Chương 1603: Gặp gỡ ở phòng chờ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 630 chữ
- 2022-02-19 09:02:37
Tần Bách Duật ngồi bên cạnh nhìn thẳng về phía trước, nhếch làn môi mỏng lên với vẻ thờ ơ.
Khúc piano này do Tề Kim Gia chơi.
Tề Kim Gia tiện tay kéo ghế, lúc ngồi vào chỗ thì búng tay về phía quầy bar của phòng chờ.
Sau một lúc, nhân viên pha chế bưng một cái khay đựng ba chai Lafite lâu năm lên.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta ẩn chứa ánh sáng sắc bén, nhìn Tần Bách Duật qua chiếc bàn:
Vậy thì tôi thật sự phải cảm ơn cậu tư Tần đã nể mặt mà nhận lời rồi!
Không cần, chỉ là đang nhàn rỗi mà thôi!
Trong khúc dạo đầu này, rõ ràng Tề Kim Gia đã thua một bậc về khí thế.
Có lẽ là do trong lòng có điều lo lắng, cho nên điệu bộ của anh ta không còn lười nhác phóng túng như mấy hôm trước nữa.
L8úc này, anh ta đang ngồi trước một chiếc đàn piano cỡ lớn, mắt hơi khép lại, ngón tay nhảy nhót trên phím đàn một cách linh hoạt.
Vệ s3ĩ bước lên trước, khom người nói nhỏ bên tai anh ta, Tề Kim Gia đột nhiên mở mắt ra, nhịp điệu của đầu ngón tay rõ ràng có sự hỗn loạn.
Tiếng đàn piano dần dần ngừng lại, Tề Kim Gia vẫy tay cho vệ sĩ lui ra, khi đứng dậy còn sửa sang lại thắt lưng.
Sự im lặng lan tràn6 trong không gian rộng lớn.
Tề Kim Gia bước xuống khỏi bục sân khấu, khóe miệng nở một nụ cười như có như không:
Cậu Tư nhà họ Tần, l5ại gặp mặt rồi!
Tần Bách Duật nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh nhạt:
Anh Tế đặc biệt mời tôi đến thưởng thức rượu, tất nhiên phải nể mặt rồi.
Dứt lời, vẻ mặt của Tề Kim Gia cứng đờ.
Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy vào trong chiếc ly thủy tinh đế cao, mùi rượu thơm nồng.
Tề Kim Gia nhìn động tác rót rượu của nhân viên pha chế, cười nói:
Cậu tư Tần, loại Lafite hàng đầu năm 1982 có tiền cũng không mua được, nếm thử xem!
Tần Bách Duật nhàn nhã cầm chiếc ly để cao lên lắc lắc, mùi rượu nồng nặc càng tinh khiết hơn.
Lôi Duệ Tu từ đầu đến cuối chỉ nhìn một cách thờ ơ, đến lúc nhìn thấy chú Tư nhấc ly lên mới nhận xét đầy ẩn ý:
Anh Tề đúng là tao nhã, loại rượu ngon lâu năm như vậy mà có thể lấy ra ba chai một cách dễ dàng, không thấy tiếc sao?
Nghe vậy, Tề Kim Gia cười khẽ, nhấc chân lên bắt tréo, liếc sang phía đối diện với vẻ mặt khinh thường:
Rượu tuy ngon, nhưng cũng phải cho người biết thưởng thức uống, cho nên...
tôi mới mời cậu Tư nhà họ Tần!
Ổ, nói anh không biết thưởng thức, không đủ tư cách uống rượu sao? Lôi Duệ Tu nghe hiểu ý ở ngoài lời của Tề Kim Gia, nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt sâu xa nghiền ngẫm:
Xem ra tôi không mời mà tới, có vẻ như anh Tề không chào đón rồi!
Tề Kim Gia không nói, nhưng hành động nhướng mày hoàn toàn là ngầm thừa nhận.
Thấy thế, Lôi Duệ Tu cũng không chịu thua, trực tiếp đẩy ly rượu mà người pha chế đặt trước mặt anh sang một bên:
Nếu anh Tề không vui, vậy thì rượu này tôi sẽ không uống nữa.
Nhưng không khí trong phòng chờ này không tệ, tôi thích nó, muốn ngồi một lúc.
Anh Tề yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.