Chương 1658: Lăng tử hoan khóc nức nở
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 661 chữ
- 2022-02-19 09:07:59
Trong khoảnh khắc này, có rất nhiều tình cảm vốn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, ngay cả cảm xúc thiếu nữ từng khiến cô bối rối cũng bắt đầ8u trào dâng.
Mình thích Kiều Mục đến mức nào ư? Đột nhiên cô bừng tỉnh ngộ.
Trong thế giới tình cảm rạch ròi của Lăng3 Tử Hoan bỗng xuất hiện một câu khẳng định: cô thích chú Hai! Thứ tình cảm đó không phải tình cảm của con cháu yêu quý bề trên, mà là9 tình cảm nam nữ! Ý nghĩ này bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong lòng Lãng Tử Hoan, cô bỗng cong môi cười, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. 6
Dường như cô đã hiểu tại sao mình lại cứ thích quấn lấy chú Hai, cũng nhớ rõ lần nọ cô ra khỏi phòng bệnh, tại sao bóng lưng 5cô độc của chú Hai vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô mãi không phai.
Nhưng...
cô có thể thích chú Hai không? Chú Hai vừa xuất sắc vừa đẹp trai, phụ nữ thích chú ấy nhiều không đếm xuể.
Đó là chú Hai của cô, là chú của cô đó! Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể ôm ấp tình cảm này được nữa.
Cuối cùng, Lăng Tử Hoan chưa nói được chữ nào mà nước mắt đã tuôn rơi.
Kiều Viễn Hiền:
???
Cô bé cúi đầu rơi lệ như thể tủi thân lắm, ông nhìn mà đau hết cả đầu.
Còn cô thì sao? Cô không biết gì cả, cũng chẳng có gì hết! Vả lại, nếu chú Hai biết cô yêu thầm mình, liệu rằng từ nay về sau chú ấy có xa lánh cô không? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, sắc mặt Lăng Tử Hoan càng thêm tái nhợt.
Cảm giác hoảng sợ và căng thẳng trước nay chưa từng có như một tấm lưới bủa vây cô.
Lúc này, Kiều Viễn Hiền vẫn kiên nhẫn chờ Lãng Tử Hoan trả lời.
Thấy sắc mặt cô ngày càng bất thường, ông bèn hỏi:
Cô muốn nói gì? Lẽ nào cô không thích nó?
Lăng Tử Hoan nhìn Kiều Viễn Hiền trong trạng thái ngỡ ngàng và luống cuống, ánh mắt đầy sợ hãi, hốt hoảng như một chú thỏ con đang hoảng loạn.
Cô bị vây trong ý nghĩ chú Hai sẽ ghét bỏ mình, không thể tự thoát ra được.
Một cô bé trong sáng thế này, nếu mà gào khóc thì sẽ phù hợp với tính cách của cô hơn.
Thế nhưng cô nàng lại khóc tấm tức như phải chịu nỗi ấm ức cực lớn khiến Kiều Viễn Hiền vô cùng sốt ruột.
Ông vô thức liếc nhìn mặt bàn đá rồi cắn răng hỏi:
Sao cô lại khóc?
Sau đó ông xoay người ra lệnh cho ông Đoàn đang nghe lén sau cánh cửa:
Mang khăn giấy đến đây!
Thật khó hiểu, tại sao ông lại không chịu được khi thấy Lăng Tử Hoan khóc chứ! Cô bé khóc khiến ông đau lòng.
Suy cho cùng cũng là do cô còn nhỏ, bị vẻ mặt nghiêm túc của ông dọa sợ.
Kiều Viễn Hiền ngẩng đầu nhìn trời rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ông đã xuất gia nhiều năm, cứ ngỡ mình đã quên hết tất thảy thất tình lục dục rồi, nhưng không ngờ cô nhóc nhà họ Lăng lại có thể khiến ông động lòng trắc ẩn.
Mấy giây sau ông Đoàn cầm khăn giấy chạy từ gác lửng đến.
Khi đến gần, vừa trông thấy Lăng Tử Hoan khóc ông ta đã thấy tình hình rất nghiêm trọng, cô bé này đã phải chịu nỗi ấm ức nào đó, rõ là đang kìm lòng khóc thút thít, mặt đỏ bừng lên.
Ông ta ai oán nhìn Kiều Viễn Hiền tỏ ý bất bình.
Ông chủ à, người xuất gia phải từ bi! Người xuất gia sao lại bắt nạt một cô nhóc chứ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.