Chương 2065: Anh sẽ chia tay em sao?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 683 chữ
- 2022-02-19 05:16:29
Bởi chỉ cần có một chút manh mối, cô nhất định sẽ đích thân chấm dứt cuộc hôn nhân lấy lợi ích làm trọng này.
Người phụ n8ữ phải thật mạnh mẽ mới có thể không để tâm tới thất bại và sự phản bội! Mà Kiều Kình bắt gặp rõ ràng vẻ ngập ngừng chững lại củ3a cô, thầm suy đoán có lẽ cô vẫn chưa tin tưởng mình.
Nhưng anh ta tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Nếu đi vào thấy thoải mái, về sau anh sẽ bảo bọn họ chuyên đóng giày cho em, không vừa chân thì đừng đi nữa!
Thật ra tối qua, khi anh bôi thuốc cho cô liền phát hiện ra một vài chi tiết nhỏ.
Tuy rằng giày bình thường cô đi cũng được làm thủ công, nhưng nơi gót chân vẫn thấy vết chai nhỏ, rõ ràng vẫn chưa đủ thoải mái.
Lãnh Thư Đồng mím môi cười trộm:
Lo cho em vậy sao? Vậy chúng ta nhất định phải ở bên nhau mãi, nếu không em không được hưởng ưu đãi này nữa!
Câu nói này đầy ý thăm dò.
Hàn Vân Đình đang bôi thuốc cho cô bỗng khựng lại, dùng mu bàn tay đỡ gọng kính:
Cho dù có chia tay anh vẫn có thể để bọn họ tiếp tục làm cho em.
Anh vừa dứt lời, nụ cười bên khóe môi của Lãnh Thư Đồng đông cứng lại.
Hàn Vân Đình bật cười búng vào mu bàn chân cô, giọng nói đầy vui vẻ:
Trêu em đấy.
Lãnh Thư Đồng bĩu môi, quay đầu đi lẩm nhẩm:
Chẳng buồn cười chút nào cả!
Cô không dám thể hiện cảm xúc đang nhiễu loạn của mình ra ngoài quá nhiều, sợ Hàn Vân Đình sẽ nhận ra điều gì.
Mối tình này kể từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ còn chưa đủ một ngày, nhưng trong đầu cô đã tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng chia tay.
Bên này 9Kiều Kình tiếp tục đi dạo phố với Hàn Vân An, còn Hàn Vân Đình thì đang cẩn thận bôi thuốc lên bàn chân Lãnh Thư Đồng trong khác6h sạn.
Lúc này, Lãnh Thư Đồng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm5 trạng rất vui vẻ.
Cô đảo mắt một vòng, dịu dàng nói:
Thợ đóng giày làm nhiều đôi như vậy, có lẽ em không đi hết được đâu.
Hàn Vân Đình ngẩng lên nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên:
Không sao, không đi hết cứ để lại.
Trước mặt Hàn Vân Đình, Lãnh Thư Đồng thật sự rất thiếu cảm giác an toàn, càng không biết rốt cuộc anh có thích mình hay không! Thật ra cho dù anh chẳng thích cô chút nào, cô cũng có thể dựa vào niềm tin này mà tiếp tục chủ động.
Lãnh Thư Đồng cụp mi mắt, ngón tay vẽ loạn trên xô pha.
Trong phòng khách tĩnh mịch, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc.
Hàn Vân Đình nhanh chóng bôi thuốc cho cô một lần nữa, đặt hòm thuốc lại về chỗ cũ rồi lại đi rửa tay.
Quay trở lại phòng khách, anh liền thấy Lãnh Thư Đồng hẵng còn đang ngẩn người, duỗi ngón chân, tì cằm lên đầu gối, hai tay vòng quanh ôm chân.
Anh nhón chân bước khẽ khàng đến ngồi xuống bên cạnh, giơ tay ôm gọn cô vào lòng:
Em làm sao vậy?
Hàn Vân Đình không biết đoán ý người khác, nên cũng không thể hiểu rõ lòng dạ phấp phỏm không yên của Lãnh Thư Đồng.
Cũng may tính cách của anh vốn thẳng thắn, không hiểu là hỏi ngay! Lãnh Thư Đồng đột ngột bị ôm, giật mình hét lên thành tiếng, sau khi ngồi vững lại trong lòng anh mới vỗ vai bồm bộp:
Làm em sợ giật bắn cả mình!
Nói anh nghe xem, đang nghĩ gì thế?
Hàn Vân Đình vừa nói vừa hít vào một hơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.