Chương 2199: Tiểu đông tha thứ cho anh rồi sao?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 712 chữ
- 2022-02-19 05:27:27
Ở bên nhau thế này bỗng dưng khiến Tô Uyển Đông cảm nhận được ý nghĩa của việc cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cũng vì thế nảy sinh ý nghĩ mu8ốn được bên nhau dài lâu.
Chiều tối, mặt trời lặn về hướng Tây, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ núi Dưỡng Thọ trong một vùng ánh sáng mà3u vàng.
Tô Uyển Đông yên lặng dựa vào đầu vai Lăng Vạn Hình, sau đó chợt buột miệng hỏi:
Anh định xin ba mẹ tha thứ cho mình như thế9 nào?
Lăng Vạn Hình quay đầu hôn lên đỉnh đầu chị:
Anh có cách của mình, Uyển Đông, em chỉ cần nhớ lời em nói, nếu ba mẹ tha thứ cho anh, e6m phải về nhà với anh.
Được...
Thật ra, Tô Uyển Đông cũng rất tò mò về việc Lăng Vạn Hình cả một đời quyết đoán sẽ cầu xin phụ huynh tha t5hứ như thế nào.
Tối hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, họ lái xe trở lại biệt thự nhà họ Lăng.
Tô Uyển Đông vừa vào cửa đã đi vào phòng tắm, Lăng Vạn Hình thì ngồi trong phòng khách và gọi điện cho Tô Du Cảnh.
Anh Tô, tôi là Lăng Vạn Hình.
Đầu bên kia điện thoại hơi xôn xao, Tô Dụ Cảnh đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng, đi đến một chỗ trống, lúc này mới trầm giọng hỏi lại:
Tìm tôi có việc gì?
Xin hỏi, ba mẹ vẫn ở Tân Thành sao?
Ba mę? Gọi thuận miệng thật đấy!
Tô Dụ Cảnh cau mày bĩu môi:
Không, bọn họ trở về Lũng Hoài từ tuần trước rồi, có chuyện gì sao?
Nghe vậy, Lăng Vạn Hình lập tức lên kế hoạch, sau một thoáng suy nghĩ, anh nói thẳng:
Ngày mai tôi định đưa Uyển Đông về Lũng Hoài một chuyến.
Tô Du Cảnh kinh ngạc nhướng mày:
Ngày mai? Nói như vậy, Tiểu Đông tha thứ cho anh rồi sao?
Lăng Vạn Hình ung dung cong môi, nhưng không nói rõ ràng:
Có lẽ.
Nói như vậy là ý gì? Tô Dụ Cảnh muốn hỏi thêm vài câu, nhưng trong gian phòng ở cách đó không xa đã có người đi ra tìm anh ta.
Nghe thấy đối phương gọi, Tô Du Cảnh không nói thêm nữa, cúp điện thoại rồi cất bước quay về phòng riêng.
Mặc dù Lăng Vạn Hình không trực tiếp nói ra, nhưng từ sự hiểu biết của anh ta về Tiểu Đông, Tô Dụ Cảnh cảm thấy việc họ quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đúng như Lăng Vạn Hình đã nói, anh sẽ dùng cách riêng của mình để xin cha mẹ Tô Uyển Đông tha thứ.
Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau anh đã sắp xếp một chiếc máy bay đưa Tô Uyển Đông đến Lũng Hoài.
Lăng Tử Hoan trong bệnh viện nghe tin họ phải rời đi vốn dĩ không vui, nhưng không biết Lăng Vạn Hình nói gì mà cô gái nhỏ lập tức mặt mày hớn hở đồng ý với anh.
Mà tất cả những điều này, Tô Uyển Đông đều không hay biết gì.
Mãi cho đến khi xuống xe ở sân bay, nhìn thấy máy bay riêng của nhà họ Lăng, Tô Uyển Đông mới kinh ngạc quay đầu lại hỏi:
Chúng ta phải đi xa sao?
Ừ, trở lại Lũng Hoài.
Tô Uyển Đông đột nhiên nhướng mày:
Sao đột nhiên lại quay về Lũng Hoài? Em đã hứa với Hoan Hoan sẽ ở bên con bé hết thời gian ở cữ rồi.
Lăng Vạn Hình đưa tay lên khép cổ áo Tô Uyển Đông, trấn an nói:
Chỉ cần đi vài ngày, sẽ không làm chậm trễ việc em ở cạnh con bé đâu, tin tưởng anh, nhé?
Anh hơi lên cao âm cuối, khiến cho cảm giác rung động lan tỏa trong tim Tô Uyển Đông, tựa như một viên sỏi ném vào hồ nước, tạo ra sóng gợn liên tục.
Tô Uyển Đông không cưỡng lại được sự dịu dàng và ngọt ngào của Lăng Vạn Hình, được anh đưa lên máy bay trong trạng thái ngẩn ngơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.