3
-
Người đàn ông mang tên Ove
- Fredrik Backman
- 3300 chữ
- 2020-05-09 02:22:57
Số từ: 286
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
Hoàng Anh dịch
LÙI CHIẾC XE CÓ GẮN RƠ-MOOC
Ove vén tấm rèm hoa xanh mà vợ ông đã đòi thay từ nhiều năm qua. Ông trông thấy một phụ nữ thấp người tóc đen tuổi chừng ba mươi, rõ ràng là người nước ngoài. Cô ta đứng hoa chân múa tay giận dữ với một người đàn ông tóc vàng cao quá khổ trạc tuổi mình. Anh ta thu mình ngồi trên ghế lái của một chiếc xe Nhật nhỏ đến nực cười. Chiếc xe có gắn rơ-mooc, và chính cái rơ-mooc này đang đụng vào tường nhà ông Ove.
Anh chàng cò hương bằng các cử chỉ nhỏ nhẹ hình như đang muốn giải thích với người phụ nữ rằng chuyện này coi vậy chứ không dễ dàng. Người phụ nữ thì hoàn toàn không nhỏ nhẹ chút nào, cô ta dường như muốn nói rằng chuyện này gắn liền với bản chất ngu ngơ của anh chàng cò hương.
— Trời đất, không thể nào… - Ông Ove kêu ầm lên qua cửa sổ khi một bánh xe của chiếc rơ-mooc cày lên luống đất trồng hoa nhà mình.
Vài giây sau đó, cửa trước nhà ông dường như tự động mở toang vì sợ ông sẽ lao thẳng qua nó.
— Mấy người đang làm cái quái gì vậy hả? - Ông Ove quát vào mặt người phụ nữ.
— Đúng rồi, cháu cũng đang tự hỏi mình câu đó đây! - Cô ta lớn tiếng đáp lại.
Ông Ove luống cuống mất một giây. Rồi ông quắc mắt nhìn cô ta. Cô ta cũng quắc mắc nhìn ông.
— Cô không thể lái xe ở đây. Cô có biết đọc không?
Người phụ nữ ngoại quốc tiến về phía ông. Chỉ tới lúc này ông mới nhận thấy hoặc cô ta đang có cái bụng bầu rất lớn, hoặc bị mắc thứ mà ông gọi là chứng béo phì khu trú.
— Cháu lái xe bao giờ?
Ông Ove im lặng nhìn cô ta vài giây. Sau đó cô ta quay sang phía anh chồng vừa mới xoay xở chui ra khỏi chiếc xe Nhật và tiến đến chỗ họ với hai bàn tay giơ lên trời và một nụ cười hối lỗi trên môi. Anh ta mặc một chiếc áo gi lê bằng len, và tư thế của anh ta cho thấy một sự thiếu can xi rõ rệt. Có lẽ anh ta phải cao gần hai mét. Ông Ove luôn cảm thấy hoài nghi đối với những người cao hơn một mét tám: Máu làm sao lên não họ một cách thuận lợi được kia chứ!
— Còn cậu là ai? - Ông hỏi.
— Là người lái xe ạ. - Anh chàng đáp với giọng cầu hòa.
— Thật hả? Anh mà lái xe cái gì chứ! - Người phụ nữ mang bầu quát lên, dù cô ta thấp hơn chồng tới hai cái đầu. Cô ta dùng cả hai tay đập mấy cái vào cánh tay của anh chồng.
— Thế còn cô này? - Ông Ove hỏi và nhìn cô ta.
— Dạ, là vợ cháu. - Anh chàng cò hương mỉm cười.
— Đừng có chắc mẩm là mọi chuyện sẽ mãi như thế. - Cô ta vặc lại, cái bụng bầu nảy tưng tưng.
— Nhìn thế chứ lái xe đâu có d…
— Em đã nói SANG PHẢI! Nhưng anh cứ nhất định lùi SANG TRÁI! Anh không chịu nghe em! Anh KHÔNG BAO GIỜ chịu nghe em!
Sau đó trong suốt một phút cô ta xổ một tràng những từ ngữ mà ông Ove đoán là lời chửi rủa bằng tiếng Ả Rập.
Anh chồng chỉ gật đầu đáp lại cô vợ với một nụ cười dịu dàng một cách không tin được. Chính là cái điệu cười của mấy ông sư mà ông Ove cực ghét.
