Chương 2133: Nhường giường cho em đấy!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 602 chữ
- 2022-02-19 05:22:01
Yết hầu Lăng Vạn Hình nhấp nhô, buộc phải đổi chủ đề:
Em có thích bó hoa đó không?
Tô Uyển Đông khẽ liếc anh một cái, gật đầu không nói gì.
Hai người ngồi yên lặng nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sau một hồi im lặng, Tô Uyển Đông băng cốc nước ấm trên bàn lên, lấ3y từ trong túi nhựa ra một chiếc thìa:
Từ tối hôm qua đến giờ, anh chưa ăn gì đúng không?
Lăng Vạn Hình
1
một tiếng:
Không nhìn thấy em, anh k9hông có cảm giác ngon miệng!
Tô Uyển Đông bất lực nhìn anh:
Tại sao trước đây không nhận ra anh là người mồm mép gian trá như vậy nhỉ?
Không ph6ải là gian trá, là thật đấy, em đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy nó rồi!
Tô Uyển Đông:
...
Chị khẽ thở dài đưa thìa nước lên miệng anh:
Uống chút 5nước làm ẩm cổ họng đã, anh đừng có nói vớ vẩn nữa!
Lăng Vạn Hình ngoan ngoãn ngậm lấy thìa nước, hơi ngửa đầu nhìn chiếc túi ở trên tủ đầu giường.
Trước khi ngủ, anh không thấy có chiếc túi này.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh đoán ra một số khả năng, hai mắt sáng ngời hỏi:
Là đồ em mang đến sao?
Tô Uyển Đông nhìn theo ánh mắt của anh, khẽ gật đầu:
Đi qua cửa hàng tiện lợi nên tiện thể mua một ít.
Tô Uyển Đông không nói thật! Thật ra vì biết vệ sĩ nhà họ Lăng rất cẩu thả, nên Tô Uyển Đông mới mua sẵn thìa cốc cùng một số đồ dùng ngày, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Mặc dù EQ của Lăng Vạn Hình rất thấp, nhưng chỉ số IQ thì lúc nào cũng ở trạng thái online.
Anh không vạch trần cái cớ của Tô Uyển Đông, thở dài nói:
Làm phiền em rồi!
.
Tô Uyển Đông cong môi cười:
Nếu anh biết đang làm phiền tôi, thì sau này anh tự chú ý một chút.
Đã đến tuổi này rồi, anh không sánh được với đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đầu, sức khỏe là vốn liếng quý giá nhất, nếu như suy sụp thì sẽ chẳng còn gì hết!
Những lời này khiến trái tim Lăng Vạn Hình đập rộn rã, cả người cảm thấy ấm áp như có ánh mặt trời chiếu rọi.
Anh nhận ra Uyển Đông vẫn quan tâm đến mình.
Lăng Vạn Hình xúc động nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tô Uyển Đông, sự dịu dàng lan tràn trong đáy mắt:
Ừ, tất cả đều nghe theo em.
Một Lăng Vạn Hình nghe lời như vậy đúng là hiếm thấy! Tô Uyển Đông thở gấp, cố gắng đè nén cảm xúc xao xuyến đang chực trỗi dậy, tiếp tục đất nước cho anh.
Thời gian trôi qua, sắc trời đã dần sáng bên ngoài cửa sổ.
Tô Uyển Đông ngồi cả đêm bên giường không chợp mắt chút nào, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Có lẽ bầu không khí lúc này quá yên bình nên Tô Uyển Đông dần dần thấy buồn ngủ.
Chị nghiêng người đỡ trán, chớp mắt nói:
Trời sáng rồi, tôi phải về đây!
Nếu buồn ngủ thì em lên giường ngủ đi.
Lăng Vạn Hình đâu chịu để Tô Uyển Đông rời đi dễ dàng như vậy.
Anh đã chờ đợi rất lâu mới có thể ở bên cạnh Uyển Đông, không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.