Chương 1050: Xin lỗi, cháu về muộn rồi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 619 chữ
- 2022-02-17 03:58:02
Anh trưởng thành và chững chạc hơn.
Thứ duy nhất vẫn giống như trong kí ức của ông chính là đôi mắt sâu thẳm kia.
Ch8ú Cổ giơ tay lên, tay áo trượt xuống lộ ra bàn tay trái chỉ còn hai ngón.
Năm ấy, anh đi mà không nói lời tạm biệt với chủ Cổ.
Ở Parma này, người anh không dám đối mặt nhất chính là chú ấy.
Loại tình cảm này rất kì lạ.
Rõ ràng chủ Cổ chỉ là một người không thể tầm thường hơn, thậm chí diện mạo tàn tật của ông thường khiến rất nhiều người sợ hãi.
Nhưng trong khoảng thời gian anh bị bệnh, không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác rất thân thiết với ông.
Đó là một loại tình cảm không thể diễn đạt bằng lời.
Chú thích cô ấy ạ?
Chú Cổ lại gật đầu, dùng hai tay vẽ một đường cong hình người quyến rũ trong không trung.
Tần Bách Duật mím môi cười.
Chú Cổ muốn nói dáng người Nghiên Thời Thất rất đẹp.
Tần Bách Duật bước tới đỡ ông,
Chú Cổ, đi chậm thôi, đừng vội.
Ông nhìn Tần Bách Duật thật sâu, sau đó dùng hai ngón tay bên tay trái nắm cổ tay anh cùng đi về phía nhà bướm.
Đoạn đường này không xa, nhưng chủ Cổ đi rất vội.
Mãi tới khi ông kéo Tần Bách Duật vào tới nhà bướm thì mới dừng lại trước một chuồng gỗ nuôi bướm, chỉ chỉ vào bên trong ý bảo Tần Bách Duật xem.
Chú Cổ vỗ hai cái lên vai anh, lại nắn thử bắp thịt của anh,6 gật đầu hài lòng.
Tuy không nói được, nhưng sự xúc động của ông hoàn toàn có thể nhận ra mà không cần lời nói.
Tần5 Bách Duật đứng trước mặt ông, mặc cho ông vỗ.
Ông dụi dụi mắt, cổ họng phát ra tiếng khò khè kh3ô ráp, phất tay vẫy Tần Bách Duật.
Tần Bách Duật đạp lên lá trúc rơi rụng dưới đất bước tới trước mặt chủ Cổ.
Thân 9hình hơi cùng của chú Cổ càng tôn lên dáng vẻ cao lớn của anh.
Trong rừng trúc, chú Cổ không ngừng ra dấu tay mà không biết mệt, nhưng tin chắc rằng Tần Bách Duật sẽ hiểu được hết.
Mấy phút sau, ông nhớ tới chuyện gì đó, háo hức vòng về phía nhà bướm.
Bởi vì đi quá nhanh, người ông nghiêng sang một bên suýt ngã.
Lần này về đây, thấy nhà bướm, anh lại nhớ tới hình ảnh chú Cổ năm đó cầm con bướm chập chờn đôi cánh tới trước mặt anh dỗ dành, trái tim anh như ẩm lên.
Chú Cổ vòng tay ôm lại Tần Bách Duật thật chặt, nhưng chỉ một giây sau lại vội vàng buông ra.
Cổ họng của ông phát ra âm thanh khô khốc, Tần Bách Duật lại như hiểu ông muốn nói gì,
Chú cặp vợ cháu rồi à?
Chú Cổ gật đầu, ánh mắt hơi sáng lên.
Đây cũng là cách duy nhất mà chú Cổ có thể biểu lộ tâm trạng của mình lúc này.
Ông bóp mạnh vai Tần Bách Duật, ánh mắt lộ vẻ ngấm ngầm kiểm chế.
Xin lỗi chú Cổ, cháu về muộn rồi.
Tần Bách Duật lễ phép cúi người ôm lấy ông, giọng nói đầy áy náy.
Tần Bách Duật hơi khom người, lọt vào ánh mắt là một con bướm cú mèo quý hiếm bên trong chiếc chuồng gỗ nhỏ.
A, a...
Chú Cổ như muốn nói chuyện, hiếm lắm mới thấy phát ra được một âm tiết như vậy.
Tần Bách Duật nhìn con bướm cú mèo kia, ánh mắt vốn phẳng lặng lúc này bỗng xao động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.