— Ồ, thôi mà em, Anh xin lỗi. - Anh chồng nói với giọng vui vẻ trong lúc lôi hộp thuốc lá nhai trong túi ra và cho vào miệng một nhúm lá cỡ bằng quả óc chó. - Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, chúng ta sẽ thu xếp được!
Ông Ove nhìn anh chàng cò hương như thể anh ta vừa ngồi lên đầu xe của ông và để lại một vết trầy trên đó.
— Thu xếp cái gì mà thu xếp? Anh cán lên luống đất trồng hoa của tôi rồi!
Anh chàng cò hương lập tức nhìn xuống bánh xe của chiếc rơ-mooc.
— Cái này đâu có trồng hoa ạ? - Anh ta mỉm cười và dùng lưỡi lừa lừa cục thuốc lá trong miệng. - Thôi mà bác, chỉ có đất thôi à. - Anh ta nói tiếp như thể ông Ove đang đùa bỡn.
Trán ông bắt đầu nhíu lại thành một nếp nhăn đe dọa.
— Nó. Là. Một. Luống đất. Để trồng hoa.
Anh chàng cò hương gãi đầu, làm như bị thuốc lá dính vào tóc.
— Nhưng bác có trồng gì trong đó đâu…
— Tôi làm gì với luống hoa của tôi không phải là việc của cậu!
Anh chàng cò hương vội gật đầu, rõ ràng muốn tránh làm ông già bực mình thêm. Anh quay sang cô vợ như thể mong đợi sự giúp đỡ. Nhưng cô ta không có vẻ gọi là muốn làm thế cả. Anh lại quay về phía ông Ove.
— Bầu bí ấy mà bác. Xáo trộn hormone và những thứ khác… - Anh chàng cố biện bạch với một nụ cười.
Cô nàng bầu bí không cười. Ông Ove cũng không cười. Cô nàng bầu bí khoanh tay lại. Ông Ove nhét tay vào thắt lưng. Anh chàng cò hương rõ ràng không biết phải làm gì với đôi bàn tay quá khổ của mình, nên đành vung vẩy nó tới lui như hai mảnh giẻ lất phất trong gió.
— Cháu sẽ cố gắng thử lại lần nữa. - Cuối cùng anh nói và mỉm cười cầu hòa với ông Ove.
Ông Ove không cười đáp lại.
— Các phương tiện có động cơ không được phép vào khu vực này. Đã có biển cấm rồi.
Anh chàng cò hương gật đầu lia lịa và chạy tới chiếc xe, một lần nữa phải xoay xở để chui lọt vào ghế lái.
— Trời ơi. - Ông Ove và cô nàng bầu bí cùng lẩm bẩm một lượt. Điều đó làm ông bớt ghét cô ta một chút.
Anh chồng cho xe chạy tới trước vài mét. Ông Ove có thể thấy rõ anh ta chưa canh thẳng chiếc rơ-mooc. Anh ta bắt đầu lui xe. Và đụng thẳng vào thùng thư của ông, làm móp lớp kim loại màu xanh lá cây của nó.
Ông giận dữ bước tới và mở toang cửa xe.
Anh chàng cò hương lại bắt đầu vung vẩy hai cánh tay.
— Tại cháu! Tại cháu! Cháu xin lỗi bác, cháu không thấy cái thùng thư trong gương chiếu hậu. Lui xe với cái rơ-mooc khó ghê, không biết đường nào mà bẻ vô-lăng…
Ông Ove chọc ngón tay cái xuống nóc xe mạnh tới nỗi làm anh ta nhảy dựng và đập đầu vào khung cửa.
— Cậu ra khỏi xe ngay!
— Dạ?
— Ra khỏi xe ngay, tôi đã nói rồi!
Anh chàng cò hương ngạc nhiên nhìn ông già, nhưng có vẻ như không đủ dũng khí để đáp lại, Anh ta bước ra khỏi xe và đứng né sang bên cạnh như một cậu học sinh bị bắt phạt. Ông Ove chỉ tay xuôi theo con đường đi bộ nằm giữa hai dãy nhà, về phía nhà để xe đạp và bãi đỗ xe.
— Cậu ra đứng chỗ nào không cản đường.
