Chương 1772: Lăng vạn hình bị ngó lơ!


Lăng Vạn Hình nheo mắt cắn răng,
Bác hai Kiều và nhà họ Tô là bạn cũ à?
Tuy anh chưa từng nghe tên riêng của ông hai Hiển, nhưng từ thái độ của8 Tô Dụ Cảnh cũng có thể hiểu phần nào.

Không ngờ bác Hai ở ẩn lâu như vậy mà còn có thân phận sâu đến mức này.

Đoàn người đi xuy3ên qua một khu núi giả Kiều Mục mẫn cảm đánh giá xung quanh, trả lời mơ hồ:
Có lẽ vậy!
Đúng là Kiều Mục không rõ lắm về chuyện này.
Gian phòng đầy hương vị cổ xưa, vừa lịch sự lại tao nhã.
Trong phòng đã có bốn người ngồi ở bàn trà thấp chờ đợi.
Tô Dụ Cảnh bước vào đầu tiên, đi tới trước mặt một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, cúi người nói:
Ba, con đón người vào rồi!

Mau mời vào!
Vừa dứt lời, Kiều Mục và Lăng Vạn Hình ngoài cửa lần lượt đi vào.
Nghe Kiều Mục nói vậy, Lăng Vạn Hình hít sâu một hơi.
Càng tới gần sảnh khách nhà họ Tô, tim anh đập càng vội.
Vài phút sau, đoàn người đã tới phòng tiếp khách nằm giữa trang viên.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn lướt qua mấy người trong phòng.
Nhìn thấy Lăng Tử Hoan cũng ngồi đây, Kiều Mục mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Lăng Vạn Hình thấy Tô Uyển Đông thì mắt sáng ngời, trái tim lơ lửng suốt mấy ngày cũng được buông lỏng.
An9h gọi cho ba cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc tới chuyện Hoan Hoan xông vào nhà họ Tố.
Ông ba ruột nhà anh tức giận hừ lạnh một tiếng r6ồi ngắt máy.
Sau đó ông Đoàn lại gọi cho anh, nói có thể đến thẳng nhà họ Tô đón người là được! Trước sau chưa đến năm phút đồng hồ, anh5 hoàn toàn không có cơ hội làm rõ mối liên hệ sâu xa giữa hai nhà.
Uyển Đông thật sự ở đây! Bởi vì đứng trước mặt người lớn tuổi hơn nên Lăng Vạn Hình cũng không thất lễ, kìm nén cảm xúc bước tới trước mặt hai vị trưởng bối nhà họ Tô, kính cẩn nói:
Bác trai, bác gái.
Tô Trường Khánh là Đường chủ đời trước nhà họ Tô, lúc này mặc một bộ Đường trang vô cùng uy nghiêm.

Vợ ông là Liễu Nguyệt Mi ngồi cạnh cũng đã đổi một bộ sườn xám cổ điển, vừa trang nhã lại hào phóng, chuỗi tràng hạt màu nâu đã được bà đeo trước ngực.

Hai người nghe Lăng Vạn Hình gọi cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ quay đầu nhìn Kiều Mục, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái.

Tô Trường Khánh than thở:
Không ngờ mới nháy mắt mà con trai chú Hiền đã lớn thế này rồi, Tiểu Kiều ngồi đi cháu!
Một câu chú Hiền đã đủ chứng minh quan hệ của ông với Kiều Viễn Hiền không tầm thường.

Kiều Mục lễ phép gật đầu, lập tức ngồi xuống ghế, tiện thể định giới thiệu Lăng Vạn Hình:
Bác Tô, đây là...
Anh còn chưa dứt lời, Liễu Nguyệt Mi đã gọi quản gia ngoài cửa,
Bưng trà lên đi.
Có thể thấy được, hai người lớn tuổi nhà họ Tô không chào đón Lăng Vạn Hình, thậm chí còn rõ ràng xa cách và không thèm liếc mắt.

Lăng Vạn Hình thấy vậy cũng không biết nên cảm thấy thế nào.

Anh đứng ở chỗ cao lâu rồi, bị người làm lơ coi thường như vậy thật sự rất lúng túng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.