Chương 2028: Em có cầu xin, anh cũng không hôn đâu!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 589 chữ
- 2022-02-19 05:10:56
Lúc này, Lãnh Thư Đồng chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời:
Chuyện này thì dễ thôi, bây giờ em đã làm được rồi!
Tịch Tr8ạch khẽ nhướng mày, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lãnh Thư Đồng một cách thân mật:
Nhớ kỹ, không chỉ là bây giờ, mà phải 3kéo dài càng lâu càng tốt!
Nghe vậy, Lãnh Thư Đồng thoáng suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được ý định của anh ta.
C9ô cười khổ gạt tay Tịch Trạch ra:
Anh tưởng có thể dùng cách này để khích tướng anh ấy sao? Anh ấy đã mắc chứng rối loạn 6cảm xúc, có nghĩa là anh ấy sẽ không bao giờ thích ai.
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt Tịch Trạch lại bắt được cái nhìn của Hàn Vân Đình, anh ta lại càng kiên định về ý nghĩ của mình hơn, thế là anh ta nghiêng người, công khai hôn lên má của Lãnh Thư Đồng!
Xoảng.
Tiếng ly thủy tinh va vào đĩa ăn phát ra từ chiếc bàn phía sau bên trái.
Trong khi khách khứa liếc nhìn, Lãnh Thư Đồng đã giẫm mạnh giày cao gót lên giày da của Tịch Trạch:
Anh đừng có như vậy nữa, cẩn thận không em mách với mẹ nuôi đấy!
Tịch Trạch co chân lên, ngồi thẳng người lại, không dám lỗ mãng nữa.
Hiện giờ anh ta đã hoàn toàn bán đúng tôn nghiêm của bản thân vì hạnh phúc của em gái mình, cho dù thủ đoạn hơi bỉ ổi thì vẫn có thể tha thứ được! Tịch Trạch liếc nhìn đôi mắt giận dữ của Lãnh Thư Đồng, một giây sau đã lấy khăn ăn lau mặt cho cô:
Anh làm như vậy còn không phải vì em sao! Nếu không...
Hiện giờ em giữ khoảng cách với anh ấy là vì không muốn để 5bản thân khó xử, chứ không phải là lạt mềm buộc chặt đâu!
.
Tịch Trạch nheo mắt, ôm lấy vai cô, lên tiếng giảng giải:
Không phải anh bảo em lạt mềm buộc chặt, anh chỉ đang thăm dò xem bệnh tình của anh ta có nghiêm trọng như anh ta nghĩ hay không.
Chứng bệnh này vốn dĩ rất phức tạp, đã vậy em lại còn không hiểu gì về đàn ông hết!
em có cầu xin anh hôn, anh cũng không thèm hôn!
Lời này là thật! Cả hai từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm khăng khít như anh trai em gái, ngoài điều đó ra thì thật sự khó nảy sinh tình cảm khác.
Bởi vì quá hiểu đối phương, ngay cả nắm tay cũng giống như nắm tay mình, tình cảm như vậy rất khó có thể phát triển hơn được nữa.
Lãnh Thư Đồng không nói gì mà cầm dao nĩa lên bắt đầu cắt bít tết, trong miệng vẫn lẩm bẩm:
Anh không cần giúp em, em đã quyết định từ bỏ rồi, sao còn làm những chuyện vô nghĩa này?
Vô nghĩa sao?
Tịch Trạch cười nhạt, nhìn về phía sau với vẻ mặt bí hiểm:
Anh thấy chưa chắc đâu!
Tay Lãnh Thư Đồng đang cắt bít tết chợt dừng lại, ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn đè nén tia hi vọng mong manh đang nhen nhóm trong lòng xuống.
Thôi bỏ đi, cuộc sống rất nhàm chán và tẻ nhạt, cứ coi Tịch Trạch là gia vị đi...
Sau bữa tối, Lãnh Thư Đồng theo Tịch Trạch rời khỏi nhà hàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.