Anh ta gật đầu, vẻ mặt hơi hoang mang.
— Chúa ơi! Một thằng cụt tay cườm mắt còn lùi được cái này chính xác hơn cậu nữa đó. - Ông Ove lẩm bẩm trong lúc ngồi vào ghế lái.
Làm thế nào người ta có thể bó tay trong việc lùi chiếc xe có gắn rơ-mooc kia chứ? Ông tự hỏi. Làm thế nào kia chứ? Khó lắm hay sao, việc phân biệt phải trái và đánh lái theo chiều ngược lại? Những người như thế sống sót kiểu gì giữa cuộc đời này?
À, ra đây là một chiếc xe số tự động, ông Ove ghi nhận. Đáng lẽ mình phải đoán ra ngay. Mấy anh chàng yếu kém này thậm chí đến lái xe cũng không còn tự sang số nữa, nói gì đến việc đưa xe vào chỗ đỗ. Ông cho xe di chuyển tới trước. Người ta có được cấp bằng lái nếu không thể lái được một chiếc xe số sàn thay cho cỗ máy robot Nhật như thế này không nhỉ? Ông trộm nghĩ những người không thể đưa xe vào chỗ đỗ cũng không nên được cho quyền đi bầu cử.
Khi đã cho xe chạy tới trước một chút và canh thẳng lại chiếc rơ-mooc, như cách mà những người văn minh hay làm, ông Ove bắt đầu lui xe. Ngay lập tức, một tiếng động chói tai cất lên.
— Cái quái gì thế này? Sao mày lại kêu ré lên vậy? - Ông mắng cái bảng điều khiển và đập tay vào vô-lăng.
— Ngừng lại! Tao bảo ngừng lại. - Ông gầm lên với một cái đèn đỏ cứ liên tục chớp tắt.
Cùng lúc đó, anh chàng cò hương xuất hiện bên cạnh chiếc xe và rụt rè gõ vào cửa kính. Ông Ove quay kính xuống và nhìn anh ta với ánh mắt bực bội.
— Bộ cảm biến lui xe kêu đấy ạ. - Anh ta giải thích kèm theo một cái gật đầu.
— Tôi biết rồi. - Ông Ove gắt.
— Cái xe này nó hơi đặc biệt. Cháu nghĩ có lẽ cháu nên chỉ cho bác cách điều khiển nó…
— Tôi không phải đồ ngu, cậu biết chưa!
Anh ta gật đầu lia lịa.
— Dạ, dạ.
Ông Ove quắc mắt nhìn bảng điều khiển.
— Bây giờ làm gì đây?
Anh chàng cò hương hào hứng gật đầu.
— Cái này là đồng hồ báo lượng điện năng còn lại trong ắc-quy. Bác biết đấy, trước khi nó chuyển từ động cơ điện sang động cơ xăng. Vì đây là một chiếc hybrid…
Ông Ove không nói nữa. Ông quay kính lên, mặc kệ anh chàng cò hương há hốc mồm đứng đó. Ông nhòm gương hậu bên trái, rồi bên phải. Sau đó ông lùi chiếc xe Nhật trong tiếng ré kinh hoàng của nó, đưa cái rơ-mooc vào chính giữa ngôi nhà của ông và ngôi nhà của anh chàng hàng xóm vô dụng. Xong xuôi ông bước ra khỏi xe và quăng trả cái chìa khóa cho anh ta.
— Cảm biến với chẳng camera. Một người đàn ông cần đến tất cả những thứ đó để lui một chiếc xe gắn rơ-mooc thì không nên cầm lái.
Anh chàng cò hương vui vẻ gật đầu.
— Cháu cảm ơn bác. - Anh nói ngay, như thể ông Ove chưa hề sỉ nhục mình trong suốt mười phút vừa qua.
— Thậm chí cậu cũng không nên được cho phép tua băng cassette. - Ông Ove làu bàu.
Cô nàng bầu bí chỉ khoanh tay đứng đó, nhưng có vẻ như đã hết giận. Cô cảm ơn ông với một nụ cười chúm chím như thể cố không cười thành tiếng. Cô có đôi mắt nâu to nhất mà ông từng thấy.
