Chương 1716: Cô có thể đổi ba không?


Nếu cô Hoắc nói Hoan Hoan nguyền rủa con trai cô ấy, là mẹ Hoan Hoan, cháu có trách nhiệm thay con bé nói lời xin lỗi cô Hoắc.
Cô Hoắc, thật xin lỗi, Hoan Hoan được tôi nuông chiều từ nhỏ, khó tránh khỏi có lúc nói mà không suy nghĩ.

Nhưng tôi hiểu đứ3a bé này, tuy đôi khi không biết lựa lời, nhưng tuyệt đối không có ý xấu.
Cô có thể đổi ba không?
Đến giờ, Lăng Vạn Hình đã biết rõ cách cư xử của mình ngày hôm nay đã sai hoàn toàn rồi.
Không thể không nói, lời ăn tiếng nói của Tô Uyển Đông đã khiến Kiều Viễn Hiền phải coi trọng chị hơn một chút.
Lăng Tử Hoan mím môi ngước nhìn Tô Uyển Đông ở bên cạnh, vừa tủi thân vừa khó chịu.
Thật ra trong lòng không hề muốn một chút nào, nhưng để mẹ mình không bị oan ức, cô chọn cách cúi đầu!
Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Lăng Tử Hoan lúc này, không hiểu sao trái tim Kiều Viễn Hiền nhói lên một cái.
Còn chuyện nhà các vị, tôi
không có ý định can dự.
Không phải cô thấy tủi thân cho bản thân mình, mà cô cảm thấy có lỗi với Tô Uyển Đông đang muốn một mình gánh tất cả lỗi lầm.
Lăng Tử Hoan không ngừng gảy móng tay, vừa tức giận vừa thất vọng nhìn ba ruột mình ở phía đối diện.
Được rồi, tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa nữa, mọi người về đi.

Lời cảnh cáo của Kiều Viễn Hiền khiến bàn tay dưới gầm bàn của Lăng Vạn Hình lập tức buông Hoắc Trúc Nhạn ra.
Nhưng mà, thằng nhóc nhà họ Lăng, tôi nhắc nhở anh câu này, tôi rất vừa ý cô bé Hoan Hoan.
Chuyện của anh thì tự mình xử lí cho thỏa đáng, đừng vì vài chuyện vụn vặt mà làm tổn thương trái tim con bé của chúng ta.
Nhưng dù có tỉnh táo đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi việc bị chấp niệm trong lòng che mờ đầu óc.
Lăng Vạn Hình đứng lên, ánh mắt đầy áy náy nhìn Tô Uyển Đông và Lăng Tử Hoan nói:
Hai mẹ con về nhà trước đi, anh xử lí xong mọi chuyện sẽ về.

Đồng thời, để6 tỏ lòng xin lỗi, tôi chân thành cầu chúc cho con trai chị có thể khỏe mạnh lớn lên, mọi việc trong tương lại được bình an, suôn sẻ. 5
Bác Hai, Hoan Hoan và Vân Vân chỉ là hai cô bé chưa trải qua sự đời, nếu hai đứa nhỏ có gì không hay không phải, cháu mong bác bỏ qua cho bọn trẻ, được không ạ? Tất cả mọi lỗi lầm, cháu xin tình nguyện gánh vác thay bọn nhỏ!

Chị nói con bé nguyền rủa con trai chị, tôi thấy ch9ị hơi quá lời rồi.
Có điều làm như vậy cũng vẫn là sai, tôi rất cảm kích vì chị không trách móc con bé.
Lăng Tử Hoan được Kiều Viễn Hiền che chở như vậy thì cúi đầu, mắt sũng nước.
Bác hai Kiều mới gặp có hai lần còn đáng tin hơn ba ruột cô!
Có lẽ cảnh khóc lóc thảm thiết ở nhà họ Kiều của cô nhóc lúc trước đã trở thành nỗi ám ảnh quá lớn trong lòng ông, Kiều Viễn Hiền bèn nói thẳng:
Chuyện ngày hôm nay, không ai phải nói xin lỗi cả.
Nếu đã đến Lệ Thành thì là khách, ông Đoàn, ông đi sắp xếp, cử một số người đi theo bảo vệ cô Hoắc bắt đầu từ ngày hôm nay.
Cô hít sâu một hơi, sau đó kéo khuỷu tay Tô Uyển Đông, cũng đứng lên,
Bác Hai, lỗi của cháu thì cháu tự xin lỗi, không cần mẹ cháu phải xin lỗi thay.

Nói xong, cô nhóc quật cường nhìn Hoắc Trúc Nhạn.
Nghe vậy, Tô Uyển Đông chỉ lạnh nhạt gật đầu, không liếc nhìn người mang danh là chồng mình lấy một lần, ngay cả Lăng Tử Hoan cũng cúi đầu làm như không nghe thấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.