Chương 1134: Các người ra ngoài mau, tôi không đồng ý phỏng vấn!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 699 chữ
- 2022-02-17 04:08:44
Ôn Tranh đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Xin lỗi, tôi đến trễ.
Lãnh Dịch Diêm nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, chốc lát sau mới lắc đầu hạ thấp giọng nói,
Không muộn, cậu tìm9 tôi có chuyện gì?
Lãnh Dịch Diêm nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu thân thuộc thì ít mà xa cách là phần nhiều.
Ôn Tri Diên sốt ruột, thấy máu đã sắp bị rút ngược lên thì không khỏi ngồi bật dậy định xách bình truyền dịch đi vào trong phòng làm việc.
Nhưng cô ta vừa mới đứng lên thì cánh cửa gỗ đã bị người nào đó kéo ra.
Cô Ôn Tri Diên, ngày hôm qua ba cô tham dự buổi họp báo giải đáp thắc mắc, cô có gì muốn nói về chuyện này không?
Ôn Tri Diên, tin nóng mà những người bạn học của cô đăng lên có thật không? Cô vì vinh hoa phú quý nên chọn vứt bỏ cha mẹ, buộc họ phải hãm hại Nghiên Thời Thất, định không làm mà hưởng.
Những chuyện này cô có tham dự không?
Cô Ôn, nãy giờ cô cứ ôm bụng, có phải lại mang thai rồi không?
Vô số vấn đề xảo trá bị các phóng viên thi nhau ném tới.
6Ngón tay còn cấm trong túi của Ôn Tranh chợt siết lại.
Tuy cô không biết Tiểu Thất muốn làm gì, nhưng kéo chân Lãnh Dịch5 Diêm chính là nhiệm vụ hôm nay của cô.
Sau đó có một đám người đồng nghìn nghịt chen chúc nhau vào trong, cùng với đó là vô số ánh đèn chớp nháy khiến người ta không thể mở mắt ra nối.
Ôn Tri Diên thấy vậy cũng dại người ra! Cô ta cứ ngồi thì người nơi đầu giường, chưa kịp mang giày vào thì đã bị vô số phóng viên chen chúc vây lấy.
Khi ngồi xuống, Ôn Tranh khách sáo bày tỏ sự áy n8áy.
Hiện giờ đã không còn giống như trước nữa, mà thái độ quá có lễ của cô khiến cho cả hai sinh ra cảm giác xa cách rất3 rõ ràng.
Tôi gọi cà phê American cậu thích rồi đấy.
Ôn Tranh vừa nghe thấy câu này thì giật cả mình.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Diêm, có phút chốc cô thật muốn xông tới nắm lấy cổ áo cậu ta, hỏi cậu ta tại sao phải chọn Ôn Tri Diên.
Ôn Tranh mím khóe miệng khô khốc, thản nhiên trêu chọc,
Cho dù cậu có vội vàng cỡ nào cũng không đến nỗi không có thời gian uống một ly cà phê chứ?
Ánh mắt Lãnh Dịch Diêm khẽ run lên nhưng vẫn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta có thể cho cô thời gian cả đời, chỉ là cô không cần mà thôi.
Điều kiện trong phòng khám bệnh cũng không được tốt lắm, trông nó vừa cũ nát lại quạnh quẽ.
Trừ một số ông bà cụ thỉnh thoảng tới mua thuốc ra, những khi khác chỉ có thể nhìn thấy một bác sĩ nữ đã lớn tuổi đang vừa làm việc vừa xem ti vi.
Ôn Tranh và Lãnh Dịch Diêm ngồi trong quán cà phê trò chuyện câu được câu không.
Nơi này là trạm y tế của khu sắp phá bỏ và di dời, cho nên người ta đều đã dọn đi cả rồi, ngày thường cũng không thấy được người dân nào.
Ôn Tri Diên nhìn bình nước mới phát hiện dịch truyền đã sắp hết.
Nhưng cô vẫn kiềm chế lại tất cả cảm xúc của mình, chỉ nói một câu cảm ơn.
Cô ta nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi hô lên gọi bác sĩ nữ bên trong: Bác sĩ, làm phiền đổi thuốc cho tôi.
Tiếng ti vi phát ra hơi lớn cho nên bác sĩ không nghe thấy.
Mà trong trạm y tế ở ngoại ô, Ôn Tri Diên còn nằm trên giường truyền dịch.
Buổi trưa, cô ta chỉ ăn một chút, mới ngủ được một hồi thức dậy lại không nhìn thấy Lãnh Dịch Diêm nữa.
Ôn Tri Diên muốn che mặt mình lại nhưng đã quá muộn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.