bị. Do bị ép buộc phải đầu quân cho Tào Tháo, nên trong thời gian làm quan cho Nguỵ, ông không hề đóng góp gì nhiều cho Tào Tháo về mặt quân sự.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngược Về Thời Minh.