Chương 2141: Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!


Việc kinh doanh của tiệm thêu Tô ở Lũng Hoài gần như đã bão hòa rồi, tình hình buôn bán của mười ba chi nhánh đều dựa và8o tiền dành dụm để duy trì.

Bây giờ con đã trở lại nhà họ Tô, cũng không thể cứ trông chờ anh Cả con xông pha c3hiến đấu.
Lời cảnh báo âm thầm này đâm thấu vào tim chị, thậm chí chỉ còn cảm thấy rằng ba mình biết5 mọi chuyện, chỉ là ông còn nương tay, không vạch trần tấm màn che cuối cùng mà thôi.
Các ngón tay của Tô Uyển Đông co rúm ở bên người, chị bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp của ba mình:
Ba nói rất có lý, khi đến Tân Thành con sẽ tìm hiểu về tình hình thị trường ở đó.

Một năm qua, con đã quản lý tốt công việc kinh doanh của tiệm thêu Tô, ba thấy sau này con có thể thử9 kinh doanh.
Nói không chừng con sẽ không có thời gian để nghĩ về những thứ vớ vẩn kia nữa.
Sắc mặt của Tô Uyể6n Đông dần tái nhợt.
Hóa ra người nhà chị đã biết rằng gần đây chị có qua lại thân thiết với Lăng Vạn Hình, chỉ là không vạch trần tâm tư nhỏ bé của chị mà thôi.
Tô Uyển Đông lặng lẽ quay người lại, nhìn ba mẹ vẫn đang ngồi trong phòng trà, trong mặt ảnh lên vẻ phức tạp.

Ừ, vậy thì tốt.
Đồ đạc ba và mẹ con muốn mang theo không nhiều, ở Tân Thành cái gì cũng có hết.
Con về thu dọn đồ đạc đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!
Tô Uyển Đông đồng ý rồi đứng dậy rời khỏi phòng trà.
Khoảnh khắc cánh cửa sau lưng đóng lại, nụ cười nơi khóe miệng Tô Uyển Đông cũng biến mất.
Bà Tô câm nín, mãi một lúc lâu cũng không tìm được lí do thích hợp để phản bác.
Hai vợ chồng im lặng hồi lâu, ông Tô mới thở dài nói:
Lần này bà đừng có mềm lòng nữa là được! Nếu bà thật sự thương Tiểu Đông thì phải nghe theo tôi.

Tôi còn chưa đủ tốt với con bé ư?
Ông Tô nghiêm nghị hỏi vặn lại:
Bà còn muốn tôi như thế nào nữa? Đứa con gái được nuông chiều từ bé của tôi đã chạy theo người khác suốt hai mươi năm.
Sau khi chịu bao tải thân ấm ức mới biết trở về nhà, mới chưa đầy một năm, bà nhìn thái độ của con bé với Lăng Vạn Hình mà xem, rõ ràng là tro tàn lại cháy mà! Nếu không phải tôi thương con bé, bà nghĩ tôi rỗi hơi mà đi chia rẽ uyên ương sao?

Sau khi Tô Uyển Đông rời đi, bà Tô đau lòng nhìn ra ngoài cửa, bất mãn nói với ông Tô:
Có phải ông nói hơi nặng lời rồi không! Tiểu Đông cũng không phải là một đứa trẻ nữa, nhẹ nhàng nhắc nhở con nó là được rồi, tại sao lại nói những lời suy nghĩ chủ quan như thế hả?

Ông Tô liếc nhìn bà rồi khinh miệt cười lạnh:
Thể mà là nặng lời sao? Bà đã quên tin tức mà đám Tiểu Dung mang về rồi à? Lúc trước tên nhóc xấu xa Lăng Vạn Hình đối xử với Tiểu Đông như thế nào, còn cần tôi nhắc nhở cho bà nhớ không? Cậu ta cho rằng chỉ cần cả ngày lởn vởn bên cạnh Tiểu Đông là có thể gương vỡ lại lành ư, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Bà Tô khẽ thở dài:
Ông không hài lòng với Lăng Vạn Hình thì có thể nói thẳng, cần gì phải nói móc Tiểu Đông? Bao năm qua con bé đã vất vả lắm rồi, giờ con bé đã trở về nhà, ông không thể đối xử tốt hơn với con bé được sao?

Bà yên tâm, con bé là con gái của tôi, dù có xảy ra chuyện gì đi
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.