Chương 1661: Kiều mục, chú cười lên được không?


Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Mục sắc lẹm như dao, lườm ông Đoàn cười mỉa rồi lạnh lùng chất vấn:
Chỉ nói mấy câu mà dọa người ta khóc 8hả? Chú Đoàn, trong mấy năm nay các người ở Thiền viện Minh Sơn đã học được không ít bản lĩnh nhỉ? Dằn vặt trái tim trước khi lấy m3ạng đúng không?
Khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định là bọn họ đã nói những lời chẳng hay ho gì cho nên Lăng Tử Hoan mới khóc đến mức9 này.


Kiều Mục, chú ý thái độ của con!
Kiều Viễn Hiển bực bội ra mặt:
Nếu không tin thì con có thể hỏi con bé xem ba có 6nói nặng lời không?
Kiều Mục cúi đầu nhìn Lăng Tử Hoan trong lòng, cô nàng đã khóc thế này rồi còn hỏi cái rắm! Nhất định là ba an5h đã làm ra
tội ác tày trời
! Kiều Mục chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lạnh lùng nhìn Kiều Viễn Hiền, sau đó lập tức khom người bể Lăng Tử Hoan lên và xoay người rời đi.
Trước khi ra khỏi khu nhà sau, anh dừng bước rồi nghiêng đầu nói bằng giọng lạnh lẽo:
Ba, có vấn đề gì thì cứ nhằm vào con đây này, đừng tìm cô ấy nữa, nếu không...
Ba con mình không còn quan hệ gì nữa!
Nói xong anh lập tức rời đi, sống lưng thẳng tắp, chẳng buồn nhìn vẻ mặt cau có của Kiều Viễn Hiền.
Cho dù con bé có mắc lỗi lầm gì cũng mong bác Hai nể mặt nhà họ Lăng và nhà họ Tần mà bỏ qua cho con bé lần này, về sau chúng cháu sẽ dạy dỗ con bé cẩn thận!

Kiều Viễn Hiền lắc đầu cười rồi tự giễu:
Được rồi, cháu không cần nhắc mãi thể.
Kiều Viễn Hiền nhìn chằm chằm phía trước bằng ánh mắt u tối, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Ông không ngờ Kiều Mục lại nặng tình với cô nhóc nhà họ Lăng đến nhường này, thậm chí còn đến mức không ngại lấy tình ba con để uy hiếp ông! Kiều Viễn Hiền nhắm mắt lại thở dài thườn thượt, giọng nói cũng nặng nề hơn:
Tiểu Tứ, để cháu chê cười rồi!

Bác Hai nặng lời rồi.
Tần Bách Duật nhìn vẻ mặt vừa bất lực vừa mệt mỏi của Kiều Viễn Hiển rồi đè thấp giọng thấp:
Hẳn là bác Hai cũng biết con cháu của nhà họ Lăng cũng chỉ có một cô nhóc này.
Nó chỉ là một cô nhóc, bác có thể làm nó chứ? Hay là đợi nó bình tĩnh lại, mấy đứa hãy hỏi xem bác có làm khó nó không? Haiz, rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa trẻ, mới nói vài câu đã khóc thế này.
Cháu cũng về đi thôi, không cần nói thêm nữa, bác chẳng so đo với con bé đâu!

Nghe vậy, Tần Bách Duật cong môi cười rồi cúi đầu đáp:
Cảm ơn bác Hai.
Kiều Viễn Hiền vẫy tay, không muốn lên tiếng nữa.

Sau khi Tần Bách Duật và Mục Nghi đi rồi, Kiều Viễn Hiền chống một tay lên tay vịn xe lăn, nhíu mày thở dài liên tục.

Mà lúc này, ông Đoàn bên cạnh ông hỏi thật lòng:
Ông chủ à, có phải chúng ta đã làm sai rồi không?
Nói không chừng đúng là cô bé bị bọn họ dọa sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.