Chương 1752: Anh cả tự cầu nhiều phúc đi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 567 chữ
- 2022-02-19 09:18:49
Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Lăng Vạn Hình thì khách sáo gật đầu chào,
Ông chủ Lăng!
Ông Lưu, xin lỗi đ8ã quấy rầy, vừa rồi tôi vô tình nghe được hai người nói chuyện nhà họ Tô ở Lũng Hoài, xin hỏi cô con gái nhà họ Tô kia năm 3nay bao nhiêu tuổi?
Ông Lưu nghe vậy thoáng nghĩ ngợi một lát, sau đó khó xử lắc đầu:
Chuyện này đúng là không ng9he nói.
Anh cần nhanh chóng tìm hiểu mọi chuyện về nhà họ Tô ở Lũng Hoài.
Theo lời ông Lưu nói, anh cảm thấy người con gái bọn họ nhắc đến chính là Uyển Đông.
Tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu mà Lăng Vạn Hình đã chẳng còn lòng dạ nào tham gia nữa.
Nhưng có một lần tôi nhìn thấy từ xa, tuy chỉ có bóng dáng thôi nhưng có vẻ cũng không quá trẻ.
Tôi6 nghĩ là khoảng trên dưới ba lãm gì đó.
Nghe nói hình như hơn mười tuổi đã lạc đường, lạc mất người nhà.
Sa5o vậy ông chủ Lăng, chẳng lẽ cậu quen cô gái mất tích nhà họ Tô à?
Trên dưới ba lắm! Lăng Vạn Hình nghe câu trả lời của đối phương thì hưng phấn nhếch môi.
Lại nghe ông Lưu ngờ vực hỏi thì anh không đáp thẳng mà khách sáo gật đầu,
Cảm ơn đã cho tôi biết, xin lỗi, tôi đi trước!
Lăng Vạn Hình nói xong liền sải bước đi, còn không quên cầm di động ra bấm gọi.
Ra khỏi giáo đường Cổ Bảo, anh đứng ở gần cổng gọi cho Tần Bách Duật.
Dưới ánh chiều tà mờ ảo, Lăng Vạn Hình cầm di động, giọng nói gấp gáp,
Chú Tư, nhà họ Tô ở Lũng Hoài là nhà mẹ đẻ của Uyển Đông đúng không?
Lăng Vạn Hình nói thẳng vào vấn đề, nhưng lại không nhận được câu trả lời của Tần Bách Duật.
Tần Bách Duật đút một tay vào túi quần, liếc nhìn một vòng Cổ Bảo, thấy Lăng Vạn Hình ở phía xa ngoài công thì mới lên tiếng hỏi ngược lại,
Anh Cả muốn làm gì?
Anh phải chạy tới Lũng Hoài xem thử, không cần biết có phải hay không, anh phải tự mình đi xem một lần!
Tần Bách Duật lặng một lát,
Cũng tốt.
Chờ tới lúc ngắt máy, đám người Hàn Vân Đình và Kiều Mục đều nhìn sang phía anh.
Mặc Lương Vũ lại chỉ lắc ly rượu của mình cười khẽ,
Em cảm thấy dáng vẻ này của anh Cả là lời giải thích hoàn mĩ nhất cho câu nói mất đi rồi mới hiểu quý trọng.
Nói xong, cậu ta uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, liếc nhìn phía xa Cổ Bảo khẽ than,
Nếu anh ấy có thể sớm phát hiện ra điểm tốt của chị dâu thì có lẽ đã không vất vả như vậy để tìm người!
Kiều Mục nghe thể thì cười lạnh,
Bây giờ anh ấy cũng chưa chắc đã phát hiện chị dâu tốt chỗ nào.
Có thể chỉ là trong lòng anh ấy không chịu nổi người bên cạnh hơn hai mươi năm chợt không nói tiếng nào đã rời đi mà thôi.
Hàn Vân Đình liếc Kiều Mục một cái, gật đầu đồng ý,
Tôi cũng nghĩ vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.