Chương 1440: Đeo kính râm vào!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 625 chữ
- 2022-02-19 03:49:22
Ở khoảng cách gần này, cô ngước mắt lên nhìn gò má sắc nét của Lôi Duệ Tu.
Có lẽ do đã kìm nén quá lâu, nên bây g8iờ cô gần như không kiềm chế được sự rung động trong tim, không cầm lòng nối, ghé sát lên, hôn trộm lên khóe môi anh.
Sau đó...
Ai đó mở mắt ra.
Ôn Tranh trả lời xong bèn vén chặn ngồi dậy, vuốt khẽ những nếp nhăn trên quần áo.
Khi vén mành lễu ra, cô chợt quay đầu nhìn lại.
Cô vốn định lên tiếng gọi anh dậy, nhưng không ngờ Lôi Duệ Tu lại đang nhìn cô với ánh mắt thích thú và ranh mãnh.
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Ôn Tranh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc:
Anh tìm tôi sao?
Mới giờ này mà Hàn Mạt đã xuất hiện!
Ôn Tranh cau mày nhìn anh ta.
Anh không còn giấu giếm nữa, cứ nhướng mày nhìn Ôn Tranh.
Khóe môi hơi mím lại của Ôn Tranh bất giác nở nụ cười, lúc xoay người ra ngoài, cô nói:
Dậy đi, trời sáng rồi.
Cô không vạch trần mánh khóe của Lôi Duệ Tu, còn đối phương thì dường như rất thích thú.
Ôn Tranh chạm phải ánh mắt anh, cả người chết sững, nhất thời ngớ ra! <9br>
Lôi Duệ Tu đưa tay lên chạm vào khóe môi, tặc lưỡi như đang hồi tưởng lại dư vị:
Em vừa làm gì anh thế?
Ôn Tranh cụp mắt xuống để kìm nén sự hoảng loạn trong đó, giả vờ trả lời một cách bình tĩnh:
Đánh muỗi.
Trên5 miệng anh có muỗi?
Lôi Duệ Tu từ từ nheo mắt lại.
Ừa.
Thấy anh ta không muốn nhiều lời, Ôn Tranh cũng không cố ép nữa.
Ôn Tranh bước tới cửa lều, vừa vén tấm mành ra đã vô tình đâm sầm vào ngực Lôi Duệ Tu.
Cẩn thận một chút.
Một tay Lôi Duệ Tu vòng ra sau lưng cô, không biết là vô tình hay cố ý mà còn siết chặt người cô vào trong lòng mình.
Má của Ôn Tranh tựa vào vai anh, ngay lập tức cô kéo khuỷu tay anh ra, lùi lại một bước:
Hàn Mật đang đợi anh, nói ông chủ có việc tìm anh.
Lôi Duệ Tu lợi dụng tấm mành che chắn, say sưa ngắm gò má trắng ngần của Ôn Tranh:
Ừm, anh nghe thấy rồi.
Ôn Tranh ngước lên nhìn anh, khẽ gật đầu thản nhiên, sau đó lúc quay người nhường đường, cô còn hạ giọng nhắc nhở:
Đeo kính râm vào!
Hàn Mạt đứng trước mặt Ôn Tranh, liếc nhìn về phía lều với vẻ lãnh đạm:
Cậu Cả đã dậy chưa? Ông chủ có chuyện tìm cậu ấy.
Mắt Ôn Tranh lóe lên, thầm nghi ngờ.
Đêm hôm qua họ ngủ chung trong lều, kết quả mới sáng sớm ông chủ đã sai Hàn Mạt đến gọi.
Lúc này, ở bên ngoài lều, trời đã sáng rõ.
Ôn Tranh chậm rãi đi đến bên hồ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Mặc dù khu vực xung quanh hồ có vệ sĩ bảo vệ, nhưng muốn qua mặt ông chủ, quả thật không phải chuyện đơn giản.
Nghĩ vậy, Ôn Tranh nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng của Hàn Mạt, hỏi thăm dò:
Ông chủ đã biết rồi?
Hàn Mạt gật đầu, không trả lời câu hỏi của cô:
Cậu Cả có đây không?
Cuộc nói chuyện khó hiểu của hai người này dường như không hề thu hút sự chú ý của Hàn Mạt.
Vài phút sau, Lôi Duệ Tu đeo kính râm kéo Ôn Tranh cùng đi lên chiếc xe điện của Hàn Mạt:
Đưa cô ấy về trước đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.