Chương 1958: Kẻ lạ mặt xông vào nhà xe!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 641 chữ
- 2022-02-19 10:53:14
Anh thả bước đến ngồi lên xô pha trong phòng khách, bất ngờ nhìn thấy ly cà phê đã nguội lạnh.
Anh cầm lấy ly cà phê, nhập 8thử một ngụm, vị đắng lan tỏa khắp các giác quan, có phần tương đồng với tâm trạng hiện tại của anh.
Đồng hồ vừa điểm chín3 giờ tối.
Anh có thói quen nghe nhạc nhẹ khi tắm.
Nhưng điều khiến cho Hàn Vân Đình bất ngờ là, anh mới vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy trong phòng khách như có bóng người đang lén lút thậm thụt.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên đầy nguy hiểm.
Ánh mắt sắc bén của Hàn Vân Đình quét qua phòng khách trong nhà xe, áo khoác của anh vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, những đồ đạc khác cũng không có dấu hiệu bị động chạm.
Anh không khỏi sinh lòng nghi ngờ, không phải nhân viên của khu du lịch này có tính tắt mắt đấy chứ? Dù sao không có sự cho phép của khách tự ý xông vào nhà xe đã là sai quy định rồi.
Hàn Vân Đình bây giờ không đeo kính, đôi mắt hẹp dài toát ra tia sáng lạnh lẽo.
Không có công việc làm bạn, Hàn Vân Đình cảm thấy hơi nhàm chán.
Anh tiện tay mở TV trên tủ âm tường lên9, cởi áo khoác ra định đi tắm một lúc.
Thiết bị trong nhà xe rất đầy đủ, sau khi Hàn Vân Đình vào phòng tắm, anh chưa mở v6òi hoa sen ngay, chợt nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn trong túi áo khoác ngoài, bèn choàng khăn tắm qua thắt lưng rồi đẩy cửa r5a.
Anh cất bước tiến lên trước, suýt nữa thì và phải đối phương.
Người nọ vẫn còn mặc quần áo của nhân viên phục vụ trong khu thắng cảnh.
Khi nhìn thấy Hàn Vân Đình, dường như đối phương rất căng thẳng, vội vàng xoay lưng lại không dám thở mạnh.
Đối phương tựa như hoảng sợ, bả vai co rúm lại, không cất lời, chỉ đưa tay chỉ chỉ ly cà phê trên bàn.
Hàn Vân Đình đưa mắt nhìn theo tay cô ta, có vẻ như cà phê đã được đổi hơi nóng còn bảng lảng nơi mặt cốc.
Cà phê buổi chiều cũng là do cô đưa tới?
Tuy nghe thấy anh hỏi nhưng đối phương vẫn không chịu lên tiếng, chỉ đứng im không ngừng gật đầu.
Anh nhìn chăm chú không chớp mắt vào bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen.
Làm một nhà thiết kế, cảm quan thị giác của anh rất mẫn cảm.
Cô vào đây làm gì?
Hàn Vân Đình đứng yên tại chỗ lạnh giọng chất vấn.
Thấy vậy, Hàn Vân Đình rất khó chịu, khóe môi mím lại:
Xoay người lại đây.
Anh rất ghét cái kiểu không nói không rằng của đối phương.
Vài giây sau, bóng người kia vẫn tiếp tục do dự, sau đó...
rảo bước nhanh chóng chạy ra ngoài! Hình như Hàn Vân Đình đã sớm nhận thấy cô gái này có gì đó kì lạ, nên khi cô ta vừa chạy được hai bước, anh đã tiến lên túm lấy cổ áo cô ta:
Chạy cái gì? Có tật giật mình?
Vì sự nghi ngờ của Hàn Vân Đình mà cốc cà phê trong tay đối phương cũng rơi thẳng xuống đất.
Cô gái cắn môi giãy giụa, kiên quyết không chịu xoay người lại.
Trong lúc giằng co, khăn tắm trên người anh rơi xuống...
bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo của đối phương cũng nhanh chóng buông lỏng.
Cô gái kia liền nhân cơ hội này vùng khỏi tay anh, bỏ chạy ra khỏi nhà xe, biến mất trong bóng đêm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.