Chương 1630: Pháo hoa đẹp, em cũng đẹp!


À, ngòi nổ bị tắt giữa đường! Nghiên Thời Thất xấu hổ gãi nhẹ má, nhìn sang Tần Bách Duật,
Tết rồi...
Tần Bách Duật cười khẽ thành tiếng, vươn t8ay vén lên sợi tóc rối bên mại cô,
Đưa bật lửa cho anh.

Không, em muốn thử lại.
Nghiên Thời Thất siết chặt bật lửa, dò dẫm đi hai bước về phí3a trước, thấy pháo hoa vẫn không có động tĩnh gì thì mới đánh bạo đi tới.

Cô ngồi xổm cầm pháo hoa lên xem thử, thấy ngòi nổ đứt ngay đoạ9n chỉ cách pháo hoa một phân.
Anh cũng không lo Tiểu Thất sẽ làm bản thân bị thương, lửa pháo hoa lạnh nhiệt độ thấp, dù có bắn ra cũng không bị bỏng.
Nghiên Thời Thất cắn môi, nhìn anh lui ra mới ấn bật lửa, đưa mồi lửa về phía trước.
Khoảnh khắc cô được anh ôm vào lòng, phía sau cũng lập tức có lửa hoa màu lạnh bắn lên.
Hoa lửa bắn ra bốn phía mang theo ánh sáng màu ngọc, màu sắc huyền ảo nở rộ trước mặt bọn họ.
Nghiên Thời Thất tựa vào lòng anh, quay đầu nhìn pháo hoa, cười hỏi:
Đẹp không?
Tần Bách Duật ôm cô, cúi đầu xuống,
Đẹp!
Pháo hoa đẹp, em cũng đẹp.

Lần đầu em tiên phong pháo hoa cho anh xem, coi như quà năm mới nhé.
Lí do của Nghiên Thời Thất chiếm được một nụ hôn dịu nhẹ.
Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cô cũng tự cảm thấy mình rất nhát cáy.
Cô nghiến răng, điều chỉnh ngọn lửa lên mức to nhất, ra vẻ liều chết xông lên đẩy thẳng ngọn lửa về phía ngòi pháo, một tiếng xẹt vang lên, ngòi nổ bắn ra tia lửa.
Lần đầu tiên, tay cô hơi run lên, lửa dập tắt.
Lần thứ hai, cô thử vươn tay đi về phía trước một chút, lại nhanh chóng lùi lại hai chút.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai ba bước, Nghiên Thời Thất lập tức bổ nhào vào lòng Tần Bách Duật.
Mắt cô cong như ánh trăng, tràn ngập vui sướng.
Còn chưa hết nghẹn, lại nghe thấy chị Ba nói tiếp:
Muốn anh phòng cho em xem.

Chờ anh, anh đi ngay!
Lãnh Dịch Trì bước vội về phía trước, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Mà anh không để ý, gương mặt Tần Bách Noãn giãn ra dịu dàng.
Nụ hôn rơi xuống chóp mũi hơi ngứa, cô hít hít mũi, kéo tay anh tiếp tục đi đốt pháo hoa.
Cạnh đó không xa, chị Ba và anh rể điềm đạm đứng nhìn bọn họ.
Tuổi trẻ thật tốt, có thể mặc sức yếu, mặc sức cười.
Lãnh Dịch Trì nhìn thấy vậy cũng thấy chạnh lòng, tim chợt nhói lên, ghé sát vào bên tại Tần Bách Noãn hỏi:
Em muốn thử không?
Tần Bách Noãn lườm anh một cái,
Không muốn!
Anh rể Ba tẽn tò buồn bực khu một tiếng.
Nghiên Thời Thất xoay người bỏ chạy, còn hưng phấn kêu lên,
Được rồi, được rồi!

Cô vừa chạy vừa nhìn lại, Tần Bách Duật cũng bước tới trước.
Nghiên Thời Thất ngồi xổm gãi gãi đầu, ánh mắt khẽ lóe lên, lại quay đầu nhìn Tần Bách Duật đứng cách mình 6khoảng một mét.

Anh lại lùi về sau một chút đi, nếu không em chạy va vào anh mất.

Được.
Tần Bách Duật cưng chiều nhìn cô, làm bộ làm 5dáng lùi ra sau.
Đêm tất niên, tiếng pháo hoa xen lẫn tiếng cười của bọn họ thật lâu vẫn không ngừng lại.

Niềm hạnh phúc hồn nhiên trong sáng, không liên quan gì đến tuổi tác.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.