Chương 1010: Cô bé này, thật là dũng mãnh!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 744 chữ
- 2022-02-17 03:58:02
Cuối cùng, Tần Bách Duật vẫn không thể lay chuyển được cô.
Hai người bước nhanh từ đầu đường đi về phía tiệm bán khoai lang nướng.
Nhưng Nghiên Thời Thất bị tụt lại phía sau vì lúc rời khỏi quán lẩu suýt chút đã bị nhân viên phục vụ hiểu nhầm thành ăn quỵt.
Trong lúc vội vàng, cô trả trước một ít tiền dặn nhân viên phục vụ khoan hãy dọn phòng.
Cảnh sắc trong phố người Hoa tối nay rất đẹ9p nhưng Nghiên Thời Thất không có tâm trạng để thưởng thức.
Cô nhóc đau xót trong lòng lập tức như lên cơn điên, cầm tất cả đồ vật có trên quẩy ném tới tên đó con kia, vừa ném vừa quát to,
Không được đánh chú Hai của tôi.
Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh...
Mọi người đang vây xem lúc ấy:
..
Cô bé này thật là dũng mãnh! Bọn họ chính mắt nhìn thấy cô bé phải tốn rất nhiều sức ném một quả cân kiểu cũ qua bên đó.
Nếu đập lên đầu thì không phải sẽ thủng một lỗ trào máu ra sao?! Thể có dũng mãnh không?! Lăng Tử Hoan ném toàn bộ đồ vật có trên quầy lên người tên độ con, sau đó lập tức đứng chắn trước mặt Kiều Mục.
Lúc này, tr5ên mặt Kiều Mục đã bị thương, khóe miệng chảy máu, trông vô cùng thê thảm.
Mà tên đô con đối diện Kiều Mục mạnh hơn anh rất nhiều, chỉ có khóe mắt bầm tím cùng với khớp xương ngón tay bị rách miếng da mà thôi.
Hai người đánh nhau nay đã tách ra, đám người Hoa tụ tập trước của xem náo nhiệt đang bàn tán xôn xao.
Ông chủ than ngắn thở dài vỗ bắp đùi mình.
Mà bên cạnh chính là Lăng Tử Hoan vẫn không ngừng khóc sụt sùi.
Lúc cô nhóc chạy từ quán lẩu trở lại thì vừa nhìn thấy khóe miệng chú Hai bị đối phương đánh chảy máu.
Ban nãy hai người này đánh nhau rất hăng máu.
Nhất là tên đô con kia, ra tay quá ác, động tác lại vô cùng mau lẹ, vừa nhìn đã biết là người tập võ.
Tới bây giờ hai người mới chịu dừng tay, mà cửa tiệm của mình cũng bị hủy luôn rồi.
Mà thê thảm nhất có lẽ là tiệm bán khoai lang đó.
Khoai lang được trưng bày vung vãi đầy đất, mà lò nướng khoai lang cũng bị đụng ngã văng.
Ông chủ tiệm đau lòng đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải, tức giận mà không dám nói gì.
Cô vội vàng đi theo sau bóng lưng Tần Bách Duật về phía trước, nhưng cũn6g không dám đi quá nhanh.
Chừng năm phút sau, cô nhìn thấy có một đám đông đang tụ tập ở phía trước.
Mắt cô đỏ giống con thỏ, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Khi Lăng Tử Hoan thấy trên mặt và đầu cổ của tên đô con đã dính đầy khoai lang mới xoay người nhìn Kiều Mục, khóc lóc đau lòng muốn chết:
Chú Hai, chú có sao không vậy? Tim có đau không? Hu hu...
Chú Hai, chủ không thể chết được!
Kiều Mục chỉ bị nện mấy cú đấm:
...
Mặc dù trên mặt anh ta có vết thương nhưng trong người gần như không hề bị thương.
Cái tên đồ con đối diện này thật không biết xấu hổ, đánh người chỉ chăm chăm đánh lên mặt là sao! Không hiểu lễ phép chắc chắn là chưa được tiếp thu nền giáo dục trong nước rồi! Tóc tại Kiều Mục lộn xộn, anh ta liềm khóe môi rồi kéo cô nhóc tới bên cạnh mình, đầu ngón tay khẽ run rẩy vuốt lên mặt cô rồi nói,
Đừng khóc, chú Hai không sao!
Từ trước tới nay, Lãng Tử Hoan chưa từng nhìn thấy Kiều Mục đánh nhau.
Sau một hồi khóc lóc, cô nhóc cảm nhận được đầu ngón tay Kiều Mục đang khẽ run lên, thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô dùng hai tay bắt lấy cổ tay đang run rẩy của Kiều Mục,
Chú Hai, chú đau ở đâu? Chú nói cho cháu biết để cháu đưa chú đi bệnh viện.
Làm sao mà ổn được chứ, rõ ràng tay đã run thành như vậy rồi! Kiều Mục cúi đầu nhìn cổ tay mình mà cảm thấy rất khó chịu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.