Chương 1438: Lôi tiểu ngũ bị kinh sợ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 626 chữ
- 2022-02-19 03:49:22
Vừa hay quản gia bưng hộp thức ăn vội vã đi tới,
Cậu Cả, canh gà nấu xong rồi!
Ừ, để xuống đi.
Lôi Duệ Tu chỉ vào c8hiếc bàn trước mặt, đợi quản gia xoay người đi làm việc, anh mới nói,
Uống chút canh cho đỡ ngấy.
Ôn Tranh không nghĩ nhiều,3 mở hộp thức ăn ra uống một ngụm.
Gần đây ngày nào ăn cơm cùng Lôi Duệ Tu cũng có các loại canh đại bố, Ôn Tranh cũng quen rồi9.
步步#
Cái đệch! Anh, anh, anh?
Lôi Tiểu Ngũ xuất hiện vô cùng không đúng lúc.
Cậu ta không thể ngờ vừa vén lều vải lên đã nhìn thấy một cảnh sốc đến tận óc!
Anh trai mình đang làm chuyện không bằng cầm thú với người giúp việc kia!
Anh tháo kính râm đeo suốt buổi tối ra, vẫy vẫy tay với quản gia rồi nói nhỏ mấy câu bên tai ông
ta.
Chỉ một lát sau, người giúp việc rón rén dập tắt lửa than ở vỉ nướng đi, anh Lưu cũng rời khỏi bờ
Canh gà cô uống có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon.
Tối nay, không hiểu sao anh không muốn về phòng, sự cẩn trọng gò bó của Tranh Tranh khi sống trong biệt thự anh đều thấy cả.
Anh không muốn cô khổ cực như vậy, nhưng lại không dám tùy tiện ngả bài.
Chỉ trong bóng đêm thế này, anh mới dám bộc lộ những tình cảm và tâm sự kìm nén kia.
Lôi Duệ Tu bế Ôn Tranh đi vào lều vải, nhẹ nhàng đặt cô lên giường hơi.
Anh nghiêng người nằm xuống, chống tay lên đầu nhìn Ôn Tranh không chớp mắt.
Tới gần chín giờ, Ôn Tranh ăn xong đồ nướng thấy hơi buồn ngủ.
Cô nghiêng người dựa vào ghế, mắt mơ màng6 nhìn bóng dáng Lôi Duệ Tu, đầu óc không quá tỉnh táo, khẽ khàng hỏi:
Anh sẽ kết hôn với Đường Diệu Tuyết sao?
Lôi Duệ Tu đa5ng gối lên khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Ôn Tranh thì không đáp mà hỏi ngược lại,
Cậu muốn tôi cưới cô ta à?
Ôn Tranh bị nhấn chìm trong cơn buồn ngủ, suy nghĩ càng thêm mơ hồ.
Cô không kìm được mà lắc đầu mỉm cười, giọng nói mềm nhũn:
Cô ta không xứng với anh.
Vậy thì không cưới!
Câu trả lời này, nghe có vẻ hơi kì quái.
Nhưng Ôn Tranh thật sự quá buồn ngủ, vốn còn muốn hỏi thêm một câu nữa, nhưng mí mắt nặng trĩu không chịu nổi, không bao lâu sau liền nhắm mắt ngủ say.
Lôi Duệ Tu nhìn gương mặt ngủ bình yên của cô, khoé miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng.
Giây tiếp theo, anh không nhịn được mà cúi xuống mố mô lên đôi môi cô.
Trong lều treo một ngọn đèn nhỏ, Lôi Duệ Tu kéo Ôn Tranh vào lòng, không ngừng tỉ mẩn mơn man hôn từng li từng tí lên mặt cô.
Sau đó...
hô.
Ngoài vệ sĩ đứng tại chỗ chờ lệnh, cả khoảng không gian này cũng chỉ còn lại hai người họ yên tĩnh nằm bên nhau.
Chờ cho tất cả đã được thu xếp xong, Lôi Duệ Tu mới đứng dậy, cẩn thận bế Ôn Tranh lên, đi về phía lều vải cách đó không xa.
Lôi Tiểu Ngũ một tay vén mành, một tay chỉ vào Lôi Duệ Tu, gương mặt đầy sợ hãi.
Lôi Duệ Tu vẫn còn đang duy trì tư thế hôn lên chóp mũi Ôn Tranh, nghe thấy giọng Lôi Tiếu Ngũ thì ong cả đầu.
Anh? Em...
Anh...
Cậu ta...
Lôi Tiểu Ngũ sợ đến nỗi không nói nên lời.
Tính toán ngàn vạn khả năng cũng không thể ngờ, anh Cả thích đàn ông?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.