Chương 1714: Con trai em bao nhiêu tuổi?


Sắc mặt Lăng Vạn Hình lập tức thay đổi.

Có lẽ nhiều năm qua quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón ra lệnh, cho nên hiện8 giờ Lăng Vạn Hình mặc nhiên tự quyết mọi chuyện theo thói quen.

Chính vì vậy suýt nữa thì Lăng Vạn Hình đã quên mất3, trước khi xuất gia, ông hai Kiều, Kiều Viễn Hiền này từng là bá chủ một phương không ai dám trêu chọc.
Tuy nghe xong cũng mờ mịt chưa hiểu gì, nhưng Lăng Vạn Hình cũng vẫn bắt được đầu mối quan trọng.

Tiểu Trúc, em có con trai ư?

Lăng Vạn Hình kinh ngạc nhìn sang Hoắc Trúc Nhạn, cặp mày rậm nhíu chặt khó mà tin nổi.
Lúc Kiều Viễn Hiền đang hô mưa gọi gió, đám con cháu Lệ Thành bọn họ có khi vẫn còn đang nghịch đất đấy.
Lúc này, Lăng Vạn Hình chậm rãi siết chặt ngón tay, vô thức hạ mình, giọng điệu cũng khiêm nhường hơn hẳn,
Xin lỗi bác Hai, là cháu không biết trên dưới.

Kiều Viễn Hiền cười nửa miệng liếc ông, đặt khăn ăn xuống rồi lạnh lùng nói,
Hôm nay gọi anh đến không phải để ôn chuyện.
Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Vạn Hạnh, rõ ràng Hoắc Trúc Nhạn cũng hoảng hồn.
Giờ phút này, mọi kế hoạch của bà ta sắp xôi hỏng bỏng không rồi.
Để duy trì sự tỉnh táo, Hoắc Trúc Nhạn bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay.
Cô Hoắc ngồi bên cạnh anh tuyên bố rằng con cháu Lệ Thành chúng ta nguyền rủa con trai cô ta.
Chuyện này, với tư cách là phụ huynh của Hoan Hoan, anh thật sự nên cho người ta một câu trả lời, theo anh thì nên xử lý thế nào đây?

Cảm xúc của Lăng Vạn Hình còn chưa kịp dịu xuống, vì câu nói này mà một lần nữa trở nên căng thẳng.
Người đàn ô9ng dám tự tay đâm mẹ kế của mình, cho dù có xuất gia thì cũng tuyệt đối không phải là người một lòng từ bi hướng Phật.
<6br>Lăng Vạn Hình còn nhớ, giữa các gia tộc từng truyền tai nhau một câu.
Nếu Kiều Viễn Hiền không bất ngờ bị tàn tật5 thì ở cái đất Lệ Thành này, một trăm năm nữa cũng không có ai theo kịp!
Đoạn lịch sử này xuất hiện quanh quẩn trong đầu Lăng Vạn Hình, thậm chí còn khiến Lăng Vạn Hình sợ hãi đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Hít thở sâu vài hơi, bà ta cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Lăng Vạn Hạnh, khẽ mỉm cười,
A Hình, chuyện này chờ lát nữa em sẽ giải thích với anh, có được không? Còn chuyện nguyền rủa con em, thật ra em biết Tử Hoan chỉ độc miệng chứ không xấu bụng, em cũng không có ý định trách móc con.



Bà vẫn còn nói bậy bạ nữa!
Lăng Tử Hoan không thể chấp nhận nổi bị vấy tội ngang nhiên như thế này.

Cô trợn mắt nhìn Hoắc Trúc Nhạn, ném cho bà ta sắc mặt cực xấu,
Tôi không hề nguyền rủa con trai bà.

Ba, con trai bà ta bị bệnh, con chỉ bảo bà ta về nhà mà chăm sóc con cho tốt thì có gì sai? Cất giọng một cái lá bảo tôi nguyền rủa cậu ta, bà có bằng chứng không?! Nếu không bà dẫn con trai Hoắc Quỳ của bà ra đây, nếu cậu ta thật sự khỏe mạnh, vậy tôi liền thừa nhận mình đã nguyền rủa cậu ta! Thể được chưa?


Lăng Tử Hoan lại nhắc đến Hoắc Quỳ một lần nữa khiến sắc mặt Hoắc Trúc Nhạn lập tức trở nên tối sầm.

Nhưng dường như Lăng Vạn Hình không nghe thấy lời giải thích của con gái, vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh không chớp mắt, lẩm bẩm,
Con trai em cũng mang họ Hoắc? Thằng bé bao nhiêu tuổi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.