Chương 1317: Cô quá vô lễ với tôi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 529 chữ
- 2022-02-18 04:04:26
Đồ quý như thế sao có thể để lung tung trong phòng làm việc được? Tôi muốn cầm đi chẳng qua cũng là muốn giữ gìn thay Vệ 8Trạch thôi, thế mà cô lại ngăn tối trước mặt nhiều người như thế à? Cô vô lễ với tôi quá đấy.
Người phụ nữ này 3khoác một chiếc áo màu nâu, vạt áo còn thêu một đóa mẫu đơn vàng có vẻ hơi thô, phối với quần đen kiểu cách phổ biến, tr9ang phục rất bình thường.
Dáng vẻ bà ta chống nạnh chỉ mặt Ưng Phi Phi rất đanh đá chua ngoa.
Dì Hồ, cháu đã nói cái ngọc bắp thảo kia là do bạn cháu tặng.
Cho dù muốn mang về thì cũng phải mang về nhà cháu mới đúng.
Bà Hồ cười khẩy,
Mang về nhà cô? Cô đã ở bên Vệ Trạch thì đồ của cô chính là đồ của nó.
Thành Nghi6ệp Nam đang định bước tới giải vậy thì Ứng Phi Phi đang quay lưng về phía anh đã phản bác lại, giọng nói như nức nở,
Dì5 Hồ, ngọc bắp thảo này là bạn cháu tặng, bày trong công ty để lấy may, ngụ ý chiêu tài vận.
Sao giờ dì lại mang đi được chứ? Mà hôm nay Vệ Trạch không ở công ty, dì đã bàn trước với anh ấy chưa?
Dì Hồ?
Thành Nghiệp Nam nghĩ ngợi một lát liền nhớ ra thân phận người này, hắn là mẹ của Tề Vệ Trạch nhỉ? Lúc này, bà Hồ nghe Ưng Phi Phi phản bác thì lên cơn,
Vệ Trạch không ở đây thì làm sao? Chuyện nhỏ như vậy mà còn phải xin ý kiến nó chắc?
Tôi là mẹ nó, một tay tôi nuôi nó lớn bằng này, tôi nói gì nó phải nghe nấy, lại còn bảo tôi hỏi ý nó à?
Cô mau mang ngọc bắp thảo kia ra cho tôi, tôi muốn mang về nhà bày.
Trong văn phòng người này người kia ra ra vào vào, nhỡ mất thì cô đi đâu khóc!
Bà Hồ không thèm để ý đến lời ng Phi Phi nói, vênh mặt quát cô.
Ưng Phi Phi vốn cũng nóng tính.
Vốn dĩ cô nhịn được, nhưng cô không thể để bà Hồ ác ý chửi bới nhân viên của mình, ngay trong hành lang phòng làm việc được.
Sao bỗng nhiên lại rạch ròi như thế?
Còn nữa, trước đây cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên quèn thôi, bạn nào dám tặng cô viên ngọc điêu khắc quý như thế? Cô nói dối mà không đỏ mặt à?
Mặt Ưng Phi Phi đỏ bừng lên vì giận, cô nghiến răng, giọng nói hơi cao lên,
Nểu dì không tin thì hỏi Vệ Trạch đi!
Tôi...
Chỗ này có gì ồn ào thế?
Đúng lúc này, một giọng nói tiếng nhác vang lên từ phòng làm việc đối diện.
Ứng Phi Phi nghe tiếng thì quay người lại, mà bà Hồ cũng dịch một bước nhìn sang bên này.
Nghiên Thời Thất tựa bên khung cửa của Tứ Thất, mỉm cười nhìn hai người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.