Chương 2018: Dạo này nhiều kẻ ngốc nhiều thật đấy!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 624 chữ
- 2022-02-19 05:10:56
Một tay đút túi, Tịch Trạch nhìn về phía xa xa theo tầm mắt của Lãnh Thư Đồng:
Thăm lại chốn cũ là giả, anh nghĩ em tới đây để hàn gắ8n vết thương lòng thì đúng hơn.
Trời ơi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa.
Biết anh sắp tới, em còn đặt thêm một 3phòng cho anh nữa rồi đấy.
Lãnh Thư Đồng lắng nghe một cách chăm chú, bất giác dừng bước.
Có lẽ trong mắt nhiều người, câu chuyện tình yêu ấy chỉ là một cách để tuyên truyền quảng bá.
Nhưng Lãnh Thư Đồng biết rằng đó là một câu chuyện có thật! Bến phà Ngộ Thất, đây là lần thứ hai cô tới đây.
Trước đây, vào thời gian thiết kế váy cưới cho Tổng Giám đốc Tần và Thập Thất, cô đã ở nơi này mấy ngày.
Khi đó, Tổng Giám đốc Tần vừa tham gia thiết kế váy cưới vừa đốc thúc tiến độ của hạng mục thi công.
Mặc dù có rất nhiều chi tiết cô không rõ ràng lắm nhưng nói gần nói xa cô vẫn nghe ra được tại sao bến phà Ngộ Thất lại tồn tại.
Vì ngưỡng mộ, cô muốn thăm lại quá khứ của mình, cũng muốn cầu nguyện nhận được sự ưu ái và chỉ dẫn của trời xanh.
Lúc này, Tịch Trạch bắt được nỗi khát khao trong ánh mắt của Lãnh Thư Đồng, khẽ thở dài choàng tay qua vai cô, dẫn cô đi tiếp về phía trước:
Đừng nghe nữa, toàn là chuyện do hướng dẫn viên thêu dệt ra mà thôi, không có giá trị gì hết.
Lãnh Thư Đồng bị anh ta kéo đi, khóe miệng mấp máy, cuối cùng vẫn phải đè nén ý nghĩ giải thích.
Trong chốc lát, cả hai đã đi theo biển chỉ đường và đến con hẻm địa phương được bảo vệ ở trong thôn.
Quả thực lần này cô đến bến phà Ngộ Thất không phải vì mục đích thăm lại chốn cũ.
Thực ra...
Cô muốn đến ngôi đền tình nhân ở gần con hẻm để xin một quẻ.
Nghe nói homestay ở đây rất đặc sắc, chúng ta đi xem thử đi.
Gần con hẻm ở trung tâm khu t9hắng cảnh còn có một ngôi đền tình nhân, nếu may mắn, nói không chừng hôm nay chúng ta còn có thể đi xin một quả ấy chứ.
Tịch Trạch 6không nói không rằng, rõ ràng là không hề hứng thú với những chuyện mê tín dị đoan này.
Đúng như lời hướng dẫn viên du lịch n5ói, thôn Bình Túc sau ba năm đã không còn là sơn thôn hoang vắng năm đó nữa.
Một con đường đá nhỏ chạy dài từ cổng thôn về phía trước, cỏ xanh ở hai bên được cắt tỉa gọn gàng.
Sau vài phút đi bộ, bên một bãi cỏ được rào chắn bảo vệ, có không ít người đang kiễng chân nhìn ngắm xung quanh.
Hướng dẫn viên du lịch cầm micro cao giọng giới thiệu, thêu dệt câu chuyện tình rất đẹp xuất phát từ bãi cỏ này.
Đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lãnh Thư Đồng nhìn bãi cỏ kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ và u sầu.
Cô hoàn toàn không phải là một người mê tín, nhưng sau khi nhìn thấy tình yêu của Thập Thất, cô thực sự cảm động.
Sau sự mài mòn của sương gió thời gian, cả con hẻm chìm trong sự cổ kính.
Con đường được bao quanh bởi những cột đá cẩm thạch, mơ hồ có thể nhận ra thôn Bình Túc năm đó cũ nát và lạc hậu như thế nào.
Phía trước con hẻm chật kín người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.