— Tổ dân phố không cho phép lái xe trong khu vực này, hai cô cậu sẽ phải tuân thủ điều đó. - Ông chốt hạ câu cuối cùng trước khi đùng đùng quay gót đi về nhà.
Ove khựng lại khi đi được nửa khoảng cách giữa nhà ông và lán dụng cụ. Ông nhăn mũi theo kiểu những người cùng tuổi hay làm, cái nhăn lan ra khắp cả phần thân trên của cơ thể. Rồi ông khuỵu gối, ghé sát mặt vào những viên đá lát đường luôn được ông thay mới mỗi hai năm một lần cho dù có cần thiết hay không. Ông hít hà một lần nữa. Gật gù, ông đứng dậy.
Hai người hàng xóm mới vẫn đang trố mắt nhìn ông.
— Nước đái! Khắp chỗ này đầy nước đái! - Ông cộc cằn tuyên bố, tay chỉ xuống những viên đá lát đường.
— Ơ dạ. - Cô nàng tóc đen lên tiếng.
— Dạ cái gì mà dạ!
Nói đoạn ông bước vào trong nhà và đóng sập cửa lại.
Ông buông mình xuống cái ghế đẩu đặt trong tiền sảnh và ngồi đó một lúc lâu. Đúng là đồ đàn bà. Cô ta và gia đình của cô ta dọn đến đây làm gì nếu không thể đọc nổi một cái biển báo nằm chình ình ngay trước mắt? Không được phép lái xe trong khu dân cư. Mọi người đều biết điều đó.
Ông treo áo gió lên móc, bên cạnh một rừng áo khoác của vợ. Lầm bầm hai chữ
đồ ngu
với cái cửa sổ đóng kín, ông đi vào phòng khách và ngước lên nhìn trần nhà.
Ove không biết mình đã đứng đó bao lâu nữa. Ông hoàn toàn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, như thể đi giữa một màn sương mù. Ông chưa bao giờ là kiểu người như vậy, chưa bao giờ suy nghĩ vẩn vơ như thế. Nhưng dạo gần đây hình như có gì đó kỳ lạ cứ xoắn vặn trong đầu ông. Càng ngày ông càng gặp khó khăn trong việc tập trung. Ông không thích điều này một chút nào.
Khi chuông cửa reo lên, Ove có cảm giác như mình vừa ngủ một giấc. Ông dụi mắt, nhìn quanh quất tựa như sợ bị ai đó trông thấy mình vừa ngủ gật.
Chuông cửa lại reo lên lần nữa. Ove quay lại, lườm cái chuông cửa như thể nó có lỗi. Ông đi vài bước ra tiền sảnh, người ngay đơ như khúc gỗ. Không rõ tiếng răng rắc là của mấy cái ván sàn hay của bộ xương trong cơ thể ông nữa.
— Lại chuyện gì nữa đây? - Ông hỏi cánh cửa trước khi mở, làm như nó biết câu trả lời. - Chuyện gì nữa đây? - Ông lặp lại câu hỏi và mở cửa mạnh đến nỗi luồng gió mà nó gây ra làm một cô bé ba tuổi ngồi phệt xuống đất.
Bên cạnh cô bé là một bé gái bảy tuổi, khuôn mặt hoảng sợ cực độ. Mái tóc của hai đứa đen như gỗ mun. Và chúng có đôi mắt nâu to chưa từng thấy.
— Gì đấy? - Ông Ove hỏi.
Cô bé lớn tỏ ra thận trọng và đưa cho ông một cái hộp nhựa. Ông Ove miễn cưỡng nhận lấy. Nó rất ấm.
— Cơm! - Bé gái ba tuổi lí lắc tuyên bố và nhanh chóng đứng dậy.
— Cơm gà. Chiên nghệ tây. - Cô bé bảy tuổi giải thích thêm, mặt vẫn đầy vẻ cảnh giác.
Ông Ove nghi ngờ nhìn hai đứa.
— Cái này là đồ bán hả?
Cô bé bảy tuổi có vẻ phật ý.
— Chúng cháu SỐNG Ở ĐÂY, ông biết mà!
Ông Ove im lặng một lúc. Rồi ông gật đầu, như thể đã chấp nhận lời giải thích của hai đứa bé gái.
— Được rồi!
Bé gái nhỏ tuổi cũng gật đầu hài lòng và vung vẩy hai ống tay áo hơi dài quá mức của mình.
— Mẹ nói ông đói!
Ông Ove ngẩn người nhìn cô bé.
— Cái gì?
— Mẹ nói ông có vẻ đói. Nên bọn cháu mang bữa tối sang cho ông ăn. - Cô bé bảy tuổi giải thích với giọng bực bội. - Đi nào, Nasanin.
Nói đoạn, cô bé cầm tay em và bỏ đi sau khi nhìn ông Ove một cái đầy trách móc.
Ông Ove nhìn theo hai đứa trẻ. Ông trông thấy người phụ nữ mang bầu đứng trên ngưỡng cửa nhà mình và mỉm cười với ông trong khi hai cô con gái chạy về nhà. Cô bé ba tuổi quay lại và vui vẻ vẫy tay chào ông. Mẹ nó cũng vẫy tay. Ông đóng cửa lại.
Còn lại một mình trong tiền sảnh, ông nhìn cái hộp ấm nóng đựng cơm gà chiên nghệ tây tựa như người ta nhìn một khối thuốc nổ. Sau đó ông đi vào bếp và bỏ cái hộp vào trong tủ lạnh. Không phải vì ông có thói quen ăn bất kể thứ gì được bọn trẻ con ngoại quốc đem tới đặt trước cửa nhà mình, mà vì ở nhà của ông, người ta không vứt bỏ đồ ăn. Đây là vấn đề thuộc về nguyên tắc.
Ove bước sang phòng khách và đút tay vào túi quần. Ông ngước nhìn trần nhà, đứng suy nghĩ hồi lâu xem loại tắc-kê nào sẽ thích hợp nhất cho việc đó. Ông đứng đó nheo mắt cho đến khi mắt bắt đầu mỏi. Ông nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay móp méo của mình, hơi bối rối một chút. Rồi ông ngó ra ngoài cửa sổ lần nữa và nhận ra trời đã tối. Ông lắc đầu chán nản.
Không thể khoan tường vào buổi tối. Tất cả mọi người đều hiểu điều đó. Ông sẽ phải bật đèn, và không ai biết được khi nào chúng sẽ được tắt đi. Ông không muốn làm vui lòng công ty điện lực. Nếu họ tưởng ông sẽ để cho hóa đơn tiền điện của mình tăng thêm vài ngàn thì họ có thể quên điều đó đi.
Ove đóng thùng đồ nghề của mình lại và mang nó lên căn phòng lớn trên lầu. Ông lấy chìa khóa của gác mái từ chỗ cất phía sau máy sưởi trong căn phòng nhỏ, rồi quay trở lại, vươn tay mở cánh cửa sập dẫn lên gác máy. Ông kéo cái thang xuống, cầm thùng đồ nghề trèo lên gác mái và đặt nó vào chỗ phía sau mấy cái ghế bếp mà vợ ông đã bảo ông cất đi vì chúng kêu cọt kẹt quá to. Chúng không hề kêu cọt kẹt. Ông Ove thừa biết đó chỉ là cái cớ, chẳng qua vợ ông muốn mua ghế mới. Làm như sống trên đời chỉ có mỗi chuyện đó. Mua ghế đặt trong bếp và ăn ngoài nhà hàng, hết ngày này qua tháng nọ.
Ông bước xuống cầu thang, trả chìa khóa về lại chỗ cũ phía sau máy sưởi trong căn phòng nhỏ.
Ông nghỉ ngơi một chút đi,
họ đã nói với ông như vậy. Những kẻ huênh hoang ba mươi mốt tuổi ngồi máy tính, chỉ uống thứ nước có mùi cà phê, không biết cách lùi xe với rơ-mooc. Thế rồi họ đến bảo với ông rằng họ không cần ông nữa. Có cái lý nào như thế không?
Ove đi xuống phòng khách và bật tivi. Ông không xem truyền hình, nhưng ông không thể ngồi nẫu người cả buổi tối để nhìn bốn bức tường. Ông lấy món cơm gà trong tủ lạnh ra và cầm nĩa xơi nó trực tiếp từ trong hộp nhựa.
Hôm nay là tối thứ Ba, ông đã hủy đặt báo, tắt máy sưởi, và tắt mọi bóng đèn trong nhà.
Ngày mai ông sẽ gắn cái móc.