Chương 1756: Mang con bé trở về an toàn cho ba!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 648 chữ
- 2022-02-19 09:18:49
Đi theo một người chủ như vậy, đúng là có cái để khoe khoang.
Mà bởi vì sự xa cách giữa anh và Kiều Viễn Hiền suốt mười mấy8 năm qua đã khiến anh không biết gì về quá khứ của ba mình.
Kiều Mục ngồi cạnh cửa sổ máy bay, liếc nhìn vệ sĩ ở bên cạnh,
Mấy năm nay, khi ông ấy ở 6Minh Sơn Phật Viện thì các anh làm gì?
Vệ sĩ thành thật trả lời,
Giúp ông chủ tưới hoa, trồng rau, bình thường mà rảnh rỗi thì đ5ánh Thái Cực Quyền.
Kiều Mục:
...
Anh mím môi, như cười như không,
Các anh cũng thật là trung thành, ông ấy xuất gia, các anh cũng xuất gia theo à?
Vệ sĩ lắc đầu như thật, nói với vẻ đầy vinh hạnh tự hào:
Xuất gia thì không đến nỗi, chỉ là mấy năm nay ông chủ ăn chay niệm Phật, chúng tôi cũng tu thân dưỡng tính theo thôi.
Nếu như cậu Hai tò mò, sau này có cơ hội thì có thể cùng chúng tôi đến Minh Sơn Phật Viện xem thử.
Mặc dù ông chủ rời xa phàm trần, nhưng thật ra ông ấy luôn một mực chú ý đến chuyện của cậu Hai.
Bao gồm cả những sản nghiệp kia của ông chủ, đều đang do những người thân tín chúng tôi giúp đỡ xử lí, sau này nhất định sẽ giao cho cậu Hai.
Nghe vậy, Kiều Mục yên lặng.
Hoắc Vân ngáp ngủ kéo cánh tay Lăng Tử Hoan, khóe mắt cay xè, mờ mịt nhìn quanh,
Chúng ta phải đi đâu đây?
Lăng Tử Hoan cũng nhìn quanh, cuối cùng nhìn về phía Mục Nghi,
Đầu Gỗ, đi đâu bây giờ?
Hai cô gái nhỏ ít kinh nghiệm, lần đầu đến thành phố xa lạ nên không thể tránh khỏi việc hoang mang lo sợ.
Mục Nghi tương đối bình tĩnh, đồng thời cũng nhớ kĩ lời căn dặn của Kiều Mục, anh ta lấy điện thoại ra nhìn giờ, nheo mắt nói:
Tìm một khách sạn trước đã.
Nghe xong, Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân cùng gật đầu phụ họa,
Đúng, đến khách sạn trước!
Đang nói chuyện thì bên cạnh có một nhóm người đi qua.
Lũng Hoài tiếp giáp với Giang Nam, cũng là cảnh sông nước hữu tình như vậy, bước ra khỏi ga tàu cao tốc là có thể cảm nhận được bầu không khí ẩm ướt phả vào mặt.
Ánh đèn sáng trưng, những con đường gần ga tàu vẫn dày đặc xe qua lại.
Nỗi day dứt về chuyện năm đó mẹ tự sát đã trở thành một nút thắt mà anh và Kiều Viễn Hiền không thể tháo gỡ.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng đến Minh Sơn Phật Viện, thậm chí còn chưa từng quan tâm xem ông ấy có bình an khỏe mạnh không.
Anh ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng vẻ mặt phức tạp.
Khi máy bay bắt đầu cất cánh, trong lòng anh không cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Lúc Kiều Mục bước lên máy bay riêng mà ba anh chuẩn bị, điện t3hoại di động của anh nhận được một tin nhắn.
Nội dung rất đơn giản, với giọng điệu ra lệnh: Mang con bé trở về an toàn cho9 ba! Người gửi, Kiều Viễn Hiền.
Cứ tưởng rằng trạng thái hận thù này sẽ kéo dài đến cuối đời, nhưng bây giờ xem ra, tất cả những thay đổi này có lẽ đều nhờ cô gái của anh.
Một tiếng sau, ba người Lãng Tử Hoan, Hoắc Vân và Mục Nghị đã tới Lũng Hoài.
Hiện tại đã gần mười giờ đêm.
Người đàn ông mặc đồ đen đi cuối cùng dừng lại bên cạnh Mục Nghi, thuận tay